Chương 309: Tăng tốc.
Khi mà hai chị em Layla cùng Lavy mở cửa bước vào trong phòng thì ngay lập tức một đống mùi sắc thuốc cùng xông khói bắt đầu xông thẳng ra ngoài khiến cho cả hai phải nhướng mày lại.
Sau một hồi lấy tay thổi đi một chút khói mờ mịt thì hai chị em mới để ý tới người phụ nữ ngồi trên thành cửa sổ đang mặc quân phục nhưng đã cởi xuống lớp áo ngoài để lộ ra phần áo lót ở bên trong cũng như một v·ết t·hương ở gần xương sườn.
Có vẻ như cô ta đã bị tổn thương nội tạng nhưng cũng không quá nặng nên có thể ngồi dậy được, thậm chí còn đang h·út t·huốc phiện để giảm đau.
Một người đàn ông khác thì đang mang bịt mặt rồi tiến hành điều chế thêm thuốc trong khi người đàn ông còn lại thì được năm đứa trẻ từ tầm 8 đến 12 tuổi băng bó thành xác ướp nhưng Lavy vẫn để ý rất kỹ phần chân cụt đang nhỏ máu thấm xuyên qua lớp vải băng bó.
Chỉ là có vẻ như người phụ nữ kia không được chào đón hai chị em bọn họ cho lắm khi không ngừng dùng ánh mắt của mình để lườm lấy bọn họ.
Từ thái độ có thể thấy được chuyện có vẻ như bọn họ không được chào đón ở đây hoặc ít nhất là Layla cho rằng như vậy.
Thấy người đàn ông pha chế thuốc kia không chút phản ứng vì vẫn đang hết sức tập trung nên người đàn ông băng bó cũng cố gắng gượng dậy rồi được những đứa trẻ đỡ lên ở tư thế ngồi rồi nói.
"Chào mừng các vị đến cô nhi viện Agenor, xin thứ lỗi vì tình hình hiện tại của chúng tôi không thể nào chào đón các vị một cách chỉn chu được."
Nói rồi người đàn ông cũng ra hiệu cho những đứa trẻ đi lay động người đàn ông chế dược kia và ho khan một tiếng để người phụ nữ chú ý thái độ của mình.
Lúc này thì người đàn ông chế dược kia mới như hồi tỉnh trở lại rồi vội vàng đưa cho những đứa trẻ phần dược phẩm mình mới tạo ra rồi để chúng đưa xuống tiền sảnh dưới lầu cho những người đang b·ị t·hương.
Dù sao trận đ·ộng đ·ất lúc nãy cũng có không ít người ở trong nhà hay nói chính xác hơn thì chỉ có ở trong nhà mới có thể may mắn sống sót để rồi được đội dân phòng tự vệ tìm thấy và cứu ra.
Nhưng cũng chính vì vậy nên nhiều người khi được tìm ra điều đ·ã c·hết vì bị kiến trúc đổ sập xuống, những người được giải cứu ra đều ít nhiều b·ị t·hương cả.
Nặng có khi b·ất t·ỉnh giờ chưa tỉnh lại được, nhẹ cũng vị xây xát và trong số đó không có ít người bị gãy tay gãy chân hoặc nội tạng bị tổn thương.
Lúc mà bọn họ được mang về đây thì Ivan tuy có kiến thức thật nhưng vật liệu chữa thương rất có hạn, băng vải các thứ đều thiếu.
May mắn là thảo dược vẫn được Ivan trữ lại một chút nên tạm thời có thể để những người lành lặn phối hợp với những đứa trẻ nắn lại xương rồi cố định lại bằng mảnh gỗ phẳng và chút vải thô.
Ivan sẽ cố gắng chế tạo thêm dược phẩm để trợ giúp thêm, đáng tiếc là anh ta cũng chỉ là Rank 9, Dispenser thôi nên dược phẩm tạo ra cũng không thể nào hoàn toàn chữa hết được.
"Tôi đã thất lễ rồi thưa cô Lavy, vị này chắc là người chị Layla của cô, tuy dưới tư cách là một dược sĩ thì tôi cũng muốn quý cô Layla đây có thể nghỉ ngơi thêm.
Nhất là khi hai chị em cô vừa mới có một trận chiến sinh tử với cá thể ô nhiễm Rank 9 nữa nhưng mà tình thế cấp bách nên hy vọng cô Layla có thể hiểu cho."
Thái độ của Ivan về căn bản là rất nhiệt tình, dù sao hiện tại mối nguy vẫn đang tới gần mà ba người bọn họ lại chẳng còn mấy năng lực chiến đấu nữa.
Việc có thêm hai siêu phàm giả căn bản là bắt buộc huống hồ năng lực của đối phương còn đã được chứng thực khi có thể bằng vào sức của hai người g·iết c·hết một thể ô nhiễm Rank 9 nữa.
"Hừm, ngươi khách khí với kẻ đã g·iết anh em của mình sao Ivan? Có vẻ như c·ái c·hết của Magnus không hề có chút sức nặng gì với ngươi cả nhỉ?"
Như trông thấy một bộ kịch hay, Layla tỏ ra chuyện này không hề liên quan đến mình mà tiếp tục đứng đưa lưng về hướng cửa với Lavy như thể muốn nói rằng bọn họ có thể rời đi bất cứ lúc nào vậy.
"Rogue, cô cũng đừng nên quá đáng với Ivan cùng hai vị khách đây như vậy, dù sao tình huống của Magnus cùng đội trưởng Icarus chúng ta đều không thể làm gì được."
Hilbert bắt đầu chìm vào hồi tưởng vào khung cảnh lúc đó khi mà anh ta chỉ biết đứng đó nhìn sinh mệnh của Magnus cùng Icarus trôi qua trong giây lát rồi hoàn toàn chuyển hóa thành thể ô nhiễm.
Lúc đó Rogue là người xông ra đầu tiên, nếu không phải bởi vì Hilbert đủ nhanh không thì giờ xác của cô ta cũng đã sớm lạnh rồi.
Có điều cũng vì thế mà Rogue cùng Hilbert bị thể ô nhiễm Rank 8 quấn lấy, dù may mắn vẫn toàn mạng trở về vì Ivan tung hỏa mù kéo dài thời gian cho bọn họ rồi theo đó dùng một vài loại dược phẩm để kéo thể ô nhiễm Rank 8 đi nhưng mà vì thế mà cũng đã b·ị t·hương thành ra như thế này.
