Chương 266: Vây bắt Chu Thành Đông.
"Đây là ý gì?"
Vào lúc này đây Phoiphailin đã trở thành tân thành chủ của thành bang Samakkhi sau sự kiện mà Nhật Nam cùng Đình Đình công bố tin tức rằng cả hai sẽ rời khỏi nơi này.
Đương nhiên phần hậu quả sau vụ việc lần đó trực tiếp dội thẳng lên đầu của phía phủ thành chủ, cũng là thế lực được Nhật Nam gửi gắm những mong nguyên cuối cùng vào.
Để làm yên ổn nhân tâm phần nào thì lão thành chủ đã phải lui về sau sớm hơn một đoạn thời gian so với dự tính để Phoiphailin dưới tư cách là nhận lấy phần trách nhiệm này vào thân.
Nhưng kể cả vậy thì việc một biểu tượng như Chu Nhật Nam rời đi cũng khiến toàn thành bang Samakkhi rơi vào khủng hoảng với việc các cộng đồng đang có xu hướng bị chia tách ra thay vì gắn kết vào một khối.
Có thể nói rằng mọi chuyện đã vốn như vậy kể từ khi thông tin mà Nhật Nam mang về bắt đầu được công bố rộng rãi với toàn dân và việc mà ông ta rời đi lại khiến tình hình này trở nên tồi tệ hơn nữa.
Trên thực tế thì việc đàn áp cuộc b·ạo l·oạn này là không hề khó vì nên nhớ rằng khu vực nội lãnh thổ của thành bang Samakhi chỉ có duy nhất một tuyến đường liên kết với các phòng tuyến là đầy đủ an toàn để di chuyển.
Cư dân dù muốn rời khỏi đây cũng phải thông qua sự đồng ý của phủ thành chủ thì mới được nhưng vấn đề ở đây là cách để làm yên lòng dân, đó mới là vấn đề khiến Phoiphailin đau đầu.
Thứ mà thành bang Samakkhi cần nhất vào lúc này là một khối gắn kết để cùng nhau đối mặt với những thứ sắp diễn ra chứ không phải là một mớ nước được chứa đựng trong một cái chén vững chắc.
Một khối gắn kết thì ngay cả khi không có thứ gì bao bọc bên ngoài thì vẫn là một khối gắn kết nhưng nước thì chỉ cần thứ chứa đựng nó xuất hiện lỗ hổng là sẽ ngay lập tức tràn ra.
Nhưng vào đúng cái lúc mà Phoiphailin cảm thấy bí bách nhất thì những kẻ đó đã xuất hiện, những kẻ đã luôn chuyển giao công nghệ cho thành bang Samakkhi trong hàng chục năm qua để đổi lấy một vị trí tư cách khai thác tài nguyên trong một vài Labyrinth cùng các trụ trong khu vực nội lãnh thổ của bọn họ.
Giờ đây sự xuất hiện của bọn họ cũng mang tới rất nhiều ý nghĩa lẫn sự trợ giúp cho thành bang Samakkhi và những thứ đó đều được liệt kê trên danh sách mà Phoiphailin đang cầm.
Vấn đề duy nhất là nằm ở chỗ thứ mà bọn họ muốn đổi lại tất cả những sự trợ giúp này, không phải là bất cứ tài nguyên hay yêu cầu mang tính quyết định nào tới toàn thành bang Samakkhi.
Bọn họ chỉ đơn giản là muốn một người, một người khiến Phoiphailin phải cảm thấy rất lưỡng lự về quyết định của mình, người đó có một vị trí nhất định với cô ta thì chẳng đành đây đối phương còn trực tiếp chỉ rõ ra nữa.
"Theo như tôi nhớ thì phần cuối danh sách đã viết rất rõ rồi thưa ngài thành chủ, thứ duy nhất mà chúng tôi muốn trong cuộc giao dịch lần này là Chu Thành Đông, con trai của Chu Nhật Nam cùng Lưu Đình Đình."
