Trói Em Bằng Nụ Hôn

Chương 19: Nửa Năm Thay Đổi (2)




Trong căn phòng chỉ còn lại ba người phụ nữ với nhau mẹ Tư Hoàng ngồi gọt đồ cho Hiểu Di còn mẹ cô thì dọn phòng xong xuôi ba người ngồi cạnh nhau nói chuyện .

- Hiểu Di à ăn đi con , ăn nhiều mới có sức khoẻ được .

- Mẹ gọt cho con ít thôi ạ , con không ăn hết để tủ đến lúc hỏng thì phí lắm mẹ .

- Ôi dào con bé này thật là . Con cứ ăn đi gọt cho con với mẹ con cơ mà , không phải lo .

Lúc này mẹ Hiểu Di đã dọn xong đồ bà đi đến cạnh cô .

- Con là phước lắm mới vào được nhà họ Hà đấy nhá , chứ cái nết con mà đi làm dâu nhà ai ta chả yên tâm tý nào .

- Mẹ ….. sao mẹ lại nói con thế .

- Ta nói có sai đâu .

- Không sao đâu chị xui , tôi hiểu cho con bé được mà .

Ba người ngồi nói chuyện vui vẻ bất chợt mẹ Hiểu Di hỏi .

- Hai đứa lấy nhau cũng đã gần 1 năm rồi , cũng tính cho chúng ta lên thêm chức nữa đi chứ ?

- Chị xui à , việc này tôi cũng không thúc giục gì đâu , con cái là của trời ban , hai đứa cứ hạnh phúc là tôi vui rồi .

Hiểu Di cũng biết rằng mẹ cô đang đề cập đến gì nhưng thực sự cô vẫn chưa sẵn sàng lắm cho việc này , tuy là bản thân đã xác nhận tình cảm với anh nhưng về phương diện này cô vẫn có chút rụt rè .

- Aza chúng ta đừng nên nói đến nữa , cứ để cho hai đứa tận hưởng cuộc sống hôn nhân đầu đi đã . Chị xem con bé đỏ hết cả mặt rồi .

Lúc này mẹ cô mới nhìn đến nét mặt , hai bà thông gia cười lên , thật là chỉ ghẹo chút mà đứa con của hai bà đã ngại đỏ hết cả mặt rồi .



Trời đã chuyển vào tối , bố mẹ hai bên cũng đã về căn phòng chỉ còn lại Hiểu Di và Tư Hoàng . Trong phòng không ai nói một lời nào không khí ngột ngạt biết bao . Hiểu Di bèn lên tiếng trước .

- Anh có thể hỏi xem khi nào em được về không ?

- À cái này lát anh sẽ đi hỏi Tử Ân , em nằm đây nghỉ ngơi đi , có thèm gì không anh mua thêm đồ ăn cho .

- Lấy hộ em hộp thuốc với , nãy quên chưa uống .

- Thật là , đến cả thuốc cũng quên , em nói xem không có anh em làm như nào ?

- Thế thì người ta mới nói là duyên vợ chồng chứ , em là của nợ còn anh phải gánh vác haha .

- Rồi rồi cô nương uống thuốc đi .

Tư Hoàng đưa thuốc cho Hiểu Di lúc này anh mới nhận ra sự thay đổi về cách sưng hô của cô dành cho anh , cô đã chấp nhận anh rồi sao ? Vậy là công sức của anh đã có kết quả. Nghĩ đến đây Tư Hoàng đã tự cho mình là người chiến thắng anh cứ tủm tỉm khác cười một mình người khác nhìn vào còn tưởng anh bị điên .

- Em nằm đây để anh đi hỏi Tử Ân xem như nào nhá .

- Mua cho em ít táo .

- Được rồi nằm im đây không được đi đâu nhớ chưa ?

Tư Hoàng vui vẻ xuống cửa hàng tiện lợi gần đó mua táo cho cô , sau đó mới trở về phòng làm việc của Tử Ân .

- Tình hình của vợ tôi bao giờ mới được xuất viện ?

- Tạm thời sức khoẻ đã ổn 1 tuần nữa có thể xuất viện . Nhưng …..

- Còn gì nữa ?



- Cậu đã mời được XinLy chưa ?

- Tôi đã liên lạc với cậu ấy , nhưng ít nhất phải là mùa xuân sang năm cậu ta mới sang đây được .

- Vậy là 6 tháng nữa ?

- Đúng vậy , liệu thuốc không thể điều trị được sao ?

- Không tôi chỉ hỏi vậy , chỉ là mời được sang càng sớm càng tốt . Không phải cậu lo cho sức khoẻ của cô ấy sao?

- Ừ , nhưng cậu ta hẹn như vậy tôi biết làm như nào ?

- Hôm nay có gì vui à ?

- Sao cậu biết?

- Tôi là bạn câu bao nhiêu năm sao không biết ? Nói đi xem nào , chứ với cái tính khí của cậu đợi người ta nửa năm có mà giờ này đã ở bên đấy lôi cổ người ta về rồi .

- Không có gì to tác cả . Chỉ là Hiểu Di đã chấp nhận tình cảm của tôi rồi .

- Wao ? Thật như thế à ?

- Ừ đúng rồi . Cẩu độc thân như cậu sao mà biết được .

- Rồi mời ngài về với vợ ngài đi chứ ở đây chắc tôi vì tức mà chết mất .

- Tôi cũng chả thèm ở lại thêm với cậu . Đi đây .

Cánh cửa đóng lại Tử Ân bực dọc vì được thồn cơm chó vào họng . Nếu như không được trăng hoa như Thần Vũ ít ra cậu cũng nên biết cách kiếm vợ như Tư Hoàng chứ . Nhưng đời không như là mơ , cậu vẫn mãi luôn là một cẩu độc thân .