Chương 49: Tin hay không tin?
"Vậy ra đó là lý do mà Mimir sau đó lại có mặt tại Asgard?"
"Đúng vậy ạ, thủy tổ Mimir đẩy hết đám Aesir ra khỏi Jotunheim bằng cách lấy bản thân làm nút chai để chặn cổng rồi trực tiếp đánh sập cổng Bifrost lẫn đánh gãy một nhánh cây để chặn đường còn lại dẫn tới Jotunheim là thông qua cây Yggdrasil.
Sau đó thì chúng tôi đã cố gắng cứu ngài ấy nhưng chung cuộc vẫn là thất bại, các Jotun thì quyết thông qua thành lập khế ước triệu hồi để rời khỏi Jotunheim, hiện tại chỉ còn mỗi tộc Fomor chúng tôi cùng một số nhánh Giant thiểu số là vẫn còn tiếp tục chờ tại Jotunheim."
"Chờ? Các ngươi chờ cái gì?"
"Các Jotun có khả năng nhìn được tương lai ở một mức độ nào đó, nhất là các Jotun có chung dòng dõi với thủy tổ Mimir, tộc Fomor chúng tôi là một trong số đó nên vua của chúng tôi đã nhìn thấy viễn cảnh là một ngày nào đó trong tương lai rất xa sẽ có một cứu thế giả tới để giải cứu lấy chúng tôi."
"Vậy các ngươi đã chờ? Trong bao lâu, 10 triệu năm?"
"Nếu nói theo cách của ngài cũng không sai vì 10 triệu năm trước quả đúng là có một vị hoàng tử được cho là tương lai của toàn tộc chúng tôi đã quyết định từ bỏ cái sứ mệnh này và ra ngoài kia để tự tìm cách giải quyết."
"Giờ tên kia sao rồi?"
"Ngài ấy đã bị g·iết bởi chiến binh của một chủng tộc hùng mạnh, tuy cả hai ngang tài ngang sức nhưng đến cuối cùng thì ngài ấy vẫn thua đối thủ của mình ở huyết mạch, vị kia cũng từng ghé qua Jotunheim vài lần để hỏi thăm chúng tôi.
Chúng tôi rất kính nể một kẻ mạnh như ngài ấy vì đến cả vua của tộc Fomor cũng chẳng thể nào xem trộm được tương lai của ngài ấy, sau đó thì bọn tôi cũng đã quyết định để ngài ấy giữ xác của vị hoàng tử kia như một sự tôn trọng.
Không chỉ là với một kẻ mạnh như ngài ấy mà là cả với vị hoàng tử kia vì ít ra thì ngài ấy cũng đ·ã c·hết như một Fomor, một Jotun vĩ đại, chắc hẳn ngài ấy đang cùng tổ tiên của mình chiến đấu trên Hill of Swords."
Câu chuyện này nghe có vẻ quen quen, tuy ban đầu VI chỉ dám đoán thôi nhưng giờ thì nó có thể chắc chắn được việc tên mà kiến mối đã gặp kia là ai rồi, đó là tên đã g·iết vị hoàng tử kia của tộc Fomor, một Fomor Spell King.
Chỉ là VI không biết có nên nói ra chuyện tên được bọn họ kính nể và tin cậy giao phó xác của hoàng tử trong tộc cho đã tiện tay tặng cái xác đó cho kiến mối để ngăn cản kiến mối từ chối giao kèo với mình rồi bấm nút biến ngay lập tức hay không?
"Ehem, vậy tên kia gần đây có ghé thăm các ngươi nữa không?"
"Ngài ấy chỉ vừa mới ghé qua vào tuần trước mà thôi, hình như lúc đó ngài ấy vừa trải qua một trận chiến, nếu tôi nhớ không nhầm thì ngài ấy nói rằng là đi ngang qua tiện tay bẻ hai nhánh cây mà có một đám lao ra chặn lại đòi đánh g·iết nên ngài ấy tiện tay đập c·hết vài tên rồi xiên mất cánh tay của một thằng già râu xồm xoàm bị chột mắt nào đó.