Nói thật là nếu như đối phương đòi một người khác thì cùng lắm Phoiphailin chỉ nghĩ rằng đó là vì những yếu tố chính trị về sau, ví dụ như những người có tầm ảnh hưởng to lớn đến mức có thể ảnh hưởng những hướng đi trong tương lai của Samakkhi chẳng hạn.
Có điều Chu Thành Đông không phải là dạng như vậy, tuy quả đúng cậu ta là con trai của Chu Nhật Nam nhưng sức ảnh hưởng lại không quá lớn và Phoiphailin cũng đã quyết định sẵn sàng từ bỏ rất nhiều thứ khi ngồi vào cái vị trí này rồi.
Việc hy sinh Chu Thành Đông hay bất cứ một ai khác bao gồm cả gia đình của chính Phoiphailin vào lúc này đều không còn quá quan trọng nếu như điều đó giúp được thành bang Samakkhi vào lúc này.
Kể cả vậy thì điều này không có nghĩa là Phoiphailin không muốn biết lý do, cô ta cần phải làm rõ tại sao đối phương lại cần tới Chu Thành Đông vì cô ta quả thật không đoán ra được lý do tại sao đối phương lại cần phải chỉ đích danh cậu ta.
Ngồi đối mặt với Phoiphailin vào lúc này là một người đàn ông khoảng vào độ 60 có lớp da ngăm đen, tóc trắng với lông tóc được cắt tỉa gọn gàng nhưng về để lại bộ ria mép đặc trưng của mình cùng phần tóc đuôi ngựa khá thưa đến ngang vai.
Bên cạnh đó thì ông ta còn khoác lên mình tây phục với phần áo ngoài đang được một trong bốn người mặc áo choàng kín thân giữ lấy.
Việc này cũng vô hình chung khiến Phoiphailin nghĩ rằng người đàn ông trước mặt mình xuất thân từ một danh gia vọng tộc nào đó ở phương Tây thay vì phương Đông này.
"Là vì huyết mạch, vào cái thời đại loạn lạc như thế này thì không phải chuyện tìm về những huyết mạch thất lạc bên ngoài của mình mới là quan trọng nhất hay sao?"
Câu nói của người đàn ông này khiến Phoiphailin có chút nghi ngờ nhưng chưa vội phủ nhận vì rõ ràng nếu tính theo huyết mạch mà Chu Thành Đông có thì không thể là nhà họ Chu được.
Nhà họ Chu vốn dĩ là một trong những gia tộc xuất hiện đầu tiên trên mảnh đất này và lão tổ của bọn họ là Chu Gia Bảo còn là một tượng đài bất hữu vào cái giai đoạn đó khi ông ta đã dẫn dắt tất cả vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất sau khi liên minh 8 nước thất bại trước Darkan.
Vậy nên huyết mạch nhà họ Chu có thể nói là chính thống và nếu như đối phương nhắm tới nhà họ Chu thì cũng đã chỉ đòi mình Chu Thành Đông không thôi.
Vậy chỉ còn mình nhà họ mẹ của Chu Thành Đông là Lưu Đình Đình mà thôi, năm xưa cô ấy từng bị Phoiphailin đánh giá là hồ ly c·ướp mất Nhật Nam cũng như sau này cả hai đã trở thành bạn tốt nên Phoiphailin biết rất rõ về lý lịch của Đình Đình.
Cha mẹ của Đình Đình đều có xuất thân tương đối bình thường và đều là con một trong nhà nhưng ông bà nội của Đình Đình lại không phải là người có gốc gác từ Đông Nam Á.
Theo như những gì mà Phoiphailin điều tra được thì cả hai đều là người phương Bắc và khi đang có tuần trăng mật thì tận thế đã xảy ra nên không thể trở về quê hương kịp thời được.
"Vậy chuyện này không phải tìm tới Lưu Đình Đình mới là ưu tiên hàng đầu sao?"
Theo cách nghĩ của Phoiphailin thì nếu như đối phương thực sự tới đây vì huyết mạch nhà mẹ của Chu Thành Đông thì chắc chắn đối phương cũng sẽ muốn tiếp cận với Đình Đình.
