Chương 41: Săn ruồi.
"Tại sao chúng ta phải làm công việc này cơ chứ?"
Hiện tại chiến dịch E.U.G hay Exterminate Until everything is Gone đã được triển khai hơn 2 ngày qua, tổng bộ đã đưa xuống lệnh tuyệt diệt, tàn sát cho đến khi cá thể ruồi cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Đương nhiên tổng bộ cũng không để phòng tuyến núi Tam Thanh tự nghĩ cách để làm, bọn họ dựa vào những cơ sở có sẵn từ trước mà các chuyên gia của thành bang Samakkhi cung cấp thông qua dữ liệu về đợt thủ thành 20 năm trước tại Samakkhi.
Tinh dầu, thứ này không quá hiếm có, bởi vì thực vật nào cũng có nó cả, chỉ cần bọn họ chiết xuất rồi bôi nó lên khắp cơ thể cũng như đồ bảo hộ, quần áo ở bên ngoài thì đám ruồi sẽ không dám tiếp cận.
Vấn đề quan trọng là đường để thực hiện bẫy đơn giản, dù sao gia vị ở thời này cũng được liệt vào danh sách những loại tài nguyên quý hiếm, chủ yếu là vì các thành bang đều đầu tư vào phát triển cơ sở hạ tầng, giáo dục đào tạo thế hệ sau, canh tác cùng lực lượng quân sự nên mấy cái công nghiệp nhỏ lẻ như này khó lòng mà thực hiện được.
Thậm chí loại đường được sử dụng rộng rãi hiện tại chủ yếu cũng là đường mía mà thôi, tuy chỉ cần có dây chuyền sản xuất ổn định thì có thể ngay lập tức tạo đường công nghiệp với hiệu suất cao hơn nhưng vấn đề ở đây lại nằm ở nhà máy.
Không phải là vì bọn họ không xây dựng được nhà máy cũng như dây chuyền sản xuất mà là vì những lý do rất đơn giản, thứ nhất là vì diện tích của mỗi một thành bang đều cực kỳ có hạn, muốn mở rộng thêm không phải chuyện muốn là được.
Đồng ý là giờ Tân Thời đã dựng ra được cả phòng tuyến tại núi Tam Thanh và cử các đội tiên phong ra tiền tuyến ở những nơi xa hơn rồi nhưng kinh phí mỗi lần đập rồi sửa tường thành cũng không phải nhỏ.
Nếu lỡ như đang mở rộng ra mà thú triều tới thì bọn họ coi như xong, đây là một vấn đề cực kỳ nhức nhối, thứ hai là vì nguồn cung không đủ, đường công nghiệp thường được chế tạo từ loại đường có sẵn.
Hay còn được biết tới là đường tự nhiên như đường cát hay đường mía, phải, lại dính vào vấn đề diện tích, diện tích trồng lương thực chiếm hầu hết diện tích đất canh tác hiện tại trong khi mía chỉ có vài chục ha.
Thử nghĩ tới chi phí vận hành một nhà máy, thậm chí có khi chi phí vận hành bỏ ra còn lớn hơn nhiều lần so với lượng đường có thể mang lại, rồi mía cũng không phải lúc nào cũng có mà trồng theo mùa vụ, trong những lúc không vào mùa thì cũng bỏ không.
Trong cái tình trạng mà nguồn cung lương thực thực phẩm đang ngày một trở thành vấn đề nhức nhối do dân số vẫn đang ngày một tăng như thế này thì mấy thứ như gia vị cũng chỉ có thể dẹp qua một bên trước.
Gia vị thực sự là một thứ gì đó cực kỳ xa xỉ với bọn họ vào lúc này, vậy nên tại phòng tuyến núi Tam Thanh cũng không có quá nhiều, thậm chí có thể nói là vài bao là cùng, có cũng là vì đây là đầu năm, thành bang phân cho các phòng tuyến để thưởng cho các cán bộ.
Đáng lý ra vào dịp tết âm lịch thì bọn họ mới bắt đầu mở bao ra để phân nhưng tình thế đã thành ra như thế này rồi thì bọn họ cũng chẳng thể nào keo kiệt được nữa, chỉ là vẫn phải trộn với một chút nhựa cây cùng nước chứ chừng này thực sự không thể đủ được.
Bởi vì kế hoạch là tiến hành khoang vùng phạm vi hoạt động của đám ruồi, chắc chắn bọn chúng sẽ không đi quá xa chỗ mà đám giòi đang ở, thứ nhất là chúng cần thêm thức ăn để phát triển, nên nhớ đây là chủng ruồi to bằng nửa người trưởng thành.
