Chương 278: Một phút đếm ngược.
"Con vất vả chuyến này rồi, vụ việc lần này coi như chúng ta sai sót, cơ hồ là không thể tìm được điểm đột phá nhưng cũng không phải là không có thu hoạch."
Châu Văn vừa nói vừa xoay qua xoay lại lá bài trống trên tay, đây là thứ mà Châu Phàm đã lấy được từ chỗ của kiến mối, thứ được kiến mối gọi là trả lại quả cho nhà họ Châu.
Về vấn đề này thì Châu Phàm đương nhiên không hoàn toàn tin, ngay từ đầu kiến mối đã kiếm cớ để anh ta bị dẫn dắt vào chủ đề nguồn gốc xuất sinh của kiến mối rồi.
Giờ ngẫm lại thì mới thấy rõ chuyện ngay từ đầu tại sao Châu Phàm lại cảm thấy tò mò về gốc gác của kiến mối đến như vậy? Rõ ràng ở Dungeon của hang kiến cũng không thiếu những kẻ đặc biệt đến kỳ quái.
Ví dụ như nhân thú bí ẩn kia, Gob-Aru, nhóm Sylva vây quanh cái cây kia, Treant nữ vương, Mage Skeleton, Fomor Spell King Skeleton, tên thợ rèn kia, Goblin da đen bí ẩn, v.v.
Kiến mối chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó và cũng thật khó hiểu khi Châu Phàm lại nghĩ về ngoại hình của cô ta đầu tiên thay vì những thắc mắc khác quan trọng hơn.
Nghĩ lại thì mới thấy bản thân bị đối phương dắt mũi ngay từ đầu, nhưng trên thực tế thì Châu Phàm cũng giống như Châu Văn, đều xem đây không phải là một chuyến đi vô bổ.
Chỉ riêng việc giúp nhà họ Châu bọn họ có những tiếp xúc đầu tiên với Dungeon của hang kiến thôi cũng đã mang lại không ít những lợi ích khác nhau rồi.
"Chúng ta cần phải ưu tiên loại trừ những mối nguy hại đặc biệt nghiêm trọng."
Vào lúc này thì cả Avdey cùng Châu Nhật Quang đều đã trở về tới tổng bộ nhà họ Châu và đồng thời cũng có mặt trong căn phòng này bên cạnh với Châu Văn, Châu Phàm cùng Châu Họa Tuyết.
"Đó là lý do mà chính phủ liên bang bị đám gia tộc phương Tây phân đàn xẻ nghé đấy, căn bản thì ông hoàn toàn không suy nghĩ về hậu quả trước khi làm bất cứ chuyện gì cả."
Tuy nói Avdey là thủ lĩnh của chính phủ liên bang nhưng trên thực tế thì ông ta cũng chỉ có thể tính là trụ cột tinh thần mà thôi, những bộ não chính dẫn tới sự thành công của tổ chức này lại là những kẻ khác nữa.
Về căn bản thì đó cũng là lý do mà kỵ sĩ đầu tiên cùng Avdey đều có chung một số phận là trở thành vật nằm trong túi của đám gia tộc kia, tất cả là vì bọn họ quá thiếu suy nghĩ với chính những quyết định của bản thân.
"Vậy ta nói sai sao? Một kẻ có khả năng tiên tri và thao túng suy nghĩ hay thậm chí là hơn cả vậy của cả khác lại sở hữu ngưỡng sức mạnh vượt trội đi kèm với nhiều thứ khác nữa.
Rồi còn cả một kẻ sắp tới sẽ kích động c·hiến t·ranh với mục tiêu rõ ràng là có con người chúng ta bên trong đó cùng với rất nhiều kẻ khác nữa, nếu ngươi đặt nhẹ vấn đề này thì ngươi đã quá già rồi đấy Nhật Quang."