Về căn bản thì câu hỏi vừa rồi chỉ mang tính chất thăm dò xem đối phương đã có những tiếp xúc với phía Đình Đình hay chưa vì Nhật Nam cũng có ở bên đó.
Và rõ ràng là nếu có Nhật Nam thì sẽ chẳng bao giờ có chuyện Nhật Nam để Đình Đình bị mang đi cả trừ khi đối phương thực sự đè bẹp được Nhật Nam nhưng trên thế giới còn có mấy người có thể đe dọa được đến Nhật Nam của hiện tại hay sao?
"Đương nhiên là chúng tôi đã cố gắng tiếp xúc với Lưu Đình Đình trước nhưng đã gặp không ít rắc rối với Chu Nhật Nam nên mới có với ngài ấy một cuộc giao dịch nhỏ."
Nói rồi người đàn ông lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy nhỏ trông khá là rách nát, trên đó viết rõ nội dung cuộc giao dịch giữa Nhật Nam cùng với Châu Giang.
Trên thực tế thì cuộc giao dịch giữa cả hai chỉ nằm lại ở phần nói mồm là chính chứ không hề có bất cứ bản cam kết cụ thể nào.
Chỉ là đã có máu thịt của Chu Nhật Nam tới tay rồi thì chẳng lẽ nhà họ Châu không thể tái tạo lại được dấu vân tay của ông ta rồi dùng nó để đóng dấu cho bản cam kết do bọn họ soạn ra hay sao?
Mà nói thẳng ra thì nhà họ Châu cũng không quá bóp méo nội dung của cuộc nói chuyện giữa Châu Giang cùng Nhật Nam dù sau khi khám phá ra gen dị nhân có trong mảnh xác thịt của ông ta.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu mà Châu Giang có thể dành cho Nhật Nam dù Oán Nhi có mè nheo đến mức độ nào đi chăng nữa thì đây cũng là cực hạn của Châu Giang.
Lần đầu tiên Châu Văn cùng Châu Họa Tuyết thấy một Châu Giang quyết tâm về một vấn đề đến như vậy nên mọi việc cũng đã được thông qua trước sự thất vọng của Oán Nhi.
Bù lại thì phía nhà họ Châu cũng đã cử người đi lấy mẫu máu của mỗi một cá nhân có họ Chu trong thành bang Samakkhi ngay lúc này rồi nên cũng sẽ phần nào xác thực được nguồn gốc của loại gen lấy được trên người của Chu Nhật Nam.
"Vậy ra các vị là nhà họ Châu của thành bang Tân Thời sao?"
Phoiphailin không nhắc gì về án diệt môn 30 năm trước vì rõ ràng là cô ta đã phần nào nắm bắt được tin tức rằng thành bang Tân Thời đã đổi chủ rồi.
Việc này cũng phần nào đó chứng minh được thân phận ông hoặc bà của Đình Đình nhưng nếu như nhà họ Châu đã giao dịch trước với Nhật Nam rồi thì sao phải cần phải thông qua phủ thành chủ nữa? Đó cũng chính là vấn đề đang kẹt lại trong đầu của Phoiphailin vào lúc này.
"Không biết là đến cuối cùng ngài thành chủ đây có chấp nhận cuộc trao đổi này hay không?"
Rõ ràng là người đàn ông kia đang cố tình tỏ ra mất kiên nhẫn trước mặt của Phoiphailin nhằm rút ngắn thời gian sắp xếp những suy nghĩ của cô ta lại với mục đích ép cô ta phải đưa ra một câu trả lời cụ thể.
Đến cuối cùng thì Phoiphailin cũng chẳng tìm được bất cứ lý do nào để từ chối cuộc giao dịch này cả, tất cả là bởi vì cô ta biết khả năng của nhà họ Châu là vượt quá tầm xử lý của cô ta.