Hồi tưởng xong thì Hilbert không ngừng ho sặc sụa rồi cuối cùng vẫn được Ivan đặt nằm xuống trở lại nhưng mà ánh mắt thì vẫn luôn hướng về phía của Layla cùng Lavy.
Thấy vậy thì Layla cũng chỉ tự thở dài ra một hơi rồi đi tới gần chiếc bàn được đặt chính giữa phòng họp rồi tự mình kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
"Tôi không biết là các vị đây đã trải qua những gì và cũng chẳng muốn hiểu, dù sso tình huống trước đó của hai chị em tôi cũng là g·iết hoặc bị g·iết.
Hơn cả thứ mà chúng tôi g·iết có thể xem là con người nữa sao? Các vị tự hiểu trong lòng rồi nên tôi cũng không muốn nói nhiều làm gì cả."
Lời vừa nói xong thì Rogue cũng ngay lập tức đưa ra phản ứng nhưng mà uy thế của cô ta đã trực tiếp bị đè xuống bởi Lavy.
Lúc này cả Lavy cùng Layla đều đã ở ngưỡng đỉnh của siêu phàm giả Rank 9 khi cả hai chị em đều đã tiêu hóa hoàn tất siêu phàm dược rồi.
Thứ bọn họ thiếu vào lúc này chẳng qua là siêu phàm dược để tăng lên Rank 8, hơn cả so với Angler thì Marker khát máu hơn nhiều.
Đây cũng chính là khả năng của con đường thánh tự M khi mà Lavy đã thành công hoàn thành cuộc đi săn đầu tiên của mình và đạt được một số phần thưởng từ đó.
"Được rồi Rogue! Chúng ta đều hiểu cho sự mất mát của cô nhưng mà dưới kia còn có nhiều người đang chờ chúng ta đưa ra quyết định hơn là đấu đá lẫn nhau như thế này.
Số phận đã an bài khi chúng ta không thể cứu được Magnus cùng đội trưởng Icarus mà để bọn họ chuyển hóa hoàn toàn thành thể ô nhiễm rồi.
Hiện tại nhiên liệu cho ngọn đèn cầy cũng đã hao gần hêys rồi, đến lúc đó thành ra như thế nào thì ai trong số chúng ta cũng đều tự hiểu được.
Hai vị Layla cùng Lavy đây đã thực sự giúp chúng ta bớt đi một mối nguy hại, huống hồ cả hai đều có ý định giúp đỡ chúng ta vượt qua kiếp nạn lần nay nữa."
Vẻ mặt Rogue bắt đầu trầm ngâm và trước khi cô ta có thể bày ra thêm bất cứ phản ứng nào thì Ivan cũng tiến lên cố gắng khuyên bảo cô ta thêm một lần nữa.
"Mỗi người chúng ta đều có một vận mệnh thuộc về riêng mình, cô đã từng nói rằng so với công việc tiếp dẫn nhàn hạ này thì cô cảm thấy ghen tỵ với những người khác được triệu tập ra ngoài biển đỏ hơn.
Đặc biệt là với tên Thomas đồng niên đồng khóa với cô kia, cô luôn cho rằng lý do duy nhất mà hắn có thể nhanh chóng hơn bản thân và trở thành một Rank 8, Butcher là vì hắn được cử ra ngoài biển đỏ để rồi có cơ hội để lập nên công trạng.
Tôi không yêu cầu cô phải chứng minh điều gì ở đây cả Rogue, ít nhất là trong vụ việc lần này cô phải chấp nhận sự thật rằng chúng ta cần tới sự trợ giúp ở bên ngoài để bảo vệ dân thường."
Ivan đề cao trọng trách hơn so với những người còn lại, khả năng cao đây cũng chính là lý do mà anh ta chọn con đường thánh tự D này.
Quyền lực, nắm đấm cực tuy có thể cứu được rất nhiều người nhưng cũng vì thế mà càng có thể g·iết được nhiều người hơn cả.
Thấy được thái độ của Hilbert cùng Ivan là quá rõ ràng nên dù trên trán của Rogue đã bắt đầu xuất hiện các mạch máu nổi nhưng mà cuối cùng cô ta vẫn lấy lại được bình tĩnh rồi thở ra một hơi rõ sâu.
Chỉ là từ đầu đến cuối Layla vẫn theo dõi một cách từ tốn ba người này, muốn giúp hay không chỉ cần phải cân nhắc lợi hại nhưng mà cái trò hề này thì không cần thiết phải đi xa hơn nữa.
"Ehem, tôi biết các vị ở đây đã nghĩ gì và tại sao phải bày ra một màn kịch như thế này trước mặt tôi nhưng mà tôi cũng nói thẳng luôn.
Nếu muốn rời đi thì ngay từ đầu tôi cùng em gái mình cũng đã chẳng nhất thiết là phải tới đây, dù sao thì tình hình của chúng tôi cũng khác với ba vị.
Tôi tin rằng các vị hiểu rõ đạo lý ham sống s·ợ c·hết, ai cũng vậy mà thôi nhưng mà chẳng phải khi chúng ta muốn đạt được thứ gì đó từ người còn lại thì bản thân cũng phải bỏ ra thứ gì đó hay sao?
Giờ các vị đây muốn như thế nào? Nếu muốn song phương cùng hợp tác qua được kiếp nạn lần này thì tôi rất sẵn lòng, đương nhiên quyền quyết định vẫn nằm trong tay các vị rồi."
Nói nghe qua thì có vẻ như Layla đưa quyền chủ động của bản thân cho đối phương nhưng trên thực tế thì cô ta vẫn đang nắm chặt lấy nó.
Lần hợp tác này có thành hay không đều do đối phương quyết nhưng chọn gì đi chăng nữa thì hai chị em Layla cùng Lavy cũng trực tiếp hưởng lợi từ đó.
Thành thì ở lại đây thỏa mãn mục đích ban đầu của Layla khi bước vào căn phòng này, không được thì cũng có thể cùng Lavy rời đi ngay lập tức để tránh đi tai họa trước mắt.