Lượng thức ăn mà chúng phải tiêu thụ đương nhiên cũng lớn hơn rất nhiều, thứ hai là đám ruồi này không phải đám ruồi bình thường, hơn cả mục tiêu của bọn chúng cũng rất rõ ràng nên chúng phải đảm bảo rằng càng nhiều giòi có thể trưởng thành thành ruồi nhất có thể.
Cũng vì thế nên khu vực mà đám giòi ở chắc chắn sẽ được bảo vệ, cũng là nơi mà đám ruồi tụ tập lại nhiều nhất, bọn họ chỉ cần xác định được khu vực mà bọn chúng hay hoạt động cũng như thiếu thốn lương thực vì đã bị khai thác là có thể hoàn tất quá trình khoanh vùng một cách nhanh chóng.
Sau đó thì dọc theo vùng được khoanh vùng trước đó, bọn họ sẽ đưa người rải nước đường trộn lẫn với một số chất kịch độc do người sở hữu chức nghiệp dược sĩ chế tạo, nó không có màu nên có thể dễ dàng lẫn vào bên trong nước đường.
Hơn cả loại c·hất đ·ộc này còn sẽ trung hòa với nước đường ở tỷ lệ 1/20 để tiến hành phát ra một mùi ngọt đặc trưng của hoa quả chín mọng, chắc chắn sẽ thu hút được đám ruồi và chính cái lượng c·hất đ·ộc còn sót lại kia sẽ g·iết c·hết bọn chúng.
Trong lúc đó thì một đội gồm những cá nhân kiệt xuất nhất sẽ đánh sâu vào bên trong, đương nhiên độ nguy hiểm là rất cao vì cả một đội tiên phong tinh nhuệ cũng có thể rất dễ dàng bị đám ruồi này tiêu diệt.
Nhưng đội hình tiên phong vốn chỉ phù hợp với khả năng rút lui mà thôi, hoàn toàn không có chiến thuật phòng ngự, nếu không phải đám ruồi này quá nhanh và đông gấp hàng chục lần so với bọn họ thì cũng chẳng đến mức bị tiêu diệt cả đội.
Còn đội được cử đi lần này toàn diện hơn nhiều, có công có thủ và đặc biệt nhất là có cả những trang bị tốt nhất, về căn bản thì đây là tiểu đội toàn diện cũng như mạnh nhất của phòng tuyến núi Tam Thanh rồi, nếu như đến cả bọn họ cũng thất bại nữa thì chiến dịch lần này coi như xong.
"Thay vì than vãn thì làm nhanh cho xong đi, chiến dịch lần này không bất cẩn được đâu."
Thấy tên bên cạnh mình bắt đầu than vãn thì chi đội trưởng bắt đầu lên tiếng để chấn chỉnh lại, chiến dịch này tổng bộ đã có tham dự vào rồi, tuy không đích thân đứng ra chỉ huy nhưng cũng nằm trong vai trò cố vấn.
Nếu biểu hiện tốt thì cũng sẽ nhận được sự chú ý của tổng bộ, căn bản là dễ lấy thành tích và thăng quan tiến chức hơn, một cơ hội như vậy thường không dễ gặp, nhất là với những chi đội không có quá nhiều thành tích như bọn họ.
Chỉ là nói mồm khuyên nhủ là một chuyện chứ đám còn lại có tin hay không là một chuyện hoàn toàn khác, với bọn họ thì nhiệm vụ lần này chỉ góp mặt cho đủ quân số mà thôi, quan trọng nhất là bộ chỉ huy cùng đội tiên phong kia chứ ai mà thèm quan tâm đến bọn họ.
Thấy lời khuyên của mình đã tốn công vô ích nên chi đội trưởng cũng chẳng buồn nói thêm, dù sao cũng đều là thuộc cấp của hắn cả, đương nhiên là hắn hiểu rõ tính tình của đám này, từ ngày tân binh tới hiện tại chẳng khác gì nhau.
Đều lười chảy thây mà lúc nào cũng muốn làm ông này bà kia, mấy dạng như vậy nếu được thì hắn đã sớm sút đi từ lâu, đáng tiếc là đám này toàn chức nghiệp giả cả, tuy chẳng làm được cái trò trống gì nhưng dạng nhân lực như này vừa hay lại là thứ thiếu nhất trong thời đại này.
Chức nghiệp giả dù có là phế vật thì vẫn mạnh hơn người thường kha khá lần, hơn cả đám này còn thành công tốt nghiệp, đạt đủ tiêu chuẩn cũng như xung phong đi đầu ra một phòng tuyến ở tuyến đầu như núi Tam Thanh nên đuổi cũng khó.
Nếu trách thì cũng chỉ có thể trách nền giáo dục tại hậu phương đã tạo ra mấy tên như này, ít nhất thì cũng nên giữ chúng lại để đào tạo thêm về mặt tư tưởng chứ ném đại tới đây thì quả đúng là không khác gì pháo hôi là bao.
