Chương 249: Minh chứng của sự cố gắng.
Là cố tình!? Rõ ràng cô ta hoàn toàn có thể thông qua đệ nhất ma pháp để khóa không gian lại nhằm khiến Blink của Hades bị vô hiệu nhưng đến cuối cùng thì cô ta lại không làm như vậy.
Trong thoáng chốc thì Hades đã cảm thấy buồn cười, buồn cười ở đây chỉ đơn thuần là vì sau một khoảng thời gian quá dài kể từ sau khi trở về từ chiến trường ngoài kia thì ông ta đã không còn có một trận chiến đúng nghĩa nữa rồi.
Một phần cũng có thể là vì Hades đã quyết định vứt bỏ tất cả để làm một kẻ hành hương qua rất nhiều nơi khác nhau để tìm ra câu trả lời cho những gì mà mình đang theo đuổi.
Cũng giống như Hermes nói, có vẻ như đến cuối cùng thì Hades cũng không thể chối bỏ được nguồn gốc của chính mình, đặc biệt là khi ông ta đang khao khát nó.
Cái cảm giác được thỏa mãn, cái cảm giác bị dồn ép, cái cảm giác chỉ có được khi gặp một đối thủ khiến cho bản thân Hades phải cảm thấy bí bách và không biết phải làm gì kế tiếp kia.
Lý do mà Hades cảm thấy buồn cười là vì thứ nhất ông ta chẳng thể ngờ được rằng có một ngày nào đó ông ta sẽ cảm nhận được những cảm giác trên từ chỗ của cô ta.
Thứ hai là vì hiện tại Hades đang cảm thấy rất hào hứng về điều đó nhưng hệt như Duyên đã từng nói với cô ta, Hades là một kẻ quá anh hùng để có thể trở nên vô trách nhiệm.
Đặc biệt là khi Hades còn chẳng phải dạng anh hùng mất não nữa, ông ta hiểu rõ những hậu quả trong trường hợp bản thân "ham chơi" quá đà và sẽ không làm như vậy.
"Băm!"
Trước lời nói của Hades thì đột nhiên một nhát chém vô hình xuyên và thẩm thấu quá các chiều không gian đã được tạo ra rồi chặt cắt lát dọc hai bộ xác kia ra.
Cô ta nhanh chóng phát hiện ra nên kịp thời phản ứng lại được và thông qua đệ nhất ma pháp để tạo ra một lớp khiên chắn bao bọc xung quanh nhưng bộ xác còn lại thì không được may mắn như vậy.
Nhát chém đầu tiên trực tiếp cắt vào phần miệng nhô ra khoảng 5mm của bộ xác kia rồi kế tiếp sau đó là vô vàn những nhát chém khác kéo tới và biến bộ xác kia thành một mớ thịt băm đúng nghĩa.
Ngay cả trên lớp khiên chắn phòng ngự của cô ta cũng đã xuất hiện vô số những vết nứt kéo dài phần nào nói lên được uy lực của đòn t·ấn c·ông vừa rồi.
Kể cả vậy đi chăng nữa thì Hades vẫn không hề cảm nhận được hương vị của c·ái c·hết phát ra trên người của bộ xác kia, có thể là do nó chỉ là một bản sao được điều khiển song song không kém nên không tính là sinh mệnh đúng nghĩa.
Nhưng không thể phủ nhận chuyện bộ xác đó đã và đang tiếp tục sống, bên trong nó vẫn ẩn chứa sự sống, điều này khiến cho Hades ngay lập tức nhớ tới trường hợp của Yzzhagt lúc nãy khi đầu của hắn bị chặt ra.
"Một lời nguyền."
Lời nguyền bao gồm rất nhiều loại khác nhau và không phải tất cả trong số đó đều mang một bộ mặt tiêu cực, ví dụ như mấy trò búp bê Voodoo của Châu Phàm chẳng hạn.
Về bản chất thì thuật Voodoo đã có thể phần nào được tính là có xuất thân từ phân nhánh nguyền rủa nhưng nhứng ứng dụng của nó trên thực tế cùng những câu chuyện đi kèm với nó lại mang một màu sắc tương lai hơn.
Vậy nên mới nói rằng trên đời này chẳng có gì hoàn toàn tốt cũng như hoàn toàn xấu cả, ngay cả đó có là tội ác đầu tiên đi chăng nữa bởi lẽ nếu như không có c·ái c·hết thì sinh mệnh thật sự quá vô nghĩa.
Và cũng bởi vì có c·ái c·hết nên ngay cả đến các vị thần cũng cảm nhận được rõ hơn về tầm quan trọng của sinh mệnh, nhờ c·ái c·hết mà giá trị của sinh mệnh đã được đẩy lên một độ cao hoàn toàn khác.