Giống như Avdey nhận định, Dungeon của hang kiến qua những mô tả từ Châu Phàm lẫn những dữ liệu mà các PH mang về được đều thể hiện rõ rằng nó chính là một mối hiểm họa lớn đến không thể đo lường được.
Avdey quả thật không sai khi cho rằng vấn đề ưu tiên hiện tại của con người chính là loại trừ cho được Dungeon của hang kiến bằng bất cứ giá nào, chỉ là nhà họ Châu lại không cho là như vậy.
"Thứ nhất, ông nghĩ chúng ta sẽ cần dùng đến bao nhiêu nguồn lực để có thể chắc chắn diệt trừ được đối phương, mà giả sử là chúng ta đều đồng ý thông qua mọi quyết định đi.
Vấn đề thứ hai là làm thế nào để g·iết một Dungeon Master có ít nhiều liên quan đến bản thân Labyrinth vẫn còn đó, vậy ông định bằng cách nào để diệt trừ được đối phương ngay trước mũi Labyrinth hả Avdey?
Thứ ba, mối lo duy nhất nằm ở trên người Treant nữ vương kia, cụ thể hơn là các lồng ấp trứng mà cô ta đang sở hữu, Dungeon của hang kiến có vẻ như đang chuẩn bị cho c·hiến t·ranh dưới Labyrinth nên khả năng tác động của cô ta cũng sẽ bị giảm đến mức tối thiểu.
Cuối cùng, tùy ông nghĩ như thế nào thì nghĩ nhưng nên nhớ rằng lý do mà nhà họ Châu bọn ta sẵn sàng bỏ ra một cái giá to lớn để cứu ông ra khỏi đám gia tộc là vì kế hoạch lâu dài của bọn ta chứ không phải là vì an nguy của toàn thể con người gì gì đó."
Sự thật là như vậy, lý do duy nhất mà nhà họ Châu sẵn sàng ra tay giúp đỡ Avdey là vì ông ta có giá trị trong mắt của bọn họ, đúng hơn là ông ta có thể mang tới rất nhiều giá trị.
Đến mức độ nếu nhà họ Châu có thể thì bọn họ đã sớm cứu Avdey ra rồi chứ không phải kiểu như ông ta nói là bọn họ sẽ vì những xung đột giữa hai bên hồi còn ở châu Mỹ mà không nguyện tình cứu ông ta.
Với nhà họ Châu thì xung đột trong quá khứ vốn chỉ là chuyện nhỏ, thứ mà bọn họ đặt lên đầu vẫn luôn là lợi ích và rõ ràng là Avdey có thể mang tới cho bọn họ rất nhiều những lợi ích khác nhau.
Đáng tiếc rằng đám gia tộc phương Tây rất giỏi che đậy vị trí của Avdey, đến mức độ nhà họ Châu tuy đã bỏ ra không ít thứ nhưng vẫn vô vọng trong việc cố gắng xác nhận được vị trí của ông ta.
Phải mãi tới tận khi mà đám gia tộc phương Tây tiến hành di chuyển Avdey xuống Labyrinth thì manh mối mới lộ ra đôi chút và rõ ràng là nhà họ Châu cũng sẵn sàng cử ra cường giả bước đầu tiên duy nhất mà bọn họ có thể bắt lấy cơ hội hiếm hoi này.
Bên cạnh đó thì lời Nhật Quang cũng không sai, vì nếu như mọi chuyện cứ đơn giản là chỉ cần xuống Labyrinth để g·iết Dungeon Master dưới đó thì bọn họ đã sớm làm từ vụ của Darugart rồi chứ chẳng cần đợi Advey nói ở hiện tại.
Hơn cả tình thế Dungeon của hang kiến rõ ràng là đang chuẩn bị cho c·hiến t·ranh, bởi vì giới hạn của Labyrinth nên những sinh vật được Labyrinth công nhận đều không thể đi ra khỏi tầm phạm vi của vòng ngoài được.