Thậm chí ngài ấy còn đưa tặng cánh tay kia cho chúng tôi, tuy không biết vì lý do gì nhưng vua của tộc chúng tôi có vẻ rất hốt hoảng khi thấy cánh tay đó nên đã nói một số chuyện nhưng ngài ấy chỉ nói rằng chẳng quan trọng đâu."
Uầy, đừng nói là hai nhánh cây ở đây là cái nhánh chính của cây Yggdrasil còn thằng già chột mắt kia là Thần vương Odin đấy nhé? Hắn có thể dễ dàng g·iết c·hết cả Odin nếu muốn? Theo kiến mối tường thuật lại thì mấy cái xác bậc 4 kia được chính tên này xác minh là từ đâu đó chục triệu năm trước.
Theo tộc Fomor thì trận chiến giữa tên này cùng hoàng tử của bọn họ là tầm 10 triệu năm về trước, tức có nghĩa là 10 triệu năm trước cùng lắm hắn chỉ ở ngưỡng đỉnh tiêm của bậc 4, so với một bậc 6 như Lich King vẫn còn kém xa nhưng chỉ trong 10 triệu năm hắn đã mạnh đến ngưỡng muốn là g·iết một kẻ ở cấp độ Thần vương?
Không, chỉ tính riêng việc tên này có dính tới cổ thần hỗn mang cũng đã nói lên rất nhiều điều rồi, chủ đề này không ổn lắm vẫn là nên hỏi về những chuyện quan trọng khác thì hơn, cổ thần hỗn mang không nên dính vào.
"Vậy đó là lý do mà tộc Fomor các ngươi quyết định chờ đợi? Rằng sẽ có một ngày một vị cứu tinh sẽ xuất hiện và dẫn dắt chủng tộc của các ngươi?"
"Đúng vậy thưa ngài, Dungeon Master căn bản chính là vị cứu tinh trong lời tiên tri."
"Tại sao các ngươi có thể dám chắc đến như vậy?"
"Theo lời tiên tri thì vị cứu tinh ít nhiều có thể xem là có liên quan đến tộc Fomor của chúng tôi vậy nên chắc chắn ngài ấy có thể tự thành lập khế ước triệu hồi bằng một cách nào đó nên việc của chúng tôi cần làm là tiếp tục chờ thôi."
"Thật sao? Các ngươi giữ lấy cái tư tưởng ngây thơ như vậy và quyết định chờ xuyên suốt hàng chục triệu năm qua?"
"So với nỗi đau mà chủng tộc phải gánh lấy, nỗi khổ tâm mà thủy tổ phải đảm nhận thì chút thời gian này đã coi là gì? Nếu có thể chờ được đến một ngày có thể cứu được thủy tổ Mimir thì mọi thứ đều đáng giá."
VI cảm nhận được sự quyết tâm trong lời nói này, hơn cả Fomor đứng ra nói chính là Fomor đã phần nào đó có thể được xem là chịu được sát niệm của kiến mối, có thể thấy tên này tuy không khác với đồng tộc là mấy nhưng lại có gì đó khác về bản chất.
"Vậy giờ sao? Vua của các ngươi đã biết chuyện này chưa?"
"Ngài ấy đã biết và giờ chắc là cả tộc chúng tôi đang mở tiệc ăn mừng cũng như muốn câu thông với vị cứu tinh."
"Ồ, vậy các ngươi có biện pháp nào không?"
"Theo như thông tin mà vị kia cung cấp thì hoàn toàn không có cách nào để hai bên có thể giao lưu với nhau trừ khi sang tới bên kia, ít nhất là ở đẳng cấp của chúng tôi thì những cách mà ngài ấy biết sẽ không dùng được."
"Vậy thì các ngươi sẽ phải chờ thêm ít nhất là cả ngàn năm nữa đấy."