Kể cả là 30 năm trước hay hiện tại thì nhà họ Châu đều là một con quái vật khổng lồ và trên tất cả đối phương còn đưa ra một giao dịch chứa rất nhiều hào khí nên Phoiphailin không thể từ chối được.
Mặc kệ cho nội dung trên tờ giấy này có bao nhiêu là sự thật bên trong đó, mặc kệ việc này sẽ có thể ảnh hưởng đến phía Nhật Nam cùng Đình Đình đến bao nhiêu, Phoiphailin hiện tại đã là thành chủ và cô ta phải suy nghĩ cho sự tồn vong của thành bang Samakkhi trước đã.
"Tại sao lại không cơ chứ? Dù sao thì tôi cũng tin rằng ngay cả khi không có sự cho phép của tôi thì phía nhà họ Châu phía các ngài cũng sẽ tự mình làm điều đó mà thôi."
Ở đây Phoiphailin chỉ đoán mà thôi nhưng quả đúng là nhà họ Châu đã làm việc đó thật, trước khi tới phủ thành chủ hay chính xác hơn là trước khi vào cả khu vực nội lãnh thổ thì kế hoạch đã được khởi động rồi.
Chỉ có một nhóm 5 người là đi theo tuyến đường an toàn qua các phòng tuyến như thể nói cho Phoiphailin biết rằng bọn họ đang trên đường tới mà thôi.
Hiện tại 2 đội bao gồm 12 thành viên mỗi đội được dẫn dắt bởi 2 đội trưởng chuyển chức lần 3 đã vây quanh biệt thư riêng của thành chủ nơi mà Phoiphailin đã dùng để Chu Thành Đông có thể tạm lánh qua vụ Nhật Nam rời đi một thời gian rồi.
"Ngài thành chủ cũng biết đấy, giai đoạn sắp tới sẽ rất loạn lạc và con người chúng ta nên là một khối gắn kết khi còn có cơ hội.
Có thể việc ngài đồng ý hay không vẫn chẳng qua quá trọng nhưng đây chẳng phải là một cái cớ lý tưởng để hai thành bang Tân Thời cùng Samakkhi chúng ta tiến lại gần với nhau hơn một bước nữa hay sao?"
Như đã được biết thì thái độ của nhà họ Châu với cục diện hiện tại là tương đối rõ ràng khi bọn họ muốn duy trì những nền tảng cơ bản nhất của nền văn minh loài người nhằm giúp bọn họ trụ qua được khoảng thời gian cần thiết để hoàn tất việc xây dựng căn cơ trên những cứ điểm Labyrinth trước đó.
Vậy nên những lời này thật ra cũng chẳng sai nhưng xét về lâu dài thì có thể nó sẽ dần mất đi giá trị vốn có ban đầu mà thôi vì đến cuối cùng thì nhà họ Châu cũng chẳng khác gì đám danh gia vọng tộc ở phương Tây.
Điểm khác duy nhất là nằm ở chỗ nhà họ Châu sẵn sàng đầu tư nhiều thời gian hơn để xây dựng những căn cơ vững chắc và ổn định nhất có thể rồi mới tiến hành đi xuống mà thôi.
Bên cạnh đó thì nếu như bắt Chu Thành Đông đi một cách lặng lẽ thì sẽ có đôi chút phiền phức cho mối quan hệ về sau giữa hai bên vậy nên tại sao không nhân cơ hội này để tận dụng triệt để giá trị mà Chu Thành Đông có thể mang lại về mặt chính trị cơ chứ?
"Những lời này thật không quá hợp với thế lực đã đổi chủ một thành bang chỉ trong một đêm."
Mức độ kinh khủng của nhà họ Châu khó mà có thể mường tượng được nên Phoiphailin chỉ là đang tự giễu bản thân và cũng chứng minh rõ cho đối phương thấy rằng cô ta hay chính xác hơn là thành bang Samakkhi cần tới sự trợ giúp của nhà họ Châu đến nhường nào.
"Tôi tin rằng ngài thành chủ đang có sự hiểu lầm nào đó ở đây, thứ chúng tôi xây dựng lên đương nhiên vẫn luôn là của chúng tôi rồi."
