Chương 245: Phần rễ mọc sai.
Vào một khoảng thời gian nào đó thuộc về quá khứ, thánh địa của Duyên được đặt tại một nơi nào đó ẩn mình ngoài rìa thế giới quá đỗi rộng lớn này.
Tương truyền rằng tại đây có một cái cây chứa đựng mọi mối lương duyên trời đời và hơn cả thế nữa, có thể nói rằng mọi câu chuyện tình dù đẹp hay là không có hậu đều được xuất hiện trên cái cây này.
Cái cây này được sinh ra sau khi Duyên vứt bỏ phần lớn chức trách của mình để đi tìm thứ duyên phận thuộc về riêng mình, nói rõ hơn thì nó chính là phần thần chức mà Duyên từ vứt bỏ để được sống như một sinh vật phàm cấp và được phép yêu.
Vậy nên cây đầu tiên tồn tại là đại ngàn và mọi loài cây hay nói đúng hơn là phần lớn thực vật sau này bao gồm cả cái cây này đều lấy đại ngàn để làm mô phỏng cho bản thân.
Ngoài ra thì bình thường đây không phải là nơi mà ai cũng có thể đến được ngay cả phần đông các vị thần vì nơi này chính là thánh địa của Duyên, chị cả của 19 khía cạnh tách ra từ Chủ Tọa, có thể xem như là 3 tồn tại cổ xưa nhất của thế giới này bên cạnh Chủ Tọa cùng anh cả.
Về thân phận vậy thì đã đành đây Duyên cũng mạnh đến mức độ quá đỗi vô lý kể cả khi không dùng đến thần quyền của mình, thứ sức mạnh đó chỉ đơn giản là hoàn toàn áp đảo cả một trong những vị thần mạnh nhất đương thời của thế giới này là Aura một cách dễ dàng.
Nếu đánh trực diện thì Jacos chẳng đời nào thắng nổi Duyên dù chỉ một lần nhưng dù sao thì Jacos cũng tự biết rằng thế mạnh thực sự của bản thân không phải nằm ở cái mảng chiến lực đơn thuần nên dù cho cả hai có thực sự phải đấu thì Jacos vẫn tự tin rằng bản thân sẽ dành chiến thắng sau cùng.
Đương nhiên trong mấy vấn đề nội bộ gia đình thì Duyên vẫn luôn đúng theo nhiều nghĩa, đây là vấn đề mà Jacos chẳng thể nào nói gì được do ông ta vốn dĩ không phải kiểu hình mẫu chăm lo con lắm mà chỉ nuôi thả.
Bên cạnh chuyện nắm đấm của Duyên đủ lớn ra thì cái cây này cũng quá quan trọng để có thể cho bất cứ ai bao gồm cả Chủ Tọa có thể tiếp cận vào ngoại trừ Duyên vậy nên các vị thần đều ngầm đồng thuận rằng không nên tự ý tới nơi này.
Thậm chí con đường dẫn tới đây cũng đã bị xóa sổ khỏi Thư Viện theo nghĩa đen và chỉ có thể tới được thông qua duyên phận hay chính xác hơn là sự sắp đặt của vận mệnh.
Vị khách không mời mà tới vào ngày hôm nay là một kẻ như vậy, vận mệnh đã dẫn dắt kẻ đó đi xa đến như vậy và Duyên dưới tư cách là kẻ chi phối mọi duyên phận trên thế giới này thì cô ta đã sớm biết được lý do mà kẻ đó nhất định phải tới được đây.
Cũng vì thế nên Duyên lựa chọn không làm gì cả, thậm chí trước khi kẻ đó có thể đặt chân được vào thánh địa thì Duyên đã ngồi chờ sẵn tại cánh đồng chứa đựng vô vàn những loài hoa đã, đang và sẽ tồn tại.
Tiến vào khu vực trung tâm nhất thì kẻ đó có thể đạt tới được cái cây kia và việc mà Duyên thản nhiên xuất hiện ở vùng ngoại ô như thế này mang ý nghĩa như nào thì cũng chỉ có cô ta cùng kẻ đó vào ngày hôm đó hiểu được.
Kẻ đó xuất hiện với một bầu không khí rất quỷ dị đi kèm với những lời nguyền lảng vảng xung quanh cô ta, mặc dù đây là thánh địa của thần linh nhưng có vẻ như kẻ đó lại là một điểm ngoại lệ hệt như một tên ăn mày đi vào bên trong hoàng cung lộng lẫy nhất mà không hề bị cản lại vậy.
Việc này không phải nằm ở chuyện liệu Duyên có cho phép hay là không mà đúng hơn là hầu hết các vị thần đều sẽ coi như kẻ đó không hề tồn tại dù cho tên này có bước vào nhà của mình cùng đống "rác thải bốc mùi" của mình đi chăng nữa.