Tâm thái của ba người kia trông rất bình thường nhưng lúc này trong lòng đã sớm chửi ầm lên, dù sao nếu Lavy tới sớm hơn vài phút thì đã sớm dính chiêu của bọn họ rồi.
Một lúc sau, Layla cùng Lavy tự nhiên bước ra khỏi phòng để lại ba người với bộ mặt xám xịt nhìn nhau trong khi Lavy bắt đầu hỏi về chuyện xảy ra trước đó.
"Chị nghĩ bọn họ đang cố tình bẫy chúng ta à?"
Trước câu hỏi này thì Layla cũng không mấy bất ngờ lắm nhưng cô ta dần thả chậm bước chân rồi bắt đầu trả lời cho cô em gái ngây thơ của mình.
"Không được 100% thì cũng 80% theo như em nói thì ngay khi đội dân phòng tự vệ mang hai chị em chúng ta về thì tên Rank 9, Dispenser Ivan kia ngay lập tức xuống chào đón em có đúng không?"
Bản thân Layla không tự nhận mình là một bậc đại tri thức hay gì đó nhưng cô ta nhảy nhót trong xã hội thực tế đủ nhiều nên cũng tự động nhìn rõ bản chất của một số thứ mà thôi.
"Phải, nhưng mà theo em thấy thì có vẻ như anh ta lo lắng về những thành viên của đội dân phòng tự vệ hơn, về hai chúng ta thì anh ta chỉ liếc qua đôi chút rồi sau khi chào hỏi đội dân phòng tự vệ xong thì mới bắt chuyện."
Vừa nói Lavy vừa hồi tưởng về khung cảnh lúc đó với một vẻ mặt hết sức khờ khạo như thể vẫn chưa nắm bắt được điểm mấu chốt.
"Vậy nên chị mới nói em bớt nhìn cuộc đời này màu hồng đi, rõ ràng tên kia đã sớm biết đội dân phòng tự vệ chuẩn bị về tới rồi.
Cái cửa sổ mà siêu phàm giả tên Rogue kia ngồi có thể nhìn thấy được tình hình ở bên dưới, có khi bọn họ đã sớm nhận ra từ đầu ngỏ.
Mà em nghĩ thử xem, ấn tượng đầu tiên của tên Ivan kia so với hình tượng của hắn lúc nãy đồng khớp lắm à?
Ban đầu hắn bày ra bộ mặt quan tâm đến tất cả nên chủ động nhiệt tình đón tiếp, hỏi thăm nhưng lúc sau hắn tuy vẫn giữ cái bộ mặt tận tâm nhưng mà lại tập trung hết tinh lực để điều chế dược phẩm.
Một tên như vậy rõ ràng sẽ không chủ động xuống dưới lầu để chào đón đội dân phòng tự vệ sau mỗi lần trở về.
Bởi vì ấn tượng thứ hai của hắn nói lên rằng hắn cần một không gian yên tĩnh để điều chế dược phẩm, mà đến tận lúc này lượng dược phẩm vẫn cung không đủ cầu thì tại sao hắn lại có thể rảnh rỗi đến độ đi chào hỏi hay gì đó?"
Lúc này Lavy mới nhận ra điều gì đó rồi hoảng hốt nói.
"Ý của chị là ấn tượng lần đầu tiên cùng ấn tượng lần thứ hai của tên Ivan kia bị xung đột với nhau?"
Thấy được chuyện em gái của mình đã khai khiếu nên Layla cũng tiếp tục nói.
"Chắc chắn rồi, hắn là đang diễn kịch cho chúng ta xem thôi, đáng tiếc rằng hắn không phải là một diễn viên tốt như tiểu thư Aurora.
Sai lầm thứ hai nằm ở chỗ hắn tỏ ra không vội với những người được đội dân phòng tự vệ mang về như chúng ta mà tiếp cận chào hỏi bọn họ đầu tiên.
Em có biết vì sao không? Bởi vì so với những người mà đội dân phòng tự vệ mang về thì hắn càng coi trọng những thành viên trong đó hơn.
Hắn chỉ tỏ ra quan tâm với chúng ta khi được tường thuật lại về chuyện chỉ hai chị em chúng ta thôi cũng đã g·iết được thể ô nhiễm Rank 9."
Tuy đã được Layla dẫn gần tới với điểm mấu chốt lắm rồi nhưng mà Lavy vẫn nghĩ chưa thông.
"Nh...." Lời chưa ra khỏi miệng thì Lavy đã ngay lập tức bị lời của Layla chặn họng trở lại.
"Bởi vì đội dân phòng tự vệ là lực lượng duy nhất có khả năng chiến đấu vào lúc này, em cũng đã thấy rõ v·ết t·hương của bọn chúng rồi đấy.
Chúng ngay từ đầu có thể chọn vứt bỏ tất cả lại hay thậm chí lấy những người ở đây làm mồi nhử để thoát khỏi nơi này hơn là ngồi chịu c·hết.
Đáng tiếc rằng chúng không còn cơ hội đó nữa, ba siêu phàm giả Rank 9 nếu có thể phối hợp với nhau thì chỉ cần không quá xui xẻo chắc hẳn vẫn có thể an toàn rời khỏi khu vực này được.
Nhưng mà tình trạng của bọn chúng sau trận chiến với thể ô nhiễm Rank 8 kia đã sớm không được rồi huống hồ hai tên có khả năng chiến đấu đã thành ra như vậy.
Tuy tên Ivan kia vẫn lành lặn nhưng hắn không có khả năng chiến đấu hệt như chị vậy, chiến lực của hắn có khi còn chẳng bằng một thành viên của đội dân phòng tự vệ.
Có thể hiểu rằng chúng không thể rời khỏi nơi này được, thậm chí còn phải bám vào đội dân phòng tự vệ để tiếp tục cố thủ thêm.
Làm bất mãn đội dân phòng tự vệ căn bản là tự tìm đường c·hết, nên tên Ivan kia mới phải thấp thỏm đến như vậy sau mỗi lần đội dân phòng tự vệ rời đi hoặc trở về.
Ngay từ đầu hắn đã chẳng thèm quan tâm đến những người được mang về như chúng ta mà lo sợ đội dân phòng tự vệ này bị tổn thất dọc đường.