Đây là một sự khẳng định nói lên phần nào tầm nhìn của đời tộc trưởng hiện tại như Châu Văn và cũng là lý do tại sao mà ông ta lại khác biệt so với hai đời trước đó đến như vậy.
Trong lúc đó thì Chu Thành Đông vẫn chưa biết chuyện gì sắp xảy đến với cậu ta và vẫn đang có cùng với Khin Maung Yin một trận đấu tập nhẹ trước giờ ăn sáng.
Nói thật thì việc bị giam lỏng với Thành Đông cũng chẳng mấy dễ chịu là bao nhưng cậu ta đủ thông minh để tự hiểu rằng Phoiphailin chỉ là đang muốn tốt cho cậu ta mà thôi.
Đương nhiên vào những lúc như thế này thì Thành Đông cũng chỉ biết quy hết mọi trách nhiệm lên 2 bậc sinh thành của mình, đặc biệt là Nhật Nam vì những phiền phức mà ông ta đã mang lại.
Hành động của Nhật Nam trong lần gặp mặt trước đó hay chính xác hơn là cuối cùng giữa cả hai, đáng lý ra Thành Đông phải nhận ra được viễn cảnh này rồi mới phải.
Về cơ bản thì Thành Đông chưa bao giờ nghĩ rằng Nhật Nam sẽ vứt bỏ lại tất cả mà đi như thế, cả mẹ của cậu ta nữa, vốn dĩ bà ấy không phải dạng vô trách nhiệm như vậy.
Nhật Nam đã trải qua điểm mấu chốt nào đó đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời của ông ta tại chuyến đi gần đây nhất, thứ khiến ông ta chọn bỏ rơi phần trách nhiệm trên lưng mình.
Đến cuối cùng thì Thành Đông cũng nghĩ không ra thứ gì lại có thể thay đổi một con người vì lợi ích của thành bang Samakkhi mà sẵn sàng hy sinh tất cả bao gồm cả hạnh phúc gia đình của mình thành như hiện tại.
Cũng chính vì không hiểu nên những suy nghĩ đó cứ kẹt mãi trong đầu óc của Thành Đông, cậu ta muốn biết một câu trả lời cụ thể từ chính Nhật Nam nhưng lại cũng hiểu rõ rằng sự chênh lệch giữa đôi bên vào lúc này lớn đến nhường nào.
Vậy nên ngoại trừ dồn nén hết những suy nghĩ tiêu cực vào nắm đấm của mình rồi giải phóng chúng ra thông qua từng cú đấm thì Thành Đông không biết làm gì hơn cả.
Việc này cũng khiến cho Yin có đôi phần khó khăn trong trận đấu tập nhỏ này với Thành Đông nhưng cũng đồng thời cậu ta hiểu rất rõ tâm trạng lúc này của Thành Đông nên cũng chỉ phòng thủ chứ không phản công lại.
Cả hai dù quen biết không phải là quá lâu nhưng khoảng thời gian qua có thể nói là tri kỷ và đó cũng là lý do mà Yin có mặt ở đây cùng với Thành Đông, là giúp cậu ta có thể bình tĩnh lại cũng như vượt qua cái giai đoạn khó khăn này khi giờ Thành Đông đã bị cha mẹ của mình bỏ rơi.
"Cậu cũng nhận ra rồi đúng không Thành Đông? Chúng ta không thể nào thắng được chúng."
Thật ra thì cả hai đã sớm nhận ra chuyện bản thân bị bao vây được một lúc rồi, đặc biệt là Yin nhưng vào tình thế này rõ ràng là việc phản ứng quá khích là không nên.
"Tại sao cơ chứ? Tôi và cậu mỗi người chia đôi là được."
Có vẻ như Thành Đông vẫn chưa nhận thức được bản thân đang phải đối mặt với thứ gì nhưng Yin thì lại khác nên vì thế nên cậu ta đang rất đề phòng với cục diện hiện tại.