"Bất tử chưa bao giờ là một món quà mà lại là một trong những lời nguyền kinh khủng nhất có phải không Scholar of The First Sin?"
Với câu này thì Hades sẽ không cho bất cứ ý kiến nào cả vì ông ta hiểu rõ rằng sống lâu cũng chẳng phải một lời nguyền hay gì cả, thậm chí với các linh thể thì bọn họ ở cái ngưỡng cận bất tử rồi.
Không còn bị ràng buộc bởi tuổi thọ, gần như không thể bị g·iết c·hết và vẫn có đầy đủ chức năng sinh lý như một cơ thể sống bình thường.
Có thể nếu như sống quá lâu một mình thì mọi chuyện sẽ khác nhưng làm gì đến nỗi như vậy, ngay từ khi sinh mệnh nở rộ trên thế giới này thì cũng đã xuất hiện những kẻ bất lão rồi.
Hơn cả các vị thần vẫn còn đó nên miễn là có những mối quan hệ đủ tốt thì cũng chẳng đến nỗi vì cảm thấy cô đơn nên muốn tự kết liễu bản thân hay gì đó.
Đương nhiên là vẫn có không ít trường hợp cảm thấy bản thân/ý thức đã sống/tồn tại đủ lâu nên tự chủ động tiến vào vòng tuần hoàn vĩ đại nhưng đó là vì bọn họ cảm thấy là đã đủ rồi.
Có thể nói rằng hiện tại Hades cũng thuộc vào nhóm này, so với những đồng bạn khác thì có vẻ như ông ta đã mất đi mục đích tồn tại cuối cùng của mình hay nói đúng hơn là ông ta đã tìm ra nó.
Sinh mệnh theo một lý nào đó là một thứ rất đắt đỏ nhưng cũng đồng thời lại cực kỳ rẻ mạt, ngoài kia vẫn luôn tồn tại những kẻ cảm thấy bản thân sống chưa đủ lâu thì sẽ khao khát được nhiều hơn nữa.
Lý do duy nhất khiến khái niệm bất lão bất tử trở thành một lời nguyền là bởi vì những câu chuyện, những quan niệm, những góc nhìn của những kẻ chưa đạt tới nó gắn ghép cho nó.
Phần lớn đều cho rằng sự cô đơn hay cảm giác bất lực khi phải tận mắt chứng kiến tất cả những điều không may xảy ra mà không thể làm gì cả là một sự bất hạnh to lớn.
Có điều sự thật là sự cô đơn chỉ tới khi chúng ta mất đi động lực sống của chính mình.
Trên đời này không thiếu những kẻ tồn tại từ rất lâu về trước chưa kể đến các vị thần và nếu như cũng gắn ghép quan điểm về sự cô đơn đó cho bọn họ thì bọn họ đã sớm t·ự s·át hết cả lũ rồi sao?
Còn mấy câu chuyện máu chó như bản thân bất tử nhưng lại quá yếu và bị những kẻ khác h·ành h·ạ lăng nhục hay gì gì đó thì sao cơ chứ?
Thời gian của bản thân là rất nhiều và không lúc này thì lúc khác, trên đời này thiếu gì những kẻ chỉ có chưa đầy trăm năm tuổi thọ và với hai bàn tay trắng mà vẫn thành công trả được huyết hải thâm thù?
Năng lực không có mà ý chí cũng không thì chỉ có thể trách bản thân quá phế vật mà thôi, những kẻ như vậy ngay từ đầu đã chẳng xứng đạt được thứ gì cả vì ngoài kia vẫn có không biết bao nhiêu kẻ nỗ lực không ngừng chỉ để có thể được sống lâu hơn một chút.
Theo Hades thì bất cứ kẻ nào xứng đáng đạt được thứ được gọi là tuổi thọ cùng đất trời thì đều phải mang trong mình ý chí đủ sắt đá để vượt qua những tư tưởng yếu đuối như vậy.
Thậm chí lý do duy nhất để bọn họ từ bỏ tất cả để một lần nữa trở về với vòng tuần hoàn vĩ đại cũng chỉ có thể là đã trải qua đủ nhiều và đã thỏa mãn với kiếp vừa rồi.
"Hừm, là Yzzhagt có phải không? Với khả năng của ngươi thì ta nghi ngờ ngươi có thể ban tặng cho hắn 'món quà' như sự bất tử đấy.
Nếu để ta đoán thì chắc hẳn 'món quà' này thuộc vào nhóm không thể bị g·iết bởi một nguyên do nào đó và cũng giống như các ràng buộc trong kết giới vậy.