Chỉ là việc gặp được chúng ta cũng như tăng thêm một chút tỷ lệ sống sót cho bọn chúng vậy, bọn chúng đương nhiên sẽ tìm cách để níu kéo chúng ta ở lại."
Thông tin duy nhất chưa được đảm bảo là nhân phẩm của bộ ba kia, tuy Layla có thể rất dễ dàng đạt được nó thông qua tra hỏi những người có mặt ở đây vào lúc mà bộ ba kia đánh với thể ô nhiễm Rank 8 trước khi đưa ra quyết định sau cùng nhưng cô ta có lý do để không làm như vậy.
"Thì ra là vậy, nhưng mà chẳng phải đưa ra quyết định rời đi mới là sáng suốt nhất hay sao? Tại sao chị lại chọn ở lại đây dù tình thế đã thành ra như thế này rồi?
Chưa kể nếu như chút nữa đám tên điên cùng những thể ô nhiễm ở những khu vực lân cận đây đều hướng tới nơi này thì rõ ràng là muốn thoát lại càng khó hơn."
Nghe được những lời này thì Layla đột ngột dừng lại, lúc này cả hai đã một lần nữa tới được cầu thang hướng xuống tiền sảnh.
Sau đó Layla dùng ánh mắt của mình đảo qua một vòng rồi nhăn mày lại nói với Lavy về thắc mắc của chính mình.
"Là em chọn ở lại, đừng quên chị là người đã nuôi nấng em từ lúc mà hai ta vẫn còn đang đi nhặt rác ở sau mấy góc tối đấy.
Nếu em muốn đi thì ngay từ đầu đã chẳng bày ra ý định muốn tới căn phòng họp kia, chỉ là chị cũng đang cảm thấy tò mò về cái cớ để em lại tình nguyện ở lại đấy.
Những người dưới đó không cung cấp cho em bất cứ thứ gì cả, em cũng chẳng phải loại ngớ ngẩn đến mức ảo tưởng chính nghĩa mà tự làm hại bản thân, đặc biệt là khi vụ này còn có chị vướng vào.
Chị tin rằng bản thân tuy chưa dạy em quá thành công nhưng chắc chắn vẫn hiểu được rằng chỉ có sống thì mới có sau đó được."
Một hồi lâu không thấy Lavy phản ứng lại nên Layla cũng quay người nhìn về cô em gái của mình để rồi nhận ra rằng vào lúc này đây ánh mắt của Lavy đã sớm mất hồn mà nhìn xuống dưới tiền sảnh.
Thậm chí Lavy còn không hề nhận ra cảm giác tò mò hay động thái vào lúc này của Layla.
Thấy vậy thì Layla cũng dựa theo hướng mà em gái mình đang nhìn rồi dần thu hẹp lại vào một thân hình nhỏ nhắn đang không ngừng chạy xung quanh để chào hỏi mọi người và giúp đỡ bọn họ.
Lúc này mặt mũi của Layla đã dần trở nên tối tăm đi trông thấy, cô ta biết em gái mình không có hứng thú với đàn ông trưởng thành.
Thậm chí lúc đi học cũng chẳng kết bạn được với bất cứ ai mà chỉ lủi thủi một mình ở thư viện nhưng Layla cũng chỉ nghĩ là do Lavy mắc chứng sợ hãi xã hội hay tự kỷ thôi.
Giờ có vẻ như lại phải tăng thêm một cái nữa rồi nhưng mà Layla thực sự không nhớ là từ lúc nào Lavy lại trở thành như vậy cả.
"Lavy à, chị không ngờ là em lại có sở thích như vậy đấy."
Như nhận ra điều gì đó, ánh mắt của Lavy ngay lập tức trở nên bối rối rồi dần dần là cả nét mặt lẫn cử chỉ của cô ta đều bày ra như vậy.
"Chị, chị, chị có thể đã hiểu nhầm điều gì đó rồi, chẳng qua là, chẳng qua là em ấy đã từng giúp em rất nhiều mà thôi.
Đúng vậy, chỉ đơn giản là như vậy mà thôi, em không có bất cứ tư tưởng bậy bạ nào cả nên chị cũng đừng có hiểu nhầm."
Layla nhìn phản ứng của Lavy với một ánh mắt chăm chú vì căn bản là lúc này mọi thứ như đều viết hẳn lên mặt của Lavy luôn rồi.
"Đừng nói nữa, nói nữa là chị thấy tên của cháu mình luôn rồi đấy, con trai là Theon còn con gái là Lilith chứ gì? Thật sự thì chị chẳng quá mong đợi vào câu chuyện tình yêu của em đâu.
Nhưng mà lời khuyên của chị ở đây là em nên hiểu rõ sở thích, khuynh hướng tình cảm của mình với tình yêu thực sự, hai cái này khác nhau lắm.
Em cứ thử nghĩ cái viễn cảnh sau này cậu bé lớn lên thử mà xem, nếu dạng này là khuynh hướng tình cảnh của em thì lúc đó chỉ khiến cả hai tổn thương lẫn nhau mà thôi."
Dù sao thì Layla cũng là người từng trải, hồi còn làm công việc kia thì nhiều lúc bản thân Layla cũng hiểu nhầm mấy thứ này.
Có thể nói rằng người bản thân gặp và thích chưa chắc đã thực sự là đã thích đúng nghĩa mà chỉ đơn giản là thích đối phương ở một giai đoạn cụ thể nào đó.
Rõ ràng là Lavy không phản ứng lại quá nhiều với những đứa trẻ khác nhưng lại si mê với đứa này nên có thể đây chính là loại mà cô ta hướng tới.
"Không phải! Hoàn toàn không phải! Em là thật lòng nên chị đừng nghĩ như vậy!"
Đây không phải là lần đầu tiên là Lavy bày ra cảm xúc chống đối Layla, năm xưa khi biết rõ rằng Layla làm loại công việc gì và ngay cả sau khi nghỉ thì vẫn giữ nguyên sở thích như thế nào thì cả hai chị em đã có không ít lời qua tiếng lại.
Nhưng mà đó là vì Lavy đã áp đặt tư tưởng đạo đức của bản thân lên Layla, lần này thì lại khác, Lavy giờ đã hiểu nên lại càng không muốn chị của mình hiểu nhầm.