"Chúng tôi đã chờ được cả mấy chục triệu năm qua rồi, nếu chỉ ngàn năm thôi thì chẳng là gì cả."
"Ừm, mà trong tộc Fomor hiện tại đang có bao nhiêu dân vậy?"
"Tổng hết là hơn 2000 ạ."
"Vậy nhóm ấu thể như các ngươi chiếm bao nhiêu trong số đó?"
Ở bên kia thì không chia thành các bậc tiến hóa nữa mà thường phân thành bảng 6 giai đoạn trưởng thành gồm ấu thể tiến hóa bậc 1, đào tạo tức tiến hóa bậc 2, tân binh ngang bậc 3, ở Labyrinth thì bậc 3 đã ngang với trưởng thành rồi.
Chủ yếu là do tầng thứ phân cấp giữa hai bên tồn tại một khoảng cách khá lớn, trưởng thành cũng chính là bậc 4 ở bên kia, tối thượng bằng bậc 5, những cá thể hùng mạnh như Death Knight các kiểu ở ngưỡng này.
Cuối cùng là siêu của bậc 6, một độ cao không phải kẻ nào cũng đạt tới được, tên Lich King kia năm xưa vì cái này nên mới bắt kịp được nhóm hàng đầu, tuy cuối cùng vẫn c·hết vì không kịp chạm vào lĩnh vực cao hơn nhưng nhờ vào siêu mà ông ta có thể đánh ngang với kha khá tên ở đẳng cấp phía trên.
"Tầm 1600."
"Hơi nhiều đấy."
"Cái này một phần cũng là vì bị phong bế tại Jotunheim quá lâu nên đã có rất nhiều thứ bị mai một dần theo thời gian nhưng khi sang tới bên này thì tôi đã cảm thấy bản thân có hơi buông lỏng đôi chút.
Tuy vẫn còn rất nhiều hạn chế nhưng chắc hẳn sẽ sớm khoảng lấp được và đạt tới ngưỡng đào tạo, chỉ là tôi không hiểu tại sao lại cần tới mấy thứ như chỉ số hay bảng gì gì đó, tại Jotunheim không có những thứ như này."
"Đương nhiên rồi, quy luật bên kia cấp cao hơn nhiều, rất ít sinh vật dừng ở 6 giai đoạn trưởng thành lâu đến mấy chục triệu năm như các ngươi nên chúng chỉ dừng lại đôi chút để tích lũy đến một ngưỡng nhất định để đi lên phía trên.
Các ngươi chắc một phần cũng là vì bị phong bế cũng như bị đám Aesir kia ghim nên không nhận được chúc phúc từ cây Yggdrasil cũng là chuyện bình thường, vậy nên các tộc Jotun khác mới muốn ra ngoài hết đấy."
Sau khi nghe VI giải thích xong thì các Fomor mới nhận thức được chuyện bản thân bị kiềm hãm nhiều đến như thế nào, hèn gì các tộc Jotun khác đều lũ lượt rời đi, hoàng tử cũng chỉ ra ngoài có vài năm đã đạt tới một ngưỡng sức mạnh hoàn toàn mới.
Nếu tại đây, nơi đã khiến những thứ kiềm hãm bọn họ buông lỏng ra rất nhiều thì nếu ngay từ đầu bọn họ đã không bị kiềm hãm tại bên kia thì sao? Trong vài ngàn năm bọn họ hoàn toàn có khả năng gây dựng lại cả Jotunheim.
Tuy sứ mệnh giải cứu thủy tổ cũng như mang lại vinh quang cho tộc Jotun vẫn cần phải chờ vị cứu tinh trong lời tiên tri nhưng ít nhất thì bọn họ cũng có thể xây dựng lại Jotunheim chứ không phải để nó dần dần sụp đổ như hiện tại trong khi bọn họ chẳng thể làm gì được cả.
"Chủ đề này tôi đã từng nghe ngài ấy nói qua, không ngờ là nó lại nghiêm trọng đến như vậy."