Vậy nên chi đội trưởng vẫn tiếp tục làm phần công việc của mình mà thôi, còn đám kia thì hắn cũng đã sớm kệ rồi, muốn làm gì thì làm, chỉ cần không làm gì đó ngu xuẩn rồi kéo hắn c·hết theo hoặc khiến cứ điểm mà bọn chúng được phân công để cố thủ lại bị công phá là được rồi.
Sau khi hoàn thành thì cả đội bắt đầu phân chia ra những góc đã được bố trí từ trước để ẩn thân chờ đám ruồi tới, tới lúc này thì đám kia có vẻ rất hợp tác, có vẻ như chúng cũng hiểu rõ là nếu bản thân cứ đi đứng lộ liễu ở ngoài thì chắc chắn sẽ trở thành tấm bia sống theo nghĩa đen.
Một lúc sau thì từ khu vực bên trong bắt đầu có tiếng xào xạc, âm thanh rất chói tai, hệt như tiếng của máy bay trực thăng vậy, không, tiếng động này còn kinh khủng hơn cả thế bởi vì nó là tiếng vỗ cánh 200 lần mỗi giây của đám ruồi.
Bọn họ đã thành công dụ được không chỉ một mà tới sáu con ruồi, giờ thì chỉ cần chờ cho bọn chúng cắn câu nữa là được và đúng như bọn họ dự đoán, đám ruồi bị mùi ngọt đặc trưng của nước đường kết hợp với chất kịch độc kia dẫn dụ tới.
Mục tiêu của chúng cũng rất rõ ràng nên chúng nhanh chóng xa vào cái cây được phết đầy nước đường, thậm chí có con còn đáp xuống đất và bắt đầu bới móc lên để hấp thụ cái hương vị ngọt ngào kia.
Đúng là hít mùi đất cho quen dần theo đúng nghĩa đen vì chỉ chưa đầy 30 giây sau đó thì bọn chúng bắt đầu phản ứng mạnh mẽ, có xu hướng tăng động, có vẻ như đám dược sĩ không đùa khi nói c·hất đ·ộc này có thể dễ dàng g·iết c·hết cả một con ngựa trong chưa đầy 1 phút đồng hồ.
Mắt của đám ruồi bắt đầu căng phồng ra, thậm chí là có những con còn trực tiếp lồi cả ra ngoài, vòi miệng của chúng thì không ngừng sủi bọt, di chuyển khó khăn, bay thì hệt như say rượu và cuối cùng là rơi thẳng xuống đất trở thành một cái xác vô hồn.
Tiếp đó thì cả đội chờ ở ngoài thêm 5 phút nữa để chắc chắn là không xuất hiện bất cứ rủi ro nào khác thì cuối cùng mới bắt đầu tiến ra để kiểm tra tình hình, nói thật thì nếu lần nào cũng dễ như lần này thì đúng là chẳng còn gì bằng cả.
Chưa gì đã có thể g·iết c·hết được 6 con ruồi rồi, đúng là đám dược sĩ này không thể coi thường được, so với chiến binh hệ cường hóa như bọn họ thì dược sĩ hệ biến đổi vẫn là dạng tài nguyên được chú trọng hơn nhiều hơn rất nhiều.
Đương nhiên cũng vì vậy nên hai trường phái cũng có rất nhiều mâu thuẫn nhưng khi được tận mắt chứng kiến những thứ mà dược sĩ có thể làm được hỗ trợ cho bọn họ đến mức nào thì dù cho có là chiến binh cứng đầu nhất vẫn phải công nhận sự đóng góp to lớn của các dược sĩ.
Trong khi bên ngoài mọi chuyện vẫn đang diễn ra rất ổn thỏa với gần như không có bất cứ sai số nào diễn ra thì ở bên trong, đội tiên phong đã một càng gần hơn với mục tiêu của mình, theo như thợ săn hệ khống chế thì là như vậy.
Chức nghiệp thợ săn có khả năng giăng bẫy, tạo ra nhiều thứ khác nhau trong đó có khả năng che đậy mùi, hòa làm một với thiên nhiên nên chính thợ săn là chức nghiệp đã giúp cả đội tiên phong đi xa đến vậy mà không bị đám ruồi nhận ra.
Mắt của ruồi cũng có cấu tạo đặc biệt hệt như chuồn chuồn vậy, thậm chí mắt của ruồi còn có khả năng phản xạ nhanh nhất trong thế giới côn trùng, vậy nên mọi lớp ngụy trang dù kỳ công đến như thế nào đều hoàn toàn vô hiệu trước chúng.