Trước thái độ như vậy của Lavy thì Layla vẫn rất nghi ngờ vì cô ta thực sự không biết Lavy có thật lòng hay không?
Chính xác hơn thì bản thân Lavy hiện tại cũng không rõ thì Layla cũng khó lòng mà đọc thứ gì được nhưng đến cuối cùng thì Layla vẫn tôn trọng quyết định của Lavy.
"Em cũng đã trưởng thành rồi nên mấy chuyện như này chị cũng sẽ không nhắc tới nữa nhưng mà chị hy vọng rằng em có thể thực sự sống hạnh phúc.
Mà chuyện này để sau đi, nếu vụ này thuận lợi thì sau đó chúng ta sẽ mang thằng nhóc ra, dù sao ba tên kia chắc hẳn cũng sẽ không dám tỏ thái độ.
Thủ tục nhận nuôi thì sẽ tương đối phiền phức một chút nhưng chắc là có thể thông qua tiểu thư Aurora để giải quyết nên em cũng không cần phải lo lắng đâu.
Chuyện bồi dưỡng tình cảm hay gì gì sau đó thì em tự lo liệu lấy, dù sao nếu không thành thì cũng coi như là tích lũy kinh nghiệm và hiểu rõ hơn về bản thân thôi."
Nói rồi thì Layla trực tiếp đi xuống cầu thang bỏ lại Lavy đang muốn giải thích điều gì đó và muốn đuổi theo ngay sau vì lo sợ Layla sẽ nói gì đó với cậu bé kia.
Chỉ là như đã nói, chuyện tình cảm của Lavy Layla sẽ không dính vào và mục đích của cô ta thật ra là tiếp cận với dân thường ở bên dưới để chuẩn bị cho giai đoạn kế tiếp mà thôi.
...
Trở lại với cuộc chiến giữa người đàn ông và thánh Hapry, rõ ràng đây chưa bao giờ là một cuộc chiến ngang tài ngang sức cả.
Tuy thánh Hapry đã rất cố gắng, thậm chí là dốc hết sức mình vào cũng như liều cả mạng nhưng mà trước người đàn ông thì mọi thứ vẫn chẳng là gì cả.
Cả hai v·a c·hạm vào nhau giữa tâm lốc xoáy nhưng trên thực tế thì thánh Hapry chưa một lần chạm được vào người của đối phương.
Không chỉ đơn giản là vì đối phương có thánh hộ mà như một lớp khăn trùm nào đó đang bao bọc ở bên ngoài vậy.
Ngay sau đó thì cả cơ thể của thánh Hapry bị đẩy bay ra rồi lập tức giam lỏng, bên trong lồng giam đó ông ta cảm nhận được rất rõ sự thay đổi của áp suất.
Mọi thứ đang dần trở nên bóp méo và ngay cả cơ thể của sinh vật siêu phàm cũng sắp không trụ nổi nữa nên thánh Hapry trực tiếp tạo ra một cơn bão với sức nén khổng lồ để làm nổ tung tất cả.
Kết quả là tuy thánh Hapry đã thoát khống nhưng cơ thể cũng đã chằn chịt những v·ết t·hương, có vẻ như bản thân ông ta cũng sắp không được rồi.
Chỉ là người đàn ông kia không có ý định dừng lại khi ở bên người của thánh Hapry xuất hiện một lực v·a c·hạm khổng lồ trực tiếp đẩy ba ông ta ra xa.
Tiếp theo đó là vô số những đòn t·ấn c·ông tương tự từ khắp tất cả mọi hướng khiến cho thánh Hapry bổng chốc biến thành một vệt sao băng trên bầu trời khi b·ị đ·ánh qua đánh lại với một tốc độ chóng mặt.
Sau cùng thì khi mà thánh Hapry chuẩn bị buông xuôi thì có một lực v·a c·hạm lớn gấp trước đó từ 5 đến 6 lần trực tiếp đập xuống khiến ông ta trực tiếp rơi thẳng xuống đất với một tốc độ chóng mặt và một lần nữa khảm sâu xuống mặt đất.
Thánh Hapry vào lúc này cũng chẳng còn bao nhiêu hơi nữa cả nhưng mà sự tập trung của người đàn ông lại đang được đổ dồn lên phía trước.
Người đàn ông đã nhận ra được điều gì đó hay chính xác hơn là ông ta đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra nên đã từ bên trong túi áo của mình lấy ra một con dao trông rất bình thường.
Ngay sau đó thì người đàn ông bắt lấy thời cơ vung tay thực hiện lần cắt đầu tiên của mình và trước khi ông ta thực hiện lần cắt thứ hai thì cây dao đã được biến thành một con dao làm bằng một pha lê tuyệt đẹp nào đó.
Khi mà người đàn ông kết thúc thao tác dùng dao của mình thì hàng trăm cột sáng từ trên trời ngay lập tức đánh thẳng xuống bên dưới.
Vài chục cái trong số đó ngay lập tức chiếu rọi lên người của những kẻ du ngoạn trong đêm tối đang khổ chiến với các tín đồ dị giáo bên kia.
Xác c·hết của thánh Jones đang bị c·hôn v·ùi dưới đống đất đá cũng có một cột chiếu vào, nó có chút đặc thù hơn khi đã có một cánh tay chậm rãi chạm vào vùng ngực bị đục thủng của ông ta và xuyên qua tới một vùng không gian nào đó.
Chẳng lâu sau thì cánh tay đó thu lại với một quả tim hoàn toàn mới rồi đặt lại vào trong lồng ngực của thánh Jones, một quả tim đang không ngừng đập liên hồi.
Cơ thể siêu phàm của thánh Jones cũng từ từ được rút hết về phía lồng ngực hở hang để lộ ra quả tim đó và lấp đầy lỗ hổng đó trong khi giờ ông ta đã trở lại trạng thái thông thường.
Lúc này thánh Jones cũng từ đ·ống đ·ổ n·át tỉnh dậy trong hoang mang nhưng ông ta lúc nãy đã cảm nhận được sự ấm áp của màn đêm vô tận như đang ôm ấp, bảo vệ ông ta khỏi những thứ tà ác ẩn mình trong đêm tối.