Nội dung điều kiện càng đơn giản rõ ràng thì tính hiệu quả lẫn hiệu suất càng cao nhưng đương nhiên bởi vì thuộc vào dạng chỉ định nên nó chỉ có tác dụng trong một vài tình huống cụ thể.
Đơn cử như là việc không thể c·hết bởi 'nhà bếp' chẳng hạn, có khi nội dung còn được tóm gọn và chỉ rõ hơn nhằm đẩy mạnh tính hiệu quả như là không thể c·hết bởi dao của 'nhà bếp'."
Ngay cả khi cô ta có mạnh hơn những cái lúc mà vẫn còn đi theo sau Hades đi chăng nữa thì việc có thể tạo ra một lời nguyền bất tử hoàn toàn căn bản là không thể.
Đơn giản là bởi vì đến cả các vị thần hùng mạnh nhất hay kẻ mạnh nhất như nữ tư tế cũng không dám vỗ ngực rằng bản thân sẽ không thể c·hết được.
Sự bất tử có giới hạn của nó và nó không thể toàn diện được, tiếp sau đó thì Hades chỉ cần nghĩ theo hướng đó là có thể phần nào đó đoán được nội dung của bức tranh đang dần lộ ra ngay trước mắt mình mà thôi.
Trước những lời đáp trả của Hades thì cô ta dần cảm thấy nặng lòng hơn bao giờ hết vì nhớ lại một vài những ký ức nhỏ lẻ từ những kiếp trước, cái thời mà cô ta vẫn còn đi theo Hades.
Có một sự thật là cô ta đã từng có một giai đoạn chìm đắm vào thứ tình yêu của Hades và thậm chí là bị cuốn vào bởi ông ta nhưng mọi thứ không thể kéo dài mãi mãi được.
Tình yêu của Hades là quá lớn lao nhưng nó lại chưa bao giờ dành cho bất cứ cô ta nào cả mà chỉ đơn thuần là thuộc về nàng Persephone.
Ánh mắt trìu mến của Hades mỗi lần nhìn vào cô ta đều thuộc về mỗi mình Persephone và điều đó không bao giờ có thể thay đổi được.
Ngay cả trong những câu chuyện về những năm tháng đó, từng hành động lớn lao đến mỗi một cử chỉ nhỏ nhặt nhất đều nói rõ lên điều đó.
Mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn khi cô ta nhận ra rằng bản thân sẽ không bao giờ có thể trở thành nàng Persephone của Hades được và ông ta cũng nhạn thức được chuyện cô ta không phải là bạn đời mà mình vẫn luôn tìm kiếm.
Không một cô ta nào là Persephone hay nói chính xác hơn là có thể "trở thành" Persephone được và vận mệnh lại quá mức phũ phàng khi hai nửa của neo linh hồn sẽ không bao giờ có thể ở bên nhau.
Càng ngưỡng mộ và càng yêu Hades thì sau khi nhận thức được mọi chuyện rằng bản thân không phải và cũng chẳng thể nào trở thành Persephone được.
Rằng cả hai chỉ càng khiến bên còn lại phải đau khổ hơn, rằng Hades dần thay đổi ánh nhìn của mình vào mỗi lần nhìn cô ta thì bên trong cô ta đã bắt đầu có cái gì đó vụn vỡ.
Ấy vậy cô ta vẫn chưa hề chú ý đến nó mà muốn quay sang hỗ trợ Hades bằng một cách thức khác như việc phát triển nửa còn lại của đệ tam ma pháp.
Không được ở bên Hades, không còn nhận được tình yêu đến từ Hades nữa cũng chẳng sao cả, cô ta vẫn cứ tiếp tục cố gắng và không ngừng cố gắng chỉ với hy vọng rằng có thể hỗ trợ ông ta từ phía sau.
Chỉ là công trình nghiên cứu của cô ta đã lâm vào bế tắc và thất bại hoàn toàn, kết hợp thêm với những lời mà Hades nói sau đó nữa thì tình yêu lẫn sự ngưỡng mộ ban đầu dần trở nên biến chất.
"Haiz, tôi đã phải cố gắng rất nhiều để đi được tới nước đường này đấy."
Giọng điệu của cô ta đã có vài phần thay đổi, không còn gay gắt với Hades nữa nhưng vẫn ẩn chứa sự oán hận sâu đậm bên trong từng lời từng chữ để thể hiện sự quyết tâm của mình.
"Không biết là ta nên cảm thấy vui mừng hay là e ngại vì điều đó."