Nhưng lớp ngụy trang của thợ săn lại khác, thợ săn có khả năng hòa vào làm một với thiên nhiên, hơn cả còn được bổ trợ bởi khắc tinh của côn trùng là tinh dầu nên đám ruồi dù có bay ngang qua đây cũng sẽ vô thức không chú ý và rời đi ngay lập tức vì chúng kỵ nhất cái mùi Phytoncide này.
Đương nhiên thợ săn có thể làm nhiều hơn vậy, với giác quan nhạy bén thì thợ săn có thể "ngửi" được mùi c·hết chóc rồi quyết định né tránh nó, cũng chính vì điều đó nên từ nãy đến giờ bọn họ vẫn đang đi trên con đường chính xác nhất.
Tuy không phải là gần nhất nhưng lại là con đường an toàn mà vẫn có thể đạt tới được đích đến sau cùng vì lẫn trong mùi nguy hiểm cực độ do đám ruồi toát ra thì thợ săn đã ngửi thấy mùi vô hại, mùi của những con mồi tiềm năng trên người đám giòi.
Thợ săn cảm nhận được rất rõ mùi của nguy hiểm đang từ từ phai đi, đây chính là hiệu quả thực sự của vòng ngoài, đó chính là để dẫn dụ đám ruồi ở khu vực trung tâm này ra ngoài, tuy ban đầu hiệu quả sẽ chưa quá rõ rệt.
Nếu như đám ruồi này thực sự thông minh đến độ biết phân chia nhiệm vụ cho từng cá thể chứ không hoạt động theo bản năng hoàn toàn thì ban đầu chỉ có những con đảm nhận nhiệm vụ đi săn rời đi mà thôi.
Theo tổng bộ dưới sự cố vấn của các chuyên gia đến từ thành bang Samakkhi thì với một tập thể có đâu đó khoảng 100 cá thể thì hơn 2/3 sẽ có nhiệm vụ đi săn do lượng giòi mà các con cái đẻ ra có thể lên tới 500 trên mỗi thay kỳ.
Dù sao đó con gái cũng chỉ có nước chờ c·hết thôi nhưng chúng vẫn sẽ đảm nhận chức năng đi săn để cống hiến một chút sinh mệnh cuối cùng của mình cho tập thể, nhưng vì lượng giòi phải nuôi là quá lớn nên phải huy động số lượng lớn đến như vậy để đi săn.
Những con ruồi ở lại để trông nom đám giòi thường là những con mạnh và thông minh nhất hoặc là những con có chức năng bảo mẫu nhưng ngay khi đám đi săn biến mất quá lâu thì bắt buộc đám ở lại phải cử thêm nguồn lực.
Có thể là tới từ chính nhóm đi săn hoặc từ bọn chúng chọn lọc ra để đi thăm dò, tuy không biết đám ruồi này đã đạt tới ngưỡng nào về khả năng phát triển đầu óc rồi nhưng chỉ cần tuân thủ một số thiết luật đặt ra từ trước thì bọn họ sẽ rất dễ dàng để tiếp cận gần với đám giòi.
Tuy làm như vậy sẽ tăng rủi ro với những đội có nhiệm vụ chặn chốt ở vòng ngoài nhưng trong giờ khắc này thì mấy thứ như vậy thực sự quá phù phiếm, vì an nguy của cả một thành bang thì đây là điều tối thiểu mà bọn họ có thể làm với tư cách là một con dân.
Là gánh nặng nhưng đồng thời cũng là quyền lợi, ít ra thì bọn họ cũng có thể cảm thấy tự hào khi c·hết vì lợi ích của những người ở lại, trong số đó cũng bao gồm cả gia đình của chính bọn họ nữa, một c·ái c·hết có thể mang lại lợi ích to lớn.
"Cẩn thận, từ giờ trở đi khu vực trước mặt sẽ tràn ngập mùi nguy hiểm, tuy đám ruồi đã đi ra ngoài kha khá rồi nhưng vẫn còn hàng chục con ở lại để trông giữ đám giòi, đừng mất cảnh giác bởi vì nó có thể khiến những sự hy sinh để chúng ta có thể tới được đây trở nên phí hoài."
Trước khi dẫn cả đội tới khu vực cuối cùng thì người nắm giữ chức nghiệp thợ săn kiêm luôn đội trưởng đưa ra một số lời để củng cố mức độ tập trung cũng như tinh thần cho cả nhóm trước khi tiến tới một trận đánh mà ngay cả ông ta cũng không rõ là bản thân có thể thành công sống sót trở ra hay không?
Tuy không khí của cả đội vào lúc này rất căng thẳng, ai cũng cảm nhận được sự nguy hiểm ngay trước mắt mình, đây có thể là cuộc chiến khó nhằn nhất từ trước đến nay và khả năng cao cũng sẽ là cuộc chiến cuối cùng của bọn họ nhưng đã tới được đây rồi thì ý của bọn họ cũng đã sớm quyết.