Đêm tối là lúc mà những thứ không tưởng lộng hành và màn đêm phù hộ, ôm ấp lấy những kẻ dám du ngoạn trong đêm tối đó.
Ở bên kia thì thánh Hapry vẫn đang trong trạng thái cận tử và không được sự chúc phúc nào từ thần linh cả nên bắt buộc ông ta phải giải trừ hình thái sinh vật siêu phàm để giữ mạng.
Chỉ là không còn khuôn mặt đầy nghiêm nghị như trước nữa vì thánh Hapry lúc nãy đã b·ị đ·ánh thành cái đầu heo theo nghĩa đen.
Ở đầu bên kia thì khi mà thấy những kẻ du ngoạn trong đêm tối trở nên mạnh mẽ hơn sau khi được mẫu thần màn đêm chúc phúc thì các tín đồ dị giáo cũng lần lượt chuyển hóa thành thể ô nhiễm.
Đây cơ hồ đã là con bài tẩy cuối cùng của bọn họ rồi và chính Friedrich cũng đã dặn dò bọn họ chỉ được dùng nó vào thời điểm thích hợp nhất.
Dù sao thì khả năng duy trì của trạng thái này cũng không được bao lâu cả khi bọn họ không có sương máu.
"Hai người các ngươi đã làm rất tốt, ít ra là đủ đạt tiêu chuẩn mà ta đề ra, đặc biệt là ngươi đấy Hapry nên ta cũng đã chuẩn bị cho ngươi một phần quà nhỏ rồi, hy vọng ngươi có thể đón nhận lấy nó."
Nói rồi người đàn ông cũng biến mất để lại hai thánh giả hết sức ngỡ ngàng đi kèm với không ít khó hiểu.
"Giờ chúng ta phải làm sao đây?"
"Còn làm cái gì nữa? Ngài Jones không thấy sao? Đối phương ít nhất cũng là thiên hầu đấy, rõ ràng vụ lần này cả phái đoàn dị giáo lẫn chúng ta đều bị tính kế lên đầu rồi."
"Nếu đối phương muốn g·iết chúng ta thì đã sớm làm, lý do mà đối phương rời đi chắc là vì đã đạt được thứ mà mình truy cầu, hay là tôi và ngài thử ngăn chặn nghi lễ kia thì sao?"
"Ngài Jones muốn thì có thể thử, dù sao đối phương cũng vì để đảm bảo cho nghi lễ này mà tới, đối phương đã đích thân xác nhận về điều đó.
Tốt nhất là ngài nên thu lại suy nghĩ của mình đi, mà ngài vừa mới được mẫu thần chúc phúc phải không? Chắc cơ thể đã lành lặn lại rồi nhỉ?"
"Không chỉ lành lặn mà trái tim tôi cũng đã hoàn toàn chuyển hóa rồi nên cũng đã đạt ngưỡng tỷ lệ chuyển đổi 100%."
"Tôi cũng tương tự như ngài, lúc nãy liều mạng cố gắng kéo lấy đối phương xong bị đ·ánh đ·ập đến nỗi không động đậy được nhưng mà tỷ lệ chuyển đổi cũng đã tăng lên 100% rồi."
"Vậy có thể xem đây như là quà bồi thường của đối phương sao? Mà ngài Hapry cũng khiến tôi phải cảm thấy ghen tỵ đấy, rõ ràng đối phương còn chuẩn bị thêm một phần quà lớn khác cho sự cứng đầu của ngài."
"Cứ phải vượt qua vụ việc này trước đã ngài Jones, thế cục này đã định sẵn, thứ mà chúng ta phải đối đầu sau đó chắc ngài cũng hiểu rồi.
À mà nếu ngài có thể động đậy được thì chạy qua chỗ tôi rồi kéo tôi lên đi, tôi cảm thấy đ·ống đ·ổ n·át ở bên cạnh chỗ mình nằm sắp đổ sập xuống rồi.
Hơn cả vì bản thân cũng chẳng động đậy nỗi nên cũng chẳng lấy đồ trong túi ra để trị liệu được."
"Được rồi, ngài cứ ở yên đó, tôi qua ngay đây, đêm nay quả đúng là một đêm dài mà."
Trong khi thánh Jones đang chạy long tong tới chỗ của thánh Hapry rồi cố gắng kéo ông ta ra khỏi cái hố sâu này thì ở bên ngoài.
Hàng loạt các cột sáng cũng được đánh xuống các kẻ du ngoạn trong đêm tối, lúc này lực lượng liên hợp của các nhà thờ cũng bắt đầu nỗ lực đẩy lùi khói đen và thông qua lớp bảo hộ của nhà thờ chiến mẫu để tiếp tục mở rộng các khu vực đã được thanh lọc.
Ở bên này, đại thánh Joseph bay lượn trên bầu trời với vô số các xúc tu không ngừng đuổi theo và đánh tới chỗ của ông ta.
Với đại thánh Joseph thì thể ô nhiễm cấp thánh này không có g·iết vì khả năng t·ấn c·ông cùng phòng ngự của nó đã bị tiêu giảm đi rất nhiều so với trước rồi.
Có thể là vì như đại thánh Dylson đã nhận định trước đó, thể ô nhiễm này sau khi bị đại thánh Joseph đánh nát đã không còn là một mối đe dọa nữa rồi.
Thứ khiến bọn họ phải e ngại là thứ sẽ được sinh ra sau đó mà thôi, hệt như một sinh vật đang mang thai vậy, thể ô nhiễm này đã mất gần như mọi khả năng phản kháng của nó.
Vấn đề ở đây là đại thánh Joseph cũng chẳng thể nào g·iết c·hết thể ô nhiễm này ngay lập tức được vì ngay khi ông ta định nhắm tới bào thai thì vô số xúc tu tạo thành rừng đã lập tức ngăn cản ông ta.
Với khả năng của mình thì muốn cứ như vậy g·iết c·hết cũng không phải là chuyện khó với đại thánh Joseph nhưng mà ông ta sẽ phải kéo theo một khu vực với bán kính rất lớn.
Bản thân đại thánh Joseph cũng không rõ có bao nhiêu người còn sống đang tránh nạn trong những khu vực lân cận nên với tinh thần chính nghĩa cương trực của mình thì ông ta không dám xuống tay.