Hades lúc này có chút tự giễu bản thân, giữa cả hai không phải là chưa từng trải qua một số chuyện nhất định nhưng vào lúc này khi bị cô ta nhằm vào và thực sự đẩy bản thân vào góc hẹp này thì ông ta không biết là nên phải cảm thấy như thế nào nữa.
Là nên vui mừng vì cô ta, kẻ mà Hades đã từng cố gắng hết sức mình để đào tạo nay đã tiệm cận vô hạn với thành tựu không tưởng hay là e ngại bởi vì cái thành tựu kia chính là g·iết ông ta.
"Nếu cho ông đầy đủ thời gian lẫn dữ kiện thì chẳng mấy chốc mọi chuyện sẽ bày hết ra ngay trước mặt ông nhưng với một kẻ như tôi thì đó phải là thành quả của hàng triệu, hàng chục triệu thậm chí là hàng trăm triệu kiếp.
Chưa kể còn là được một số vị thần ngấm ngầm cho phép hay trực tiếp can thiệp vào nên mới dẫn ra được một kết quả như thế này nữa, so với ông thì tôi chẳng là gì cả.
Ông từ nói rằng chúng ta không quá khác nhau về mặt tài năng vì đều là gốc rễ và cội nguồn của một con đường nhưng dù là chung một con đường đi chăng nữa thì cảnh quan hai bên đường cũng quá chênh lệch nhau.
Khả năng tưởng tượng là thứ khiến ông trở thành một trong những ma pháp sư vĩ đại nhất lịch sử, hay chính xác hơn là phù thủy của đệ tam ma pháp, ma pháp gần thần nhất đương thời.
Còn tôi thì cũng chính bởi vì khả năng tưởng tượng mà không bao giờ có thể bước ra được thêm một bước nữa dù đã không ngừng cố gắng và nỗ lực qua rất nhiều kiếp."
"Là do ngươi từ bỏ nó trước khi có thể thấy được thành công mà thôi, tuy không muốn công nhận nhưng như ngươi cũng biết đấy, ta có một vài tên học đồ đi theo sau phụ việc ngày xưa.
Một trong số chúng được ta chọn ra rồi giao phó cho chiếc mũ tàng hình và cũng là kẻ từng bị gọi là không có bất cứ tài năng nào khi nó thậm chí còn chẳng thông qua được bài kiểm tra đầu vào để nhận chứng nhận ma pháp sư dù là thấp nhất.
Uvo, bậc thầy 0 vòng đầu tiên trong lịch sử và cũng chẳng ai có thể ngờ được tới cái ngày bông hoa mà nó bỏ ra không biết bao nhiêu công sức để vun trồng cũng thực sự nở.
Bởi vậy mới nói rằng Uvo đã tạo ra được điều không tưởng, có thể trước nó cũng đã từng có rất nhiều ma pháp sư 0 vòng cố gắng để trở nên vĩ đại và mang tới được một vài thành tựu nhất định trong cả cuộc đời của mình.
Nhưng Uvo chính là bậc thầy đầu tiên trong số tất cả và cũng là kẻ tiêu biểu nhất, nó chính là kẻ đã lật đổ cái quan niệm chỉ có những ma pháp sư 10 vòng có nhiều cống hiến mới có thể trở thành bậc thầy cũng như trở thành một trong những ứng cử viên.
Ngươi có tài năng để trở thành một trong những tồn tại vĩ đại nhất của pháp hệ nhưng không có khả năng tưởng tượng, Uvo có khả năng tưởng tượng nhưng lại không có tài năng để trở thành một ma pháp sư đúng nghĩa.
Ấy vậy mà nó vẫn có thể tạo ra được 'nhà bếp' nếu ngươi đủ tin tưởng vào bản thân thì mọi thứ đã rất khác rồi, không phải ngươi đứng trước mặt ta vào ngày hôm nay là vì đã tự tin rằng có thể xóa sổ được ta hay sao?
Thời gian bỏ ra không quan trọng bởi vì con đường ma thuật hay ma pháp đều là vô tận, ngươi có rất nhiều thời gian với tài năng mà bản thân sở hữu, chẳng qua là ngươi từ bỏ nó trước khi có thể thấy được những gì nằm ở phía bên kia của ngọn đồi mà thôi."
Với tư cách là một ma pháp sư thì Hades hiểu rõ rằng việc thiếu khuyết một trong hai thứ dù là tài năng hay khả năng tưởng tượng đều quá chí mạng với một ma pháp sư.
Tài năng hạn chế mức độ cao nhất có thể đạt được của trái tim Mana và hoàn toàn chặt đứng con đường trở thành phù thủy của kẻ đó còn khả năng tưởng tượng lại hạn chế ở tốc độ di chuyển trên con đường của riêng mình.