Với Duyên thì mọi chuyện vẫn sẽ ổn miễn là đối phương không làm to chuyện, nếu to chuyện thật thì cô ta sẽ cảm thấy rất khó xử vì nhiều nguyên do khác nhau.
Chỉ là việc mà Duyên xuất hiện trên đường tiến vào khu vực trung tâm nhất của kẻ đó cũng mang nghĩa là cô ta có quan tâm đến chuyện mà kẻ đó muốn làm chứ không phải là không nên kẻ đó không thể nào không cho chút mặt mũi được.
"Ban đầu thì ngươi rất hạnh phúc nhưng đáng buồn thay vì có vẻ như nó không thể kéo dài mãi mãi được."
Một trong những bông hoa được Duyên cẩn thận ngắt ra từ trong vườn hoa vô tận của mình bắt đầu trở nên héo úa mùa đen rồi dần lan ra cả bó hoa trên tay cô ta và chỉ trong nháy mắt thì chúng đã trở thành bụi tan vào trong gió.
"Nếu ngài bị đặt trong cùng một tình huống như tôi thì tôi tự hỏi ngài sẽ cảm thấy như thế nào?"
Câu hỏi này cũng nói lên phần nào sự thiếu suy nghĩ của kẻ đó vì vốn dĩ ai cũng biết tình yêu của Duyên dành cho Jacos lớn đến nhường nào, thậm chí đến Chủ Tọa còn nhận định rằng ngay cả khi vận mệnh có hồi kết thì chuyện tình của cả hai vẫn sẽ đi xa hơn cả cái hồi kết đó.
"Sự thật là tình huống của các ngươi khá khó để nói, trước đây thì duyên phận sẽ tới rồi đi với mỗi một ý thức, dù sao thì ta cũng tôn trọng tính trải nghiệm hơn là sự ràng buộc và các ngươi là trường hợp đầu tiên."
Có điều Duyên hiểu rõ rằng không phải ai cũng như cô ta cả, thậm chí trong cuộc đời ngắn ngủi dưới trăm năm mà phàm cấp vẫn có thể có rất nhiều mối lương duyên nên chuyện yêu thích ai đó có thể kéo dài trong khoảng thời gian dài đến tưởng chừng như vô tận cơ hồ là không thể.
Vì vậy nên trước khi tách bản thân ra làm hai để cái cây kia được sinh ra còn nửa kia thì tiến vào vòng tuần hoàn vĩ đại để có được thứ tình yêu mà cô ta vẫn luôn truy cầu thì Duyên nhiều lắm cũng chỉ ràng buộc các mối duyên phận ở cấp độ ý thức mà thôi.
Hiểu đơn giản thì duyên phận kiếp này sẽ không ảnh hưởng đến những kiếp sau đó và tình huống của kẻ đó cùng nửa kia chính là trường hợp đầu tiên và nó diễn ra vào cái thời mà cái cây kia chưa được sinh ra.
Sau đó cũng có một vài trường hợp hiếm hoi khác như Hy Vọng chẳng hạn nhưng về mức độ liên can thì rõ ràng là vụ việc đầu tiên này vẫn ảnh hưởng rộng hơn nhiều chuyện của Hỗn Mang cùng Hy Vọng nhiều.
"Nhưng đến cuối cùng thì ngài vẫn để nó diễn ra."
Đến cuối cùng thì kẻ đó vẫn kiên quyết về nhận định rằng trong chuyện này một phần lỗi cũng nằm ở chỗ của Duyên, nếu như là kẻ khác thì có khi đã sớm bị Duyên cho nổ đầu từ lâu rồi nhưng vụ việc này Duyên vẫn tiếp tục chọn kiên nhẫn đối đáp với đối phương.
"Bởi vì nửa còn lại của ngươi chứng minh được chuyện ta cần thay đổi, thật thú vị khi chính một kẻ phàm tục nhỏ nhoi tuổi thọ chưa tới ngàn năm như hắn lại có thể thắp sáng ra ngọn đuốc đủ rạng ngời để khiến hai vị thần trong đó có ta phải dõi mắt theo ngắm nhìn."
Phải, trong mắt của Duyên thì kẻ đang đứng trước mắt của cô ta hoàn toàn không có chút giá trị nào cả về khả năng cũng như mang tới tính giải trí, đúng hơn là lý do mà kẻ đó tự tung tự tác đến như vậy là nhờ nửa còn lại kia là nhiều.
"Nghe đồn trước kia ngài yêu quý mọi thứ ngang bằng nhau và hắn là kẻ đầu tiên tạo ra sự thay đổi?"