Điều này cũng có nghĩa là đối phương đã chuẩn bị c·hiến t·ranh với những Dungeon khác ở những tầng dưới chứ cũng chẳng ảnh hưởng đến bọn họ được.
Mà đã có c·hiến t·ranh thì Treant nữ vương cũng sẽ bị liên can vào, đặc biệt là khi cô ta còn là một trong những trụ cột nữa nên khả năng tác động với bên này cũng sẽ giảm thiểu đi không ít.
"Theo quan điểm của tôi thì chỉ cần ngài trả được món nợ này thôi là sau đó ngài muốn làm cái gì miễn là việc đó không xung đột lợi ích với nhà họ Châu chúng tôi thì chúng tôi sẽ không can thiệp vào nữa."
Châu Họa Tuyết đưa ra quan điểm lẫn lời khuyên của mình về góc độ nhìn nhận lẫn mong muốn của Avdey vào lúc này và đương nhiên là ông ta cảm thấy những lời này rất vô nghĩa nên đã bỏ đi ngay sau đó.
Nói thật thì cả nhà họ Châu lẫn Avdey đều không sai, có câu người không vì mình trời tru đất diệt nên việc nhà họ Châu ưu tiên đặt lợi ích của mình lên đầu sau đó mới tính tới mấy chuyện khác cũng chẳng có gì sai trái cả.
Còn về phần Avdey thì ông ta cùng kỵ sĩ đầu tiên thuộc vào loại hình anh hùng kiểu mẫu và cũng thật thần kỳ thay vì cả hai đều là hình mẫu tiêu biểu nhất khi đã đạt tới nấc thang này.
Chuyện Avdey lo nghĩ cho sự tồn vong của toàn thể con người là không sai, thậm chí là nhà họ Châu cũng chẳng cấm ông ta có những tư tưởng hay làm việc đó.
Nhưng trước khi làm một việc gì đó khác thì Avdey cần phải trả cho xong món nợ ở trước mắt cho nhà họ Châu trước đi cái đã, đó mới là điểm mấu chốt của vấn đề.
Sự khác biệt hay thậm chí là có thể nói rằng đối nghịch về mặt tư tưởng cũng đã dẫn tới cuộc nói chuyện giữa hai bên không thể rút ra được một ý kiến chung và Avdey lại là bên thất thế trong cuộc nói chuyện nên đã lựa chọn rời đi.
"Thế nào Họa Tuyết? Con là đang cho rằng ta đã cho Avdey quá nhiều khoảnh trống hay sao?"
Lúc này thì Châu Văn mới đặt lá bài trống trên tay xuống bàn rồi chủ động bắt chuyện với Châu Họa Tuyết, người đang có ánh mắt xa xăm về hướng mà Avdey rời đi.
"Ngược lại mới phải, một kẻ mạnh và có thể tạo ra được nhiều giá trị như Avdey thì chúng ta nên đối đáp như vậy vì ông ta xứng đáng với những điều đó.
Chỉ là con cảm thấy khó hiểu khi một kẻ như vậy lại có thể tồn tại cũng như trở thành một trong những con người mạnh nhất đương thời được."
Thắc mắc của Châu Họa Tuyết không quá khó hiểu, dù sao chính cô ta cũng được nuôi dạy để trở thành một nhà quản trị có tầm nhìn cùng làm việc hiệu quả như Châu Văn.
Việc Họa Tuyết cảm thấy những tồn tại như Avdey cùng kỵ sĩ đầu tiên khó hiểu là chuyện hết sức bình thường, ngay cả Châu Văn cùng từng có một thời không hiểu nổi Châu Y cũng Châu Túc.
Mà tới hiện tại, ngay cả khi Châu Văn đã hiểu rồi thì ông ta vẫn tỏ ra một thái độ cực kỳ khinh miệt với Châu Túc cùng Châu Y vì rõ ràng là vì bọn họ nên nhà họ Châu đã bị kiềm hãm một khoảng thời gian không ngắn.