Về Uvo thì nó thuộc vào nhóm đen đủi nhất của việc thiếu khuyết về tài năng, thà nó không có tài năng thì đã đành, sống một cuộc đời vô năng hay theo đuổi một con đường hoàn toàn khác cũng không tệ.
Đây Uvo lại có tài năng nhưng thuộc dạng thấp nhất, đó là 0 vòng tức là chưa thực sự trở thành một ma pháp sư đúng nghĩa được và hơn cả nó còn quá đam mê với pháp hệ.
Nhớ lại năm xưa khi gặp gỡ Uvo thì Hades không biết là ấn tượng đầu tiên của bản thân là cảm thấy hứng thú với nó hay là thương hại nó nữa nhưng thời gian đã chứng minh rằng nó không sai khi theo đuổi con đường này và Hades cũng không sai khi vươn tay ra vào cái ngày hôm đó.
Còn với cô ta thì tài năng cô ta thừa sức trở thành 10 vòng hay thậm chí là vĩ đại hơn như thế rồi đạt tới phù thủy, chẳng qua là tốc độ thăng tiến thường sẽ rất chậm do thiếu khuyết khả năng tưởng tượng để hình dung về con đường của mình.
Khi biết được chuyện cô ta chính là kẻ hướng đạo của Yzzhagt thì Hades cũng chẳng cảm thấy bất ngờ lắm khi Yzzhagt lại thèm khát con đường tha hóa hành vi trên người ông ta đến vậy.
Bởi vì cô ta là kẻ đã ảnh hưởng đến góc nhìn của Yzzhagt quá triệt để, kẻ hướng đạo là một vai trò rất quan trọng khi nó sẽ định hướng phần nào cách nhìn nhận của một kẻ về con đường của mình trong tương lai.
Cô ta thiếu khuyết khả năng tưởng tượng nên việc đi ra con đường thuộc về chính mình thường sẽ rất khó khăn để đi ra một bước nhưng nếu đi trên con đường đã thành hình sẵn thì lại đi với một tốc độ rất nhanh vì quá dư thừa về mặt tài năng.
Có một kẻ hướng đạo như vậy thì đương nhiên Yzzhagt cũng chẳng thể khá khẩm hơn là bao dù rằng lý do mà hắn chấp niệm đến như vậy là do cô ta chủ động tiêm nhiễm.
"Vậy thì vấn đề thành hay bại của chuyện này cũng sẽ minh chứng cho sự quyết tâm của chính ta."
Nhờ vào Hades mà hiện tại linh hồn của Yzzhagt đã tiến vào trạng thái bất động và cô ta có thể tranh thủ can thiệp vào để làm những gì là mình muốn.
Theo như kế hoạch ban đầu thì kể cả sau khi cô ta có lộ mặt ra rồi thì Yzzhagt vẫn là cần thiết chứ không phải là giống vụ Hades trực tiếp tiễn Apollo vào vòng tuần hoàn vĩ đại.
Nguyên do là bởi vì cô ta cần Yzzhagt làm hạch tâm cho kế hoạch của mình vì hầu hết những lời nguyền mà cô ta tổng hợp được từ đó đến giờ đều đang được cất chứa bên trong Yzzhagt.
Chính xác thì đó là cô ta của hiện tại/chấp niệm, giải thích rõ hơn thì vào khoảng gần 3 triệu năm về trước thì cô ta đã gặp được Yzzhagt vào kiếp lúc đó rồi thông qua lời nguyền để đưa cô ta của hiện tại vào bên trong Yzzhagt để tiến hành ủ chờ đợi đến ngày hôm nay.
Nên hiện tại cô ta của hiện tại đang bám vào Yzzhagt mà tồn tại, nếu như Yzzhagt c·hết thì cô ta cũng sẽ tan biến ngay lập tức và rõ ràng rằng cô ta đã quá hiểu Hades để gần như chuẩn bị mọi thứ để đảm bảo rằng Yzzhagt không c·hết trước thời điểm phù hợp nhất.
Phần còn lại của cô ta thì tiếp tục tham gia vào vòng tuần hoàn vĩ đại để giúp cô ta có thể khóa chặt được vị trí của Hades do linh hồn của cả hai thường có xu hướng hút nhau.
Kể cả khi Hades có chủ động can thiệp vào để cả hai không tới được với nhau đi chăng nữa thì tới một lúc nào đó thì cả hai cũng sẽ gặp được nhau như một điều tất yếu, sau đó thì chỉ cần từ từ sắp xếp mọi thứ sao cho đúng quỹ đạo nhất có thể thôi.