Kể cả như vậy thì kẻ đó vẫn chọn bỏ ngoài tai hầu hết những lời vừa rồi, Duyên biết rõ rằng là do đối phương cố tình không muốn hiểu nhưng điều đó cũng khiến sự kiên nhẫn của cô ta phai nhạt đi phần nào.
"Hệt như một ngã rẽ mà ta cho rằng là phải có trong cuộc đời dài đằng đẳng của mình mà thôi, cũng vì thế nên ta mới tự hỏi bản thân về chuyện liệu thứ mà ta dành cho các ngươi có thực sự là yêu và liệu bản thân ta có xứng đáng nhận được tình yêu từ một kẻ nào đó khác hay không?
Tuy mất một chút thời gian nhưng mọi thứ đều đáng giá vì ta đã gặp được Jacos, buồn cười ở chỗ là ngay cả một tồn tại đại diện cho mọi mối duyên phận trên đời này như ta chỉ thực sự hiểu về tình yêu khi gặp đúng đối tượng."
Thật ra thì chuyện tình của Duyên không chỉ đơn thuần đến vậy, trước đó thì cô ta luôn cho rằng tình yêu mà cô ta dành cho tất cả đều rất ngang bằng và cũng là thứ tình yêu to lớn lẫn công bằng nhất.
Cũng chỉ khi gặp gỡ Jacos rồi yêu đến độ gần như mất kiểm soát thì Duyên thực sự mới hiểu được tình yêu thực sự là như thế nào và điều đó cũng khiến cô ta lo sợ khi để vụt mất Jacos hay Jacos sẽ không chấp nhận cô ta các thứ.
"Tôi đã được nghe kể rất nhiều về tình yêu điên cuồng đến độ muốn độc chiếm của ngài nhưng theo quan điểm của tôi thì mối quan hệ giữa cả hai căn bản là tình yêu sét đánh và chừng đó cũng đủ để tất cả nhận ra vấn đề."
Ở đây thì kẻ đó nói đúng, năm xưa Jacos lúc gặp gỡ Duyên thì cả hai chẳng có quá nhiều ấn tượng với nhau, thậm chí Jacos còn là kẻ cực kỳ đề phòng Duyên do thân phận cùng xuất thân đặc thù của Duyên.
Vào lúc đó thì Duyên đã tiến vào vòng tuần hoàn vĩ đại và đã sống dưới tư cách là một phàm cấp rồi nên thân phận mà cô ta mang trên mình cũng hài hòa hơn rất nhiều nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ để khiến Jacos phải đề phòng.
Bởi lẽ gia tộc của Duyên vào lúc đó gần như độc chiếm cả thị trường cung cấp sữa lúc bấy giờ và lúc đó Duyên lẫn Jacos cũng chỉ mới 8 tuổi mà thôi nhưng cô ta đã là người thừa kế đầu tiên trong danh sách rồi.
Tức là Duyên đã đạp lên đầu không biết bao nhiêu người họ hàng trong gia tộc để được ngồi vào cái vị trí đó trong khi cô ta chỉ mới 8 tuổi mà thôi và điều đó khiến Jacos phải đề phòng mặc dù đó chỉ mới là tầng thân phận được cô ta cố tình lộ ra mà thôi.
Dù sao với một kẻ mang trong mình nghĩa vụ phải khôi phục lại cả quỷ tộc như Jacos thì chuyện gặp gỡ người chỉ mang thân phận dòng chi thứ với không cha không mẹ không nhân mạch các thứ mà vẫn có thể đạt tới ngưỡng thành tựu kia trong độ tuổi như vậy thì chuyện ông ta cảm thấy đề phòng cũng là điều hiển nhiên.
Duyên vào lúc đó khoác lên mình tầng thân phận người thừa kế đầu tiên của gia tộc gì gì đó chủ yếu cũng là để đi giải khuây là chính và việc gặp gỡ một kẻ đặc thù như Jacos có thể được xem là cố tình do cô ta cũng thừa biết sự tồn tại Jacos mang ý nghĩa gì.
Mọi chuyện chỉ đơn thuần là muốn tìm kiếm một thứ đồ chơi để giải khuây nhưng sự đề phòng thái quá của Jacos đã khiến Duyên có chút tò mò về cách mà đám quỷ tộc lẫn Sinh Mệnh tác động vào món đồ chơi nhỏ này của mình.
Sau một vài chuyện, cụ thể hơn là bị ảnh hưởng bởi các biến số do Jacos tạo ra vào lúc đó thì có gì đó trong Duyên dần phát triển và bắt đầu với sự tò mò cô ta có một suy nghĩ bất chợt kiểu như thuần hóa, khiến Jacos phải ràng buộc với cô ta.