"Theo tính toán của ta thì mỗi cá thể Fomor ở ngưỡng ấu thể như các ngươi sẽ mất khoảng 0.8S, ngang với một Silva, vậy nên muốn triệu hồi toàn bộ Fomor ở dạng ấu thể thì ta sẽ cần tới gần 1300S.
Chưa kể mỗi tên như các ngươi sẽ chiếm lượng sức chứa bằng cả 5 Skeleton nữa nên phải cần đến 8000 ô sức chứa, ngang đó thì ta có thể thành lập cả một lãnh địa được rồi, rồi còn 400 cá thể Fomor còn lại nữa, muốn chuyển dời cả chủng các ngươi về ít cũng phải tới ngưỡng tầng 120 đấy."
Ý định của VI là muốn triệu hồi cả tộc Fomor tới đây bởi vì tộc Fomor thực sự mạnh hơn nó tưởng rất nhiều, quan trọng nhất là đám này cũng rất tin vào lời tiên tri kia nên lòng trung thành của chúng là tuyệt đối với kiến mối nói riêng và Dungeon của hang kiến này nói chung.
Với một chủng tộc trung thành, mạnh mẽ như vậy đương nhiên là VI cũng thấy mà thèm rồi, tuy chi phí sẽ rất tốn kém nhưng nó đã quyết định rồi, tộc Fomor sẽ trở thành chủng tộc độc quyền đầu tiên tại Dungeon của hang kiến này.
Còn về phần các Fomor khi nghe thấy những lời này của VI thì bọn họ cũng cảm thấy rất cao hứng vì nó không khác gì một lời khẳng định là lời khẩn cầu của bọn họ với cứu tinh của tộc Jotun trong lời tiên tri đã được chấp nhận cả vậy.
Chỉ là tên Fomor chiến binh kia lại có chút suy ngẫm, đồng ý là hắn cũng cảm thấy rất vui mừng vì được công nhận nhưng hắn cảm thấy lo về bản thân Jotunheim nhiều hơn, nếu cả tộc Fomor đều rời đi hết thì ai sẽ chống lấy Jotunheim, quê nhà của các Giant bây giờ?
Thật ra sự lo lắng này là hoàn toàn có căn cứ, dù sao tộc Fomor nói riêng và những tộc Jotun khác nói chung đã sinh hoạt ở Jotunheim xuyên suốt bấy lâu nay rồi, tuy các tộc Jotun khác đều chọn rời đi nhưng không có nghĩa là không có những kẻ sẵn sàng ở lại.
Những nhóm đó chính là những tộc Jotun nhỏ lẻ khác vẫn còn đang sinh hoạt tại Jotunheim, không phải là bọn họ cũng mong chờ vào lời tiên tri kia như tộc Fomor, rằng một ngày nào đó vị cứu tinh sẽ tới và dẫn dắt tất cả dành lại vinh quang năm xưa.
Mà là vì bọn họ đã sinh hoạt tại Jotunheim này quá lâu rồi, cha ông bọn họ, không biết bao nhiêu thế hệ đã nằm lại tại đây với một lòng quyết tâm cố gắng gây dựng lên một ngôi nhà mới cho toàn thể tộc Giant đang lưu lạc muôn nơi khắp chốn vào lúc đó.
Thậm chí trong trận chiến năm đó với đám Aesir dưới sự dẫn dắt của Thor thì cũng đã có rất nhiều Jotun anh dũng đứng lên chiến đấu để bảo vệ cho sự tồn vong của toàn chủng tộc, bọn họ cũng nằm lại tại đây, Jotunheim, vùng đất của những hoài bão này.
Vậy nên dù đến hiện tại thì bọn họ hay nói đúng hơn là tộc Fomor đã chờ được đến cái ngày mà lời tiên tri kia thực sự ứng niệm nhưng bọn họ vẫn có chút không nỡ, chẳng lẽ phải thực sự rời bỏ Jotunheim mà bọn họ đã bỏ ra quá nhiều kia sao?
