Chương 275: Đấu khẩu.
Để tránh làm phiền tới nghi lễ của các Sylva còn lại thì Treant nữ vương đã dẫn Châu Phàm tới nơi cô ta thường ở tại, đó là bên dưới một gốc cây khá to so với phần còn lại.
Châu Phàm cũng không để ý tới sự tồn tại của cái cây này nhưng trên thực tế thì cái cây này chính là phần xác cây đã được Treant nữ vương ban cho sinh mệnh mới dạo trước.
Bởi vì kích cỡ của cái cây đó quá to để nhét vào Dungeon của hang kiến nên Treant nữ vương cũng điều chỉnh một số thứ để nó tiến vào trạng thái ngủ đông và dần thu nhỏ lại như hiện tại.
Đại ngàn bình thường cũng sẽ tiến hành liên kết với cái cây này để giáng lâm ý chí của mình xuống đây nhưng bình thường thì quả thật là nó cũng chẳng khác gì một cái cây thông thường lắm, chẳng qua là có chút cao một cách bất thường mà thôi.
Dọc đường thì Châu Phàm cũng không nói cái gì cả mà chỉ lặng lẽ đi theo sau Treant nữ vương, anh ta có rất nhiều thứ muốn nói với đối phương nhưng biết rõ rằng hiện tại chưa phải lúc.
Thấy được tâm ý của Châu Phàm nên Treant nữ vương cũng chỉ cười thầm xong vung tay một cái thế là phần rễ cây nhanh chóng được chui lên khỏi mặt đất.
Trước tình huống này thì Châu Phàm bổng dưng tiến vào trạng thái phòng thủ trong vô thức nhưng những rễ cây này lại nhanh chóng đan kết lại với nhau thành một bộ bàn ghế.
Treant nữ vương nhanh chóng chọn chỗ của riêng mình rồi ngồi xuống sau đó ra ý mời Châu Phàm cùng ngồi xuống với mình nên anh ta cũng có chút ngại ngùng mà ngồi xuống.
"Đây là phản ứng tự nhiên của sinh mệnh mà thôi, sinh mệnh tuy vẫn luôn hướng tới c·ái c·hết nhưng vẫn cần có sự phát triển dẫn dắt để thực sự nở rộ trước khi lụi tàn.
Thời khắc của ngươi chưa tới nên việc vô tình tránh né nhân tố mà bản thân ngươi cho rằng là có thể dẫn tới c·ái c·hết là điều hiển nhiên."
Lời nói của Treant nữ vương quả thật là nói trên góc độ thân phận ứng cử viên của cô ta nên Châu Phàm tuy hiểu nhưng vẫn cảm thấy những lời nói này có đôi phần quá cao siêu.
"Ta nói vậy thôi chứ ngươi đừng để ý, đôi khi ở chung một chỗ với thầy của mình quá lâu cũng học một vài tật xấu từ chỗ của ông ta, mà đây là trà cam thảo của ngươi đây."
Chỉ với một cái búng tay thì phần rễ cây cấu thành nên cái bàn tiếp tục phân nhánh rồi tạo ra một tách trà cho Châu Phàm, những nhánh còn lại thì nhanh chóng đâm chồi nảy lộc thành cây cam thảo.
Những cây cam thảo này sau đó tự bốc ra khỏi phần gốc của mình rồi nhanh chóng nghiền nát bản thân thành tinh chất cam thảo rồi được được trộn với nước sương sớm và trở thành trà cam thảo có trong tách trà của Châu Phàm.
Mấy chiêu trò như thế này thì Châu Phàm cũng đã từng được thấy lão Daniel trình diễn qua rồi nhưng xét về độ điêu nghệ thì lão ta kéo đối phương không chỉ một bậc.
Từ chuỗi quá trình vừa rồi Châu Phàm cảm thấy được sự tự nhiên bên trong đó, một thứ gì đó mang vẻ tất yếu hệt như việc những quy tắc thiên nhiên không thể thay đổi được vậy.