"Đó là lý do mà bọn họ trở thành những kẻ tiên phong, những biểu tượng bất hữu trong cái thời loạn lạc trước đó, đương nhiên không phải kẻ nào cũng có thể tồn tại rồi phát triển đến mức như vậy được.
Cơ duyên cùng khả năng tạo ra được sức hút với những kẻ xung quanh để bọn họ làm việc cho mình, kỵ sĩ đầu tiên đã sớm c·hết từ lâu nếu như ông ta không được đồng bạn hy sinh tuổi thọ để bám víu lại được.
Avdey cũng tương tự như vậy khi bên cạnh ông ta cũng có không ít những kẻ hiểu được thời thế và sẵn sàng thay ông ta làm những việc dơ bẩn để đặt được những nền móng đầu tiên của chính phủ liên bang.
Có điều kiểu người như vậy cũng giống như con nhận định, bọn họ quá dễ kích động cũng như bị lợi dụng, Avdey cố gắng theo đuổi vẻ đẹp tối thượng mà tôn giáo có thể mang lại còn kỵ sĩ đầu tiên là vẻ đẹp của con người.
Cả hai đều vì điều đó mà sẵn sàng hy sinh chính mình và kết cục thì như con cũng đã biết rồi đấy, một kẻ mất hết mọi tiền đồ mà bản thân cùng những chí cốt bên cạnh hy sinh không biết bao nhiêu thứ để xây dựng được rồi bị giam giữ cho đến tận gần đây.
Kẻ còn lại thì trở thành một con rối thị chúng cho tất cả cùng xem, đây là cái giá của sự ngu xuẩn, có thể nhà họ Châu chúng ta cũng khó lòng mà thoát được thời khắc tàn vong nhưng vì những quyết sách thông minh mà chúng ta sẽ tiếp tục tồn tại lâu hơn bất cứ cá nhân, tổ chức nào."
Là Châu Văn ích kỷ ư? Một kẻ cả đời suy nghĩ vì gia tộc cũng như dòng dõi của mình trong tương lai như ông ta thì sao lại có thể gọi là ích kỷ được?
Trong cái tình cảnh mà Châu Y c·hết trẻ, Châu Túc đã về hưu nay lại quyết định trở lại với "tấm lòng bác ái" của mình thì mớ hỗn độn mà Châu Văn nhận được lúc leo lên cái ghế này đủ để khiến bất cứ ai lưu danh vào sử sách với danh xưng là tộc trưởng tồi tệ nhất.
Vẻ hào quang của nhà họ Châu đương nhiên vẫn rất chói sáng nhưng mấy ai biết được sau khi Châu Túc tái nhậm chức thì cũng chỉ là chút ánh sáng cuối cùng phát ra từ ngọn đèn cầy.
Châu Y là một con người cởi mở, đây cũng là điểm mà Châu Văn đánh giá cao ông ta vì ông ta đã mở ra con đường kết nối nhà họ Châu với thế giới như hiện tại.
Đến cuộc viễn chinh tại châu Mỹ cũng là do Châu Y đích thân đi đầu, vấn đề nằm ở chỗ là nhiều khi ông ta lại quá mềm dẻo trong việc đối ngoại khiến cho nhà họ Châu lỡ mất nhiều cơ hội để nắm hết mặt trận phía Đông vào lòng bàn tay của mình.
Thậm chí một trong những hành động ngu xuẩn nhất của Châu Y còn khiến Châu Văn không khỏi phải tặc lưỡi khi ông ta cho dựng thành xong lại trao quyền cho đám khác.
Đồng ý rằng thành nhà họ Châu xây sẽ mãi mãi là của nhà họ Châu nhưng nếu như ngay từ đầu đã có thể khống chế được toàn cục thì tại sao lại phải làm ra hành động ngu xuẩn như vậy chỉ để tự tổn hao nguồn lực của bản thân?