Đánh lâu dài cũng là một cách nhưng mà cứ diệt xong một mớ xúc tu thì lại càng có nhiều cái khác mọc lên nữa nên đại thánh Joseph chỉ có thể thông qua phần "rễ" lan rộng để tìm cách chặt đứt nguồn cung năng lượng trước rồi mới tiêu diệt chủ thể sau.
Vì vậy nên đại thánh Joseph đã phải tiêu tốn không ít thời gian để có thể đi lại xung quanh dưới sự truy đuổi xáo xiết của đám xúc tu để có thể chặt đứt được các phần "rễ" lan rộng của thứ này.
Trong khoảng thời gian đó thì dọc đường đại thánh Joseph cũng đã cứu được không ít người do đám "rễ" này tự cảm biến được nơi trú ẩn của sinh vật sống để lan rộng ra.
Đương nhiên "rễ" sẽ ưu tiên những sinh vật đã hấp thụ khói đen như đại thánh Dylson nói trước đó nên đại thánh Joseph cũng đã được gặp gỡ với đám người kinh tởm này.
Cả hai bên cũng có không ít cuộc đối thoại với đại thánh Joseph là bên chủ động lên án nhưng dần dần thì tâm của ông ta cũng đen theo thời gian.
Chính đại thánh Joseph cũng nhận ra rằng đạo lý mà những kẻ này nói không hề sai và bọn chúng chẳng qua cũng chỉ là đang cố gắng vùng vẫy trong cái thế giới quá đỗi tuyệt vọng này.
Những lời khuyên của đại thánh Joseph là có khi ông ta cũng cho rằng nếu như đã bằng cách này để thu thập thêm lực lượng siêu phàm mà làm hại đến không biết bao nhiêu người thì chẳng thà sống một cuộc đời bình thường.
Đáng tiếc rằng sau khi g·iết chóc quá nhiều và bị sức mạnh làm mờ mắt thì những đạo lý của đại thánh Joseph nói ra với hy vọng bọn chúng có thể hiểu và quyết định quay đầu để ăn năn hối lỗi về những việc làm của mình đã chẳng thể chạm tới bọn chúng được nữa.
Ban đầu đại thánh Joseph còn khuyên rằng nếu giờ bọn chúng biết dừng lại thì dù đại quốc hay các nhà thờ có hỏi tội thì vẫn có thể quy vào việc bị phái đoàn dị giáo thao túm nhưng mọi lời khuyên đều quá vô nghĩa.
Nhất là khi đại thánh Joseph cố gắng khuyên một thanh niên khoảng 17 tuổi đang tóm lấy một phụ nữ mang thai làm con tin và kết quả là nó đã bẻ gãy cổ người phụ nữ đó.
May mắn là trước khi nó đục xuyên qua bụng của người phụ nữ thì đại thánh Joseph đã kịp ra tay nhưng cũng vì thế mà ông ta đã nhận định rằng vào lúc đó bản thân đã nhúng máu của ba người vô tội.
Người phụ nữ mang thai và đứa con trong bụng nhưng người thanh niên kia thì sao? Là vì cậu ta bày ra được lập luận về sự thối nát của thủ đô.
Mặt sáng hào nhoáng đến bao nhiêu thì mặt tối lại càng thối nát bốc mùi đến bấy nhiêu, đại thánh Joseph là người sống trên đỉnh của mặt sáng còn cậu ta là kẻ lang thang dưới vực sâu của mặt tối, cả hai ngay từ đầu đã chẳng thể nào hiểu nhau được.
Vào thời khắc đó đại thánh Joseph đã hoang mang về chính thứ mà mình đang bảo vệ là đại quốc August này nhưng mà trước khi mọi thứ có thể trở nên tồi tệ hơn thì ông ta đã cảm nhận được sự sống bé nhỏ còn sót lại.
Tuy rằng đại thánh Joseph đã phải đục bụng của người phụ nữ ra nhưng vào thời khắc đó ông ta cũng như tìm được tia sáng của đời mình.
Phải, đứa trẻ này đại diện cho những thứ mà đại thánh Joseph muốn bảo vệ, mặt sáng hay mặt tối chưa bao giờ là vấn đề, vấn đề nằm ở đây là ông ta có sẵn sàng vươn tay ra với tất cả hay không?
Sau đó may mắn là tại một cái "rễ" khác đại thánh Joseph cũng đã gặp được một đội cấm vệ quân được tách ra từ đội của thân vương Richard nên ông ta cũng đã hiểu rằng phía gia đình hoàng gia cũng đã ra mặt.
Đại thánh Joseph cũng là một người có hiểu biết về chính trị nên hiểu rõ rằng động thái này mang tới những ý nghĩa như thế nào.
Các nhà thờ tập trung quản lý khu vực của mình và tiếp cận vòm lửa để đánh gãy âm mưu của phái đoàn dị giáo còn phía hoàng gia lại đi cứu tế khắp nơi.
Có thể sau vụ việc lần này chỗ đứng của các nhà thờ sẽ bắt đầu lung lay nếu như thiệt hại cứ tiếp tục kéo dài như thế này còn gia đình hoàng gia lại càng được lòng dân hơn.
Tình thế cấp bách nên đại thánh Joseph cũng không nghĩ được quá nhiều mà ngay lập tức giao phó đứa trẻ sinh non lại cho quân cấm vệ còn bản thân thì tiếp tục đi chặt đứt đống "rễ".
Giờ đây khi mà đống "rễ" đã bị chặt đứt hoàn toàn và đại thánh Joseph một lần nữa trở về nơi bào thai được đặt thì ông ta đã nhận ra đống xúc tu cùng mớ thịt đã mất đi rất nhiều hoạt tính lẫn sức sống của nó để dồn hết tất cả về cho bào thai.
Một phần là vì bào thai hấp thụ quá nhiều chất dinh dưỡng, phần còn lại là vì bản thân thể ô nhiễm cũng nhận thức được về kế hoạch của đại thánh Joseph nên nó muốn bào thai đó ra đời dù cho có là phải sinh non đi chăng nữa.
Khi đại thánh Joseph trở về tới nơi thì bên trong bào thai đã bắt đầu không ngừng ngọ ngậy như muốn thoát ra bên ngoài rồi nên ông ta trực tiếp lao thẳng xuống.