Còn về phần lão Daniel thì Châu Phàm lại cảm nhận được rất rõ sự tác động của năng lực siêu phàm dẫn tới quá trình.
'Vậy ra đây chính là sự thần kỳ của tinh linh, dòng chảy năng lượng mang vẻ hiển nhiên tất yếu, nếu có thể đạt tới mức độ thành thục như thế này thì việc có thể nắm bắt được yếu tố siêu phàm không còn là viễn vông nữa.'
Ngoài ra thì trà cam thảo quả đúng là loại trà mà Châu Phàm muốn uống vào lúc này, nó không phải là thứ mà anh ta yêu thích nhưng lại là thứ mà anh ta muốn uống.
"Trước khi bước vào chủ đề chính thì ta nghĩ là mấy món đồ mà ngươi mang theo sẽ có ích hơn nếu như mang tới chỗ của liến mối thay vì ta đấy."
Trước khi xuất phát thì Châu Phàm cũng đã mang theo không ít đồ để xem như là quà gặp mặt với Treant nữ vương và với một kẻ có thể tạo ra bất cứ thứ gì trong hệ thống như cô ta thì nhà họ Châu không thể cho cô ta được thứ gì cả.
Có thể câu chuyện ở đây là lòng thành nhưng với Treant nữ vương thì mọi chuyện đã không thể tránh khỏi ngay từ đầu rồi thì tại sao cứ phải nhất quyết ngu muội bám víu vào mấy thứ như lòng thành làm gì cơ chứ?
"Tôi cũng vừa nhận ra được điều đó khi tới đây."
Con người đã từ lâu không còn có thể sống với bất cứ loài nào khác một cách ngang hàng nữa rồi, trước tận thế thì các thành phố, làng mạc được dựng lên vốn dĩ là để c·ách l·y con người khỏi hoang dã.
Chính con người cũng đã không ngừng cô lập, c·ách l·y bản thân khỏi thiên nhiên, khỏi quần thể các giống loài nên điều này cũng rất dễ thấy.
Thậm chí con người đã và vẫn đang tiếp tục p·há h·oại môi trường sống của không biết bao nhiêu chủng loài vốn dĩ đã sinh sống cùng bọn họ trên cái hành tinh này xuyên suốt hàng tỷ năm qua từ cái thời mà mọi dạng sống vẫn chỉ mới vừa bắt đầu.
Sự thật là con người gần như chỉ chấp nhận những loài đã được thuần hóa, thậm chí còn có một bộ phận không nhỏ ngươi còn giữ vững quan niệm động vật chẳng qua cũng chỉ là súc sinh.
Dù là loài nào thì chỉ cần trái lại ý chí của con người thì đều sẽ phải bị tiêu diệt, ngay chính những loài có nguồn gốc từ hành tinh này cũng như đã tồn tại song hành cùng con người từ lâu đã như vậy rồi thì thử hỏi với những loài ngoại lai hay vừa xuất sinh thì còn như nào nữa?
Trước đây con người luôn lấy ranh giới của loài tinh khôn cùng động vật ra để phân chia nhưng chẳng phải ngay trong chính con người vẫn tồn tại rất nhiều vấn nạn phân biệt giữa người với người hay sao?
Chung quy lại thì con người của thế giới này vẫn chưa sẵn sàng để sinh sống với bất cứ loài nào khác dù là loài ngoại lai hay là loài tinh khôn đi chăng nữa.
Lý do mà quái vật có thể cùng chung sống với nhau một cách hiển nhiên đến như vậy là vì đây là thường thức với bọn họ, là vì bọn họ tự nhận thức được rằng khoảng cách giữa các loài là không quá lớn, nhiều khi chỉ còn cách mỗi cái rào cản ở giữa.
Muốn đạt được tới ngưỡng thường thức đó thì con người sẽ phải tốn rất nhiều thời gian và cũng rất nhiều máu vậy nên ngay từ đầu đây đã là một cuộc chiến không thể tránh khỏi rồi.