Tuy biết rằng nếu đi theo vị cứu tinh thì một tương lai mới sẽ mở ra, không chỉ dành riêng cho tộc Fomor bọn họ mà toàn tộc Giant, con cháu của những Frost Giant của Niflheim, những Giant lấy thủy tổ Ymir làm gốc nhưng đến cuối cùng thì không phải ai cũng có thể chấp nhận được sự thay đổi này.
Thứ mà bọn họ thiếu nhất vào lúc này đó chính là sự quyết tâm, đây không phải là thứ mà VI chỉ cần đến vài lời nói là có thể giải quyết được mà cần tới một thứ gì đó hoàn toàn khác, một ấn tượng đủ mạnh để khiến các Fomor củng cố được lòng tin.
Để rồi bọn họ đủ quyết tâm để tiến bước, để rời đi mà không cần phải ngoái đầu lại để nhìn về quá khứ, không cần phải nhớ về những mất mát, không cần nhớ về những đau thương, không cần nhờ về những hoài bão.
Thứ duy nhất mà bọn họ cần để nhìn là ánh sáng ở phía trước, thứ sẽ dẫn bọn họ tới một vùng đấy mới, nơi mà các Giant sẽ thực sự đạt được thứ mà bọn họ đã và đang tìm kiếm sau chừng đó năm tháng trong vô vọng.
"Ngươi có tin ở ta không?"
Kiến mối lúc này bắt đầu bỏ ngang công việc của mình một cách khó hiểu rồi tiếp cận lại gần một Fomor đang vui mừng vì đã nhận được sự chấp nhận một cách hết sức gián tiếp của vị cứu tinh hay nói đúng hơn là nó.
VI không đứng ra can thiệp bởi vì nó biết tuy phải công nhận là bình thường thì kiến mối trông như thiếu cái gì đó trong đầu nên nhìn rất vô tri, đờ đẫn nhưng trong những lúc cần thiết thì nó lại là kẻ nói ra những lời mang tính chí mạng nhất.
"Ngươi có tin vào ta không?"
Fomor kia khi thấy bản thân được kiến mối chạm vào chân mình thì bắt đầu hạ người xuống để chân của kiến mối đặt lên vai của mình để thể hiện sự trung thành tuyệt đối không chỉ của hắn mà là của toàn tộc Fomor rồi dõng dạc nói.
"Tôi tin ngài!"
Sau khi nhận được sự chắc chắn của đối phương thì kiến mối bắt đầu quay sang Fomor ở bên cạnh và một lần nữa đưa ra một câu hỏi tương tự, hành động của Fomor này vẫn giống hệt như tên vừa nãy.
"Chắc chắn rồi thưa lãnh đạo tối cao."
"Ngài chính là hy vọng của chúng tôi."
"Chúng tôi đã chờ ngài quá lâu rồi."
"Mục đích tồn tại của chúng tôi là để tận trung với ngài."
Các Fomor đều lần lượt thể hiện ra sự trung thành của mình và đến cuối cùng thì chỉ còn lại một Fomor duy nhất, một Fomor vẫn đang lưỡng lự trước quyết định của mình, rằng có nên rời bỏ nơi mà hắn đã sinh sống tại qua từng đó thời gian hay không?
"Còn ngươi thì sao? Ngươi có tin ta hay không?"
Bây giờ thì hắn mới cảm nhận được sức nặng của câu hỏi này, hắn cảm nhận được sự kỳ vọng, sự đau thương, sự chờ đợi, sự mất mát, sự mòn mỏi và sự hy sinh của toàn bộ tộc Fomor, trải nghiệm này đã mang hắn tới với một kết quả sau cùng.
"Phải, tôi tin ngài và tôi tin rằng không chỉ có mỗi mình tôi mà ngay cả những Jotun đã ngã xuống để bọn tôi có thể chờ được tới tận ngày hôm nay cũng có ý nghĩ tương tự như vậy, chúng tôi đều tin tưởng vào ngài."