"Không thể, số lượng chúng áp đảo chúng ta và rõ ràng là trong số chúng toàn là những chuyển chức lần 2 mạnh mẽ và có một luồng khí tức có nét tương đồng với ông ta, thậm chí là còn mạnh hơn."
Trong lần gặp mặt trước thì Nhật Nam vẫn chưa phải là chuyển chức lần 3 nên cũng chẳng lạ gì khi Yin nhận xét rằng chủ sở hữu của luồng khí tức kia còn mạnh hơn cả Nhật Nam.
"Chưa kể đến chuyện lý do duy nhất mà cả hai ta có thể dò ra được bọn chúng là vì bọn chúng muốn chúng ta nhận ra nên manh động vào lúc này rõ ràng là một quyết định ngu xuẩn."
Yin có những suy tính rất trực quan về thế cục hiện tại vì rõ ràng là lần gặp mặt trực tiếp với Nhật Nam đã để lại cho cậu ta rất nhiều kinh nghiệm.
Có thể với khả năng của mình thì Yin có thể phát hiện ra được những chuyển chức lần 2 không quá mạnh mẽ nhưng trong số những kẻ này có không dưới 10 luồng khí tức tiệm cận Nhật Nam và còn có 1 kẻ mạnh hơn ông ta ít nhất một bậc.
Hiện thực thường rất tàn khốc và Yin quả thật là không nghĩ được ra viễn cảnh nào mà trong đó cậu ta có thể phát hiện ra được sự hiện diện của những kẻ này ngoại trừ việc bọn chúng tự mình lộ mặt ra cho cậu ta nhìn cả.
Thành Đông cũng phần nào cảm nhận được độ nghiêm trọng của cục diện hiện tại dựa trên giọng điệu của Yin và sự phân tâm của cậu ta vào lúc này.
Tuy cả hai vẫn đang duy trì cùng một tần suất chiến đấu so với ban đầu nhưng rõ ràng là sự chú ý của Yin đã đổ dồn lên những kẻ kia cũng như tập trung tính toán đường thoát cho cả hai.
"Tạm thời thì chúng ta không rõ bọn chúng tới đây vì lý do gì nhưng rõ ràng là bọn chúng nhắm tới một mục tiêu cụ thể nên chúng ta hãy chia ra 2 hướng."
Đây rõ ràng là cách xử lý hợp lý nhất trong giai đoạn hiện tại rồi vì cả hai đều không biết đối phương đã nhắm tới ai và nếu như chia ra làm 2 hướng thì nếu may mắn có thể sẽ có một người quay về kịp để báo tin từ đó sẽ có thêm sự trợ giúp.
Giả sử nếu như đối phương muốn bắt cả hai thì điều này cũng có nghĩa là quân số của đối phương sẽ phải chia đôi ra và rõ ràng là việc này sẽ giảm bớt phần nào gánh nặng cho bọn họ hơn.
Cảm thấy phương án của Yin đề ra là rất hợp lý nên Thành Đông cũng không có ý kiến nào thêm cả và vào lúc này thì cả hai đều đồng bộ đếm nhẩm trong đầu mình cùng một khoảng thời gian trước khi chia tách ra.
Ngay sau khi bộ đếm trong cả hai vừa đồng loạt chạm tới số 0 thì ngay giữa sân đột ngột xuất hiện một cơn lốc khói bụi kết nối tận trời xanh kéo hết những đám mây ở xung quanh đó lại.
Trời xanh dần chuyển sang u tối và chẳng mấy chốc thì những hạt mưa đầu tiên rơi xuống làm tan đi những khói bụi mịt mù để lộ ra một mình Yin đứng giữa trung tâm của mớ hỗn độn đó cùng những đồng xu đang được anh ta di chuyển qua lại trên ngón tay của mình.
"Các vị khách từ phương xa tới có thể nói cho tôi biết mục đích của các vị khi tới đây được hay không?"