"Vậy thì ngươi còn mong chờ điều gì từ ta nữa?"
Kiến mối về cơ bản là đã nói cho Treant nữ vương phần đầu rồi nhưng phần sau lại không nói, tức phần sau mới thực sự quan trọng nên cô ta cũng cảm thấy tò mò về liệu Châu Phàm có thể làm được điều gì.
"Ồ, vậy mà tôi cứ tưởng rằng ngài sẽ biết trước những gì mà tôi sẽ nói cơ đấy."
Thực sự thì Châu Phàm cảm thấy rất bất ngờ về chuyện đối phương không đoán được điểm này, có thể một phần là vì khi nãy Treant nữ vương đã mang trà cam thảo ra, thứ mà anh ta muốn uống vào lúc đó.
"Những sắp xếp này là do kiến mối tự mình chuẩn bị, ta chỉ được nghe kể một chút mà thôi, cô ta rõ ràng là đang toan tính thứ gì đó ở chỗ các ngươi nên ta mới nói các ngươi nên mang quà cáp sang chỗ của cô ta thì hơn."
Nói xong rồi Treant nữ vương cũng tỏ ra vài phần hờn dỗi về kiến mối, nói thẳng ra thì đây cũng là một điểm trừ cực lớn trong phong cách lãnh đạo của kiến mối và đương nhiên là nó không được lòng nhiều cư dân lắm.
"Còn trà cam thảo thì sao?"
Vừa nhấp một ngụm trà trên tay Châu Phàm vừa cảm thấy tò mò về chuyện tại sao đối phương lại phục vụ trà cam thảo trong khi anh ta chưa hề nhắc tới.
"Không phải ngươi muốn uống nó sao?"
Nhận ra chuyện đối phương sẽ không nói nên Châu Phàm cũng không tiếp tục truy hỏi cho bằng được nữa, thay vào đó anh ta tập trung trả lời câu hỏi trước đó của Treant nữ vương.
"Quả đúng là cuộc chiến trước mắt là không thể dừng lại thật nhưng nhà họ Châu chúng tôi cũng không dễ bắt nạt."
Ý kiến của Châu Phàm là rất rõ ràng, tuy rằng anh ta thừa nhận cuộc chiến là cần thiết nhưng nếu là vì lợi ích của gia tộc thì anh ta vẫn sẵn sàng đứng ra dù cho nó là sai hay là đúng.
"70 năm, đó là khoảng thời gian mà các ngươi cần để những sự chuẩn bị của mình đạt tới giai đoạn hoàn tất có phải không?"
Câu hỏi này khiến Châu Phàm có chút nhói mày vì anh ta không rõ đối phương có ý gì? Vậy đến cuối cùng là có đánh hay là không đánh?
"Nó chỉ là ngưỡng dự tính, có thể sẽ lâu hơn nếu như có sai số ngoài dự tính."
Rõ ràng là nếu như Treant nữ vương thực sự để cuộc chiến này diễn ra thì với nguồn lực hiện tại của bản thân thì nhà họ Châu không thể đẩy mạnh sự chuẩn bị nữa mà sẽ bị phân tâm ra để làm việc này hay việc khác.
Ban đầu đương nhiên là các cấp cao của nhà họ Châu cũng đã tính tới việc quái vật b·ạo l·oạn và đưa ra những phương án đi kèm với tính toán bù trừ nhưng rõ ràng bọn họ không thể ngờ tới mấy điểm ấp trứng kia.
"Đừng hiểu nhầm, ta chưa từng ngại nhà họ Châu các ngươi, chính xác hơn thì việc g·iết ngươi tại đây cũng sẽ rất đơn giản mà thôi ...."
Nghe đến ngang đây thì Châu Phàm đột nhiên đờ đẫn ra trong thoáng chốc rồi lại nhanh chóng lấy lại được ý thức, anh ta ngay lập tức nhận thức được là do đối phương tác động vào.