Châu Túc thì miễn phải bàn, ông ta được kế vị vào cái giai đoạn sau khi cha của ông ta cùng các bô lão đời trước đó đã sớm trèo lái nhà họ Châu qua giai đoạn khó khăn nhất.
Căn bản thì tới thời của Châu Túc được hưởng lợi rất nhiều từ những quyết sách trước đó của đời trước và ông ta cũng chỉ cần ở ẩn cùng tiếp tục đi theo các quyết sách đó để thúc đẩy những dự án trọng điểm nhằm củng cố nguồn lực cho những đời sau đó là được.
Mà cũng bởi vì dễ quá nên chắc là Châu Túc mới làm thêm một quả giả c·hết cả lũ rồi đem nhà họ Châu xuống dưới lòng đất để ở ẩn và đương nhiên việc làm đó cũng đã xung đột với những quyết sách trước đó của Châu Y.
Như đã nói, Châu Y đã đẩy mạnh việc viễn chinh nhờ đó giúp nhà họ Châu vẽ ra được bản đồ đầy đủ nhất về thời đại sau tận thế cũng như tiếp xúc với rất nhiều thứ khác như những người còn sống sót trên những vùng đất khác, thánh khí cùng các trụ, v.v.
Việc tự dưng Châu Túc lại mang cả nhà họ Châu xuống dưới lòng đất đã khiến những lộ tuyến trước đó được vạch ra bởi những quyết sách của Châu Y khó có thể tiếp cận hơn bao giờ hết vì giờ đây nhà họ Châu đã tiến vào giai đoạn ở ẩn.
Tới thời của Châu Văn thì hậu quả lãnh đủ thì những nguồn lực được phân bổ từ trước đó giờ mới được kết nối lại lần nữa và muốn khôi phục lại thì cái giá phải bỏ ra còn lớn hơn nhiều so với những gì mà Châu Y bỏ ra để vạch ra lộ tuyến ban đầu.
Tuy nói rằng phải tới gần đây nhà họ Châu mới một lần nữa xuất hiện trở lại nhưng ngay khi Châu Văn mới kế vị đã bắt đầu xây dựng những nền tảng mới cũng như khôi phục, củng cố những nền tảng cũ nhằm phục vụ cho thời khắc này rồi.
"Vậy kế tiếp chúng ta sẽ ngồi chờ sao?"
Châu Nhật Quang là kẻ đã trải qua tận 3 thế hệ tộc trưởng nên ông ta hiểu rõ năng lực của Châu Văn và vì thế nên ông ta tuy là trưởng bối những cũng hết lòng phục vụ cho Châu Văn.
"Chậm lại một chút cũng không sao, dù sao thời khắc đó cũng sắp tới rồi, bên cạnh đó thì không biết là món quà này đang ẩn chứa thì gì?"
Châu Văn vừa nói vừa dùng ngón trỏ của mình liên tục gõ xuống lá bài trống trên mặt bàn cũng như liếc mắt qua màn hình hiển thị đếm ngược khoảng thời gian cuối cùng trước khi các trụ nổ tung.
Chỉ còn một phút ngắn ngủi nữa thôi thì cả thế giới này sẽ bước sang một thời đại hoàn toàn mới với các Labyrinth giờ đây sẽ dừng cung cấp tài nguyên cho các chủng tộc vòng ngoài.
Việc này sẽ dẫn tới những đợt di cư với quy mô lên tới từ vài triệu đến hàng chục triệu hay thậm chí là cả trăm triệu, chưa kể với ân huệ cuối cùng thì ngoại trừ con người ra tất cả đều sẽ tiến hóa bao gồm cả những loài bản địa khác.
Những gì sắp diễn ra vốn đã rất khó đoán nhưng nay lại càng khó đoán hơn khi một kẻ như Treant nữ vương can thiệp vào, có điều kể cả vậy thì nhà họ Châu bọn họ vẫn sẽ bám trụ được sau tất cả.