Lý do Yin chọn ở lại không chỉ đơn thuần là vì cậu ta chịu c·hết để Thành Đông có thể chạy thoát mà là vì cậu ta có phần nào đó vốn liếng để củng cố niềm tin rằng bản thân có thể trụ được lâu hơn Thành Đông.
Đương nhiên là nhà họ Châu cũng biết rõ về khả năng của Yin, đúng hơn thì đó là một dạng khả năng tương đối phiền phức và là một chức nghiệp chẳng giống ai vì nó không có truyền thừa cụ thể.
Nói rõ hơn thì ngay từ khi sinh ra thì Yin đã có một mối liên kết với chức nghiệp đó rồi và cậu ta chính xác là tiền lệ đầu tiên được ghi nhận cho việc thức tỉnh ngay từ vừa lọt lòng.
Ngay cả chức nghiệp của Yin cũng không biết là từ cái lỗ nào chui ra nhưng trong số những chức nghiệp mà nhà họ Châu sở hữu bên trong khu lưu trữ của mình thì quả thật là có một chức nghiệp có vài nét tương đồng với cái của Yin.
Bên cạnh đó thì vào lúc này Yin đang đẩy trạng thái cảnh giác của mình lên mức cao nhất vì cậu ta tự biết rằng dù khả năng có mạnh mẽ, dị thường đến bao nhiêu nhưng không thể dùng được thì đều vứt xó cả.
"Khin Maung Yin, ta phải công nhận rằng khả năng của ngươi rất thú vị và tiểu thư cũng muốn có một mẫu vật như ngươi trong bộ sưu tập của mình nhưng mục tiêu của bọn ta lần này chỉ có mình Chu Thành Đông.
Hơn cả thành bang Samakkhi vẫn cần có một trụ cột trong tương lai như ngươi nên tránh ra một bên đi, đừng can thiệp vào chuyện này nữa."
Đi kèm với giọng nói đó là sự xuất hiện của 12 người trong đó bao gồm cả kẻ sở hữu cái khí tức áp đảo tuyệt đối mà Yin đã cảm nhận được trước đó và đương nhiên là cậu ta không nghĩ rằng bản thân có thể rời khỏi đây nỗi rồi.
"Ehem, đội hình này không khỏi là quá bắt nạt con nít rồi đấy."
Trong số 12 người này thì hết 10 người là chuyển chức lần 2 hơn cả còn chẳng phải là thuộc dạng bình thường, tức là ngay cả trong trường hợp kẻ đó không can thiệp vào thì Yin vẫn không hề có cơ hội sống sót nào.
"Không phải là ngươi muốn cản bọn ta ở lại đây để Chu Thành Đông chạy trốn hay sao? Hiện tại bắt đầu cảm thấy hối hận rồi à?"
Như đã được biết thì nhà họ Châu đã cử đi tận 2 đội mỗi đội 12 người và đều có một đội trưởng chuyển chức lần 3 chỉ để bắt Chu Thành Đông.
Đây là một trong hai đội được cử đi và đương nhiên là bọn họ không nghĩ rằng bắt Chu Thành Đông lại cần tới nhiều nguồn lực như vậy vì rõ ràng là đội ngũ này thậm chí còn có khi mang đi bắt Chu Nhật Nam chứ chẳng đùa.
Lý do mà nhà họ Châu sẵn sàng cử đi nguồn lực lớn đến như vậy là vì để bồi thường cho Oán Nhi vụ thiên vị Châu Giang trước đó vậy nên trên thực tế thì hai đội này có nhiều chức năng hơn là bắt đơn thuần.
Hơn cả hiện tại đội còn lại đã đụng độ với Chu Thành Đông rồi nên trừ khi có biến cố nào đó xảy ra không thì bọn họ sẽ không can thiệp vào mà thay vào đó thì bọn họ sẽ chơi đùa với Khin Maung Yin một chút.
Dù sao song tinh của thành bang Samakkhi trong lời đồn cũng có rất nhiều tiếng tăm mà trong số đó chủ yếu là tai tiếng trong khu vực nên tạm coi như là tiện cả đôi đường để thu thập dữ liệu chính thức luôn.