Cảm giác có đôi phần giống với cái cách mà Hades dùng để tàn sát sinh linh trong thế giới này nhằm tạo ra thêm nhiều chỉ số t·hảm h·ọa nhằm cân bằng lại lượng phước lành mà Yzzhagt chuyển hóa ra vậy.
"Nhưng mà làm như vậy thì sẽ rất chán có phải không nào?"
Ngay từ khi Châu Phàm đặt chân vào tầng 8 này thì Treant nữ vương đã có khóa sinh mệnh của anh ta lẫn những PH kia trong tay rồi nên anh ta thành ra như thế nào đều tùy thuộc vào mong nguyện của Treant nữ vương.
Chuyện cho Châu Phàm một lần nữa cảm nhận được sự áp bức thì thần quyền của Cái C·hết mà Hades kích phát vào lúc đó lại càng đơn giản, Treant nữ vương chẳng qua cũng chỉ khiến anh ta nhớ lại trong thoáng chốc mà thôi.
Tuy cảm giác vừa rồi chỉ đơn thuần là được tái hiện trở lại thông qua ký ức của Châu Phàm nhưng hiện tại mồ hôi lạnh trên cơ thể của anh ta đã đổ ra ướt hết cả trang phục rồi, c·ái c·hết đến cuối cùng cũng là nỗi sợ khởi nguyên nhất.
Bản thân Châu Phàm sẽ cần một lúc để lấy lại được sự bình tĩnh, thậm chí tách trà cam thảo trong tay anh ta vào lúc này còn đang không ngừng lắc lư do tay của anh ta đang run rẩy một cách mất kiểm soát.
Cảm tưởng như cả cơ thể của Châu Phàm đang dần mất đi điểm tựa và nhanh chóng hòa tan ra thành nước, nỗi sợ đang không ngừng gào thét muốn nuốt chửng hoàn toàn anh ta.
Thấy bản thân có vẻ như đã đi quá xa rồi nên Treant nữ vương cũng thổi một luồng gió sinh mệnh vào trong cơ thể của Châu Phàm khiến cho anh ta bắt đầu bình ổn trở lại.
Hệt như một cơn mưa giông sau hàng tháng trời nắng hạ, bắt đầu với linh hồn kéo theo là cả cơ thể của Châu Phàm đang được tắm trong cơn mưa phước lành đó.
Tách trà của Châu Phàm cũng lần nữa được đổ đầy một cách liên tục ngay sau khi được uống gần cạn nên anh ta không ngừng uống hết tách trà này tới tách trà khác để trấn an bản thân nhất có thể.
Trong khi đó thì Treant nữ vương chỉ lặng lẽ ngắm nhìn những chuyển biến về mặt tâm thái lẫn suy nghĩ ẩn chứa trong từng hành động của Châu Phàm.
Cảnh tượng vào lúc này trông chẳng khác gì một người phụ nữ đang h·ành h·ạ một người đàn ông nhưng không muốn anh ta c·hết nên ngay lập tức can thiệp vào để cứu sống anh ta chỉ để có thể tận hưởng những phản ứng từ anh ta vậy.
Có một thứ mà Treant nữ vương đã không nói với Châu Phàm, đó là về chuyện kiến mối đã nói rằng sau vụ này Treant nữ vương sẽ có thêm một kẻ theo đuổi mình.
Theo đuổi này chưa chắc đã là vì chuyện yêu đương nhưng đôi khi lâu quá cũng thành thật nên có tránh được hay không thì còn phải xem chính bản thân Treant nữ vương nữa.
'Đừng lo, theo ta thấy thì cô còn độc thân dài dài nữa, cùng lắm giữa cô với hắn cũng chỉ ở ngưỡng quan hệ phụ thuộc thôi, đương nhiên là hắn phụ thuộc vào cô.'
'Tại sao nghe ông nói thì tôi lại càng cảm thấy mối quan hệ của tôi sau này toàn mấy loại hàng kiểu kiểu như này vậy?'
'Miễn bàn luận.'