Rừng xúc tu theo phản ứng đánh thẳng đến chỗ đại thánh Joseph hòng ngăn chặn hay thậm chí là khống chế ông ta lại nhưng trên trời của ông ta không ngừng đánh ra hàng trăm tia lôi điện trực tiếp đán thành tro hàng trăm xúc tu.
Tốc độ của đại thánh Joseph được tăng cường phải gió lốc và một đấm của ông ta khiến mặt đất phải rung rẩy, bầu trời bị đục một lỗ ra.
Bào thai cứ như vậy bị đại thánh Joseph đánh tan tành chỉ với một đòn, bên trong cũng lộ ra một đứa trẻ khổng lồ b·ị đ·ánh cho thành thịt vụn nhưng mà trong thoáng chốc ông ta đã để ý tới chuyện hình như có tới tận hai đầu dây rốn.
Nhưng mà khi muốn xác nhận lại thì chỉ thấy một, hơn cả thời gian gấp rút nên đại thánh Joseph cũng chẳng nghĩ quá nhiều mà nhanh chóng thu hồi lại đặc tính siêu phàm như một viên ngọc được hình thành tại phần bụng dưới của bào thai rồi phóng tới khu phía Nam để hội ngộ cùng những người còn lại.
Ở dưới lòng đất, theo địa đồ thì Aurora đã có thể xác nhận được rằng bản thân đã gần với đích lắm rồi nên cô ta tiếp tục miệt mài đẩy xe goòng.
May mắn là Aurora đã tìm được thứ này khi đi thêm một đoạn đến làn đường ray bị cắt đứt, tuy hiện tại chỉ có mình cô ta nên đẩy tay sẽ phải tốn rất nhiều sức nhưng mà biết sao được, hai tên thuộc hạ này vẫn chưa tỉnh.
Đi được một đoạn thì Aurora gặp được một phần "rễ" đâm thủng xuống lòng đất, cô ta không biết thứ này là gì nhưng chắc chắn là một dạng sinh vật siêu phàm.
Để chắc chắn thì Aurora đã phải bất đắc dĩ đánh thắng Samuel cùng Michael dậy để cùng xử lý cục diện hiện tại, may mắn là chúng cũng không để ý tới bọn họ.
Về tình trạng của Samuel cùng Michael thì Samuel vẫn còn khá yếu nên cả ba đã nghỉ lại một lúc trong khi Michael đã khôi phục lại được một chút.
Aurora đẩy xe goòng một mình cũng muốn đứt hơi nên cũng không muốn phối hợp với Michael để đẩy tay và trong khoảng thời gian nghỉ lại đó thì Samuel cũng đã được nghe câu chuyện từ hai phía.
Michael bởi vì lúc đó cũng dạng nửa tỉnh nửa mơ nên cũng không nhớ được gì quá nhiều nên chỉ có thể nghe câu chuyện thêm mắm thêm muối từ Aurora.
Để mọi thứ diễn ra trơn trượt hơn thì Aurora cũng chia sẻ cho cặp song sinh một lát bánh của W và thể lực của bọn họ đã được khôi phục ít nhiều ngay sau đó.
Tuy năng lực siêu phàm không khôi phục quá nhiều nhưng chắc chắn là cái bánh này không phải bình thường và chỉ riêng việc Aurora có được cái bánh này trong khi len lỏi dưới này như bọn họ thôi cũng đã là bất thường rồi.
Đương nhiên là Aurora cũng không có ý định nói với cả hai bất cứ thứ gì cả mà cặp song sinh cũng không thể làm gì cô ta cả, dù sao mạng của cả hai cũng là do cô ta c·ướp về nên cứ như vậy thôi.
Khi mà Samuel muốn trao đổi với Michael về chuyện tại sao mặt trái của tri thức cấm kỵ lại biến mất thì mặt đất ở trên đầu bọn họ bắt đầu nứt ra.
Thấy vậy thì Samuel cùng Michael ngay lập tức phản xạ lại và nắm lấy hai bên phần đẩy của xe goòng rồi không ngừng đẩy nó đi.
Một đứa trẻ cũng từ đống đất đá đó rơi thẳng xuống với không chút va đập vào để rồi cuối cùng vào bên trong vòng tay của Aurora một cách nhẹ nhàng và hết sức "ngẫu nhiên".
Tại nhà thờ mẹ màn đêm, lúc này Vlad đang bị đại thánh Vili cùng thánh Gin liên hợp lại nhét cho cả tấn hành vào mồm khiến cho trạng thái của ông ta càng trở nên mất ổn định hơn.
Đúng lúc đó thì hai cột sáng cũng từ trên trời đánh xuống nhưng mà chúng đã bị một nhát chém từ nơi nào đó chém đứt gãy và đại thánh Vili vì ở ngay gần đó nên cũng b·ị c·hém vỡ lồng ngực.
Nhận thấy được cơ hội đó nên thứ bên trong ngón tay út khô héo kia cũng thức tỉnh và đánh ý thức của Vlad về một góc trong khi bản thân nắm lấy quyền kiểm soát cơ thể rồi tốc biến tới trước mặt thánh Gin.
Lúc này thánh Gin muốn phản ứng cũng đã chậm rồi thì hình thái sinh vật siêu phàm của ông ta không dễ g·iết nên ông ta cũng chẳng sợ lắm.
Đó là cho tới khi hình thái siêu phàm của thánh Gin tự dưng đông cứng lại và bị thanh kiếm bên tay trái của "Vlad" cắt thành chục khối trong khi từ trong đ·ống đ·ổ n·át đại thánh Vili trong hình thái sinh vật siêu phàm Lich đã dùng linh thủ để đục xuyên qua ngực của "Vlad".
Đáng tiếc rằng linh thủ đã chạm vào một mớ chất xền xệt, "Vlad" đã c·ướp lấy đặc tính hình thái sinh vật siêu phàm của thánh Gin.
Sau đó từ cơ thể b·ị c·hém thành chục khối của thánh Gin thì "Vlad" cũng đã nhặt ra phần não đã hóa ngọc như pha lê với một ngọn lửa được thắp sáng bên trong đó làm phản chiếu ra vẻ đẹp tuyệt diệu của bộ não này.