Sau đó đại ngàn lại một lần nữa đánh bài chuồn nên Treant nữ vương cũng cảm thấy khá là phiền não, dù sao cô ta cũng không phải là dạng thích nhìn kẻ khác bị h·ành h·ạ lắm.
Trong khi Treant nữ vương tiếp tục rơi vào trầm luân thì phía bên kia Châu Phàm cũng đã dần ổn định lại được tâm thái của mình.
Giờ Châu Phàm đã có những sự thay đổi trong chính suy nghĩ của mình, có vẻ như ngoại trừ Dungeon Master kiến mối cùng Fomor Spell King Skeleton kia ra thì trong Dungeon của hang kiến vẫn còn rất nhiều tồn tại phải dè chừng.
"Kể cả vậy thì ngài cũng sẽ không trực tiếp can thiệp vào."
Thái độ cứng rắn của Châu Phàm cũng không nằm ngoài dự đoán của Treant nữ vương, có thể một phần là vì cô ta đang có một đồng bạn cực kỳ cứng đầu và khó bảo nào đó.
"Phải, ta sẽ không trực tiếp can thiệp vào nhưng điều đó không có nghĩa là ta cần nhìn mặt các ngươi để làm việc."
Ở đây Treant nữ vương nói thẳng ra là dù không cô ta không can thiệp một cách trực tiếp vào đi chăng nữa thì những chủng tộc dưới trướng cô ta vẫn đủ khả năng để áp lực lên nhà họ Châu.
"Tôi tự hỏi là ngài sẽ đánh vào mắt xích nào đầu tiên đấy."
Đây là nước cờ mang ý nghĩa thăm dò khá nông, có thể Châu Phàm đang hy vọng rằng đối phương sẽ bởi vì tự cao mà không thèm quan tâm đến anh ta hay nhà họ Châu mà sẵn sàng chia sẻ.
"Ta biết ngươi đang toan tính cái gì và ta sẽ không đánh giá thấp ngươi."
Xét về sức mạnh thì hiện tại quả thật là Treant nữ vương nếu không có khóa sinh mệnh sẽ không thể nào bằng được Châu Phàm thật nên cũng chẳng lạ gì khi cô ta không đánh giá thấp Châu Phàm.
"Ngài có thể giải thích vì sao không?"
Trên thực tế thì đây không phải là một câu hỏi ẩn chứa sự tò mò đơn thuần mà còn nặng mục đích thăm dò, Treant nữ vượng cũng nhận ra điều đó nhưng cô ta chọn thỏa mãn sự tò mò của Châu Phàm.
"Chỉ đơn giản là vì ngươi được kiến mối chọn để tới đây và dù có là ai xuất hiện vào ngày hôm nay đi chăng nữa thì ta đều sẽ đánh giá cao kẻ đó."
Cách trả lời của đối phương lại càng tôn thêm giá trị của Dungeon Master kia và từ đó làm tăng sự tò mò của Châu Phàm với kiến mối hơn nữa.
"Đơn thuần như vậy thôi sao?"
Nói thật thì Châu Phàm cũng gần như đã hoàn toàn tin vào lời của Treant nữ vương nếu như anh ta không cảm thấy được điều gì đó khá là khó nói giữa các cư dân.
"Phần còn lại là vì trong cái Dungeon này cũng có không ít kẻ tiềm năng hơn ngươi nhưng bọn họ hiện tại chưa bằng được ngươi nên coi thường ngươi chẳng khác nào xem nhẹ bọn họ cả.
Còn về câu hỏi trước đó của ngươi thì ta tin rằng kẻ địch của ta/những chủng tộc sắp xuất sinh không chỉ đơn thuần là nhà họ Châu mà còn là toàn thể con người nữa.
Thực sự thì chẳng có lý do gì để ta thúc đẩy bọn chúng ngay từ đầu đã chạy tới thành bang Tân Thời để gây chiến với các ngươi làm gì cả, ta cũng đâu có ngu xuẩn đến như vậy."
Mục đích thật sự của Treant nữ vương là cải tạo thế giới này thành sân sau cho cô ta dưới mục đích học tập cách sử dụng thần quyền sinh mệnh mà thôi nên đương nhiên là thứ cản trở cô ta hiện tại không chỉ đơn thuần là nhà họ Châu mà còn là con người nói chung và cả đám quái vật nữa.
"Ngài cũng biết lý do duy nhất mà nhà họ Châu chúng tôi giữ bọn họ lại là để làm bia đỡ đạn mà?"
Đây là một sự thật và Châu Phàm cũng chẳng có gì để giấu diếm cả vì anh ta tin rằng đối phương không lý nào không biết điều này cả nên anh ta đang muốn xem thử ý của đối phương.
"Ngươi nói thiếu rổi, là bia đỡ đạn nhưng cũng giúp các ngươi câu thêm thời gian, nếu như những tấm bia đỡ đạn này biến mất thì cũng có nghĩa là các ngươi phải hứng hỏa lực một cách trực diện.
Vậy nên làm gì cho chuyện các ngươi sẽ buông bỏ những tấm bia đỡ đạn này sớm như vậy được chứ? Nếu là ta thì ta cũng sẽ giữ bọn chúng lại đến khi nào chúng không còn bất cứ giá trị nào nữa cả."
Treant nữ vương lại một lần nữa nói trúng tim đen của Châu Phàm, dù sao không phải tự dưng nhà họ Châu lại sẵn sàng bỏ ra những cái giá lớn đến như vậy để duy trì các thành bang đang trên bờ vực sụp đổ sau khi các gia tộc phương Tây chạy xuống Labyrinth.
"Hơn cả ta cũng biết chuyện nhà họ Châu các ngươi không có nguồn lực để thực hiện quá trình quản lý trực tiếp mấy cái thành bang đó.
Thứ mà các ngươi đã dùng chính là trí tuệ nhân tạo, thật ra đây là cách tốt nhất để có thể quản lý nhiều thành bang đến như vậy vì trí tuệ nhân tạo căn bản là không có điểm mù với công nghệ của các ngươi.
Nhờ vào trí tuệ nhân tạo nên hệ thống quản trị cũng đã được hoàn thiện và ổn định được sự hỗn loạn hiện tại, các ngươi cũng chẳng cần phải nhìn chằm chằm vào các thành bang này quá nhiều vì bản thân trí tuệ nhân tạo đã có thể tự quy hoạch phương án kế hoạch tương lai phù hợp nhất.
Nếu có thì chắc là thỉnh thoảng cũng chỉ cần nhìn đại khái qua, nếu xảy ra lỗi thì tiến hành điều chỉnh đôi chút mà thôi nhưng nó không phải là biện pháp lâu dài.
Những tầng lớp bị vứt bỏ ở lại trong các thành bang kia chủ yếu là dân nghèo tầng lớp thấp, bọn họ đương nhiên sẽ biết ơn nếu như hệ thống quản trị do trí tuệ nhân tạo bày ra có thể cải thiện đời sống lẫn mức sống của bọn họ.
Chỉ là sẽ được bao nhiêu cơ chứ? Bất cứ loài nào khi đã đủ thì sẽ khao khát có nhiều thêm, đó là lòng tham được sinh ra từ cảm xúc và hệ thống quản trị của trí tuệ nhân tạo lại không đủ linh động.
Trí tuệ nhân tạo chung quy cũng vẫn là một dạng máy móc, đường lối và luật pháp nó đề ra căn bản là tuyệt đối, theo như ta đoán thì có khi ă·n t·rộm thêm cũng sẽ bị nó mang ra xử tử ngay lập tức.
Luật pháp được bày ra là để tầng lớp trên áp đặt tầng lớp dưới nhưng nếu như kẻ quản trị lại quá máy móc và máu lạnh, thiếu đi tính linh động thì tầng lớp dưới sẽ nổi dậy.
Đó chính xác là ý chí, bộ ba cảm xúc, tri thức và ý chí là những điểm mấu chốt nhất để linh hồn có đủ tư cách để được 'sống' không thứ gì có thể tước đoạt chúng đi được.
Lý do mà ta nói thẳng ra cho ngươi nghe điểm mắc xích này là vì ta biết rõ rằng nhà họ Châu các ngươi không có phương án nào khác vào lúc này cả.
Bởi vì nguồn lực của các ngươi không đủ là thứ nhất, thứ hai là vì các ngươi cũng chẳng quan tâm đến những kẻ khác ngoại trừ bản thân và các ngươi cũng tự biết điều đó nên các ngươi sẽ chẳng làm được gì cả."
Với một thế lực chuyên phát triển về khoa học công nghệ, thậm chí là ở rất nhiều mảng khác nhau như nhà họ Châu thì việc bọn họ có thể tạo ra một trí tuệ nhân tạo đủ sức để thay bọn họ quản trị các thành bang cũng là điều hiển nhiên.
Có điều vấn đề cũng y hệt như Treant nữ vương nói, rằng luật pháp chẳng qua cũng chỉ là do một ai đó cụ thể tạo ra để áp đặt lên phần đông còn lại.
Bản thân luật pháp cũng phải có tính mềm dẻo, linh hoạt nhất định để điều hòa xã hội được vận hành một cách trơn tru và việc để trí tuệ nhân tạo tiến hành quản trị cũng như thi hành án đã bỏ ra tính mềm dẻo, linh hoạt vốn có của luật pháp.
Vậy nên ngay cả khi không bị Treant nữ vương nhắm tới thì các thành bang này cũng sẽ sớm loạn, đương nhiên nếu bị các tác nhân bên ngoài can thiệp vào nữa thì mọi thứ lại càng bị đẩy nhanh hơn.
Theo tính toán ban đầu của nhà họ Châu thì hệ thống các bia đỡ đạn này có thể tồn tại trên dưới cả trăm năm nhưng trước một kẻ đã nắm được điểm yếu mắt xích này cũng như sẵn sàng tận dụng chúng một cách triệt để nhất thì thời gian có khi còn chẳng được 1/5 so với dự kiến.
"Không ngờ ngài có thể tính toán được xa đến như vậy rồi nhưng tôi biết rõ rằng mọi chuyện sẽ không diễn ra một cách đơn giản như ngài nói."
Châu Phàm nói không sai, chỉ riêng việc có thể đẩy các chủng tộc sắp sinh ra kia tới ngưỡng có thể phục vụ cho mục đích của Treant nữ vương thôi đã mất không ít thời gian rồi.
Bắt đầu với quần xã nguyên thủy sao đó mới từ từ phát triển lên, Treant nữ vương đương nhiên không thể dùng những quân cờ chưa phát triển đâu vào đâu cho mục đích c·hiến t·ranh được.
Chưa kể còn câu chuyện làm thế nào để liên kết các chủng tộc đó lại với nhau thành một khối đoàn kết thống nhất rồi mục tiêu mà Treant nữ vương nhắm tới cũng chẳng riêng gì con người mà còn các loài khác.
Từ những loài xuất sinh từ Labyrinth tới những loài có nguồn gốc từ hành tinh này nhưng được hưởng lợi từ làn sóng ân huệ cuối cùng chẳng hạn.
Rắc rối nhất có thể là những thành bang thuộc mặt trận phương Đông, những thành bang này đều có mức độ kiểm soát cực kỳ tốt nên gần như không có nạn chạy trốn xuống Labyrinth mà đều cố gắng thủ đến cuối cùng.
Với những thành bang thuộc cơ cấu kiểu như vậy thì rất khó để tạo ra hỗn loạn trong nội bộ như những thành bang được trí tuệ nhân tạo quản trị nên sẽ phải tốn nhiều công sức hơn để tác động vào.
"Đừng quá lo lắng cho ta, thay vào đó các ngươi nên tự lo cho bản thân thì hơn đi vì sắp tới thế giới này sẽ không còn là cái thế giới mà các ngươi biết trước đó nữa đâu."