Kể từ đó thì mọi chuyện được thay đổi rất chóng mặt và cũng dẫn tới câu chuyện tình yêu trong lo sợ của Duyên do cô ta biết rằng bản thân cũng đã yêu Jacos và dẫn tới sự lo sợ trong việc bị phát hiện các kiểu.
Tóm gọn lại thì câu chuyện tình đầu tiên của Duyên được bắt nguồn từ sự tò mò với kẻ ứng kiếp của quỷ tộc không hơn không kém, thậm chí là sau đó có ý châm chọc Chủ Tọa lẫn các cổ thần khác khi cố tình trêu đùa Jacos.
Vậy nên cũng dễ hiểu khi một kẻ như Duyên thực sự không đủ tư cách để ảnh hưởng đến bất cứ duyên phận nào trên đời chứ đừng nói đến chuyện tạo ra những duyên phận được kết nối ở cấp độ bản ngã như vậy.
Bản thân Duyên cũng tự biết chuyện đó và đó cũng từ là mối lo sợ khiến cô ta muốn tự xóa sổ sự tồn tại của chính mình, nhất là cái ngày hẹn ước năm xưa với Jacos đang dần đến gần, cái ngày mà cả hai đã hứa là sẽ có đêm đầu tiên và đã được nhiều vị thần đảm bảo là đêm đầu tiên đó sẽ có giá trị như 10 năm trời.
10 năm này quả thật là một khoảng thời gian rất dài với Duyên vào lúc đó, đủ để cho cả hai có với nhau 8 đứa con và thứ mà Duyên lo sợ nhất không chỉ đơn thuần là đánh mất tình yêu của Jacos mà còn là những gì có thể phát sinh sau đó.
Chỉ là vào lúc này không hiểu tại sao kẻ đó lại cảm nhận được Duyên là cô gái đẹp nhất trên đời, quả thật Duyên từng rất lo sợ phản ứng của Jacos sau khi biết được sự thật nhưng mọi bất an đều tan biến trước lời nói của Jacos.
"'Vậy thì đã sao cơ chứ? Nếu em thực sự là Duyên, là vị thần nắm trong tay quyền hành chi phối mọi duyên phận hay thậm chí là đảm bảo cho vận mệnh sẽ đi theo con đường mà nó phải đi tại thế giới này thì không phải mọi chuyện đã quá đỗi hiển nhiên rồi hay sao?
Việc em khiến anh phải yêu em là chuyện bất khả kháng, bởi lẽ em chính là Duyên cơ mà, anh đâu có lựa chọn nào khác ngoại trừ yêu em bằng tất cả những gì mà mình có cả đâu? Vậy nên tại sao em lại phải cảm thấy lo sợ về điều đó?'
Có thể ngươi sẽ tin hoặc không nhưng đó thực sự là những lời mà Jacos đã nói với ta tại lâu đài của thố vương, những lời này thực sự rất khó lọt tai ngươi vì việc bị kẻ khác kiểm soát cả cuộc đời cũng chẳng thoải mái một chút nào kể cả khi kẻ đó có là thần linh.
Ta cũng cảm thấy khó chịu hệt như ngươi vậy khi phải đối mặt với bố già nhưng sau này thì ta lại cảm thấy rất biết ơn lão ta vì nhờ vậy nên ta mới gặp được Jacos.
Dù biết rằng mấy lời này khó lọt nổi vào tai của ngươi nhưng sự thật là ta đã không quyết định sai vào ngày hôm đó bởi lẽ nửa còn lại kia vẫn yêu ngươi dù có trải qua bao nhiêu kiếp đi chăng nữa, thứ tình yêu mà hắn dành cho ngươi rất lớn lao.
Đáng tiếc rằng không phải kẻ nào cũng có một tầm nhìn đủ rộng như Jacos hay mang trong mình nỗi dằn vặt, sự hối hận tưởng chừng như vô tận của Hỗn Mang để chấp nhận thứ tình yêu kiểu như vậy.
Có thể nói rằng ngươi rất may mắn và cũng rất xui xẻo, may mắn là vì ngươi đã gặp được kẻ đã yêu ngươi bằng cả bản ngã của hắn, xui xẻo là vì kể cả khi hắn chấp nhận một việc rằng 'ngươi' (những kiếp sau) sẽ hạnh phúc hơn khi không ở bên cạnh hắn và đã sẵn sàng từ bỏ nhưng với ngươi thì chừng đó vẫn chưa đủ."
Xui xẻo ở đây Duyên mang ẩn ý rằng nửa còn lại kia đã chấp nhận từ bỏ kẻ đó, việc có thể tìm được một linh hồn có thể yêu bản thân đến cấp độ bản ngã căn bản là khó hơn cả việc trở thành thần vào cái thời đại này.
Ngoài ra thì kể cả khi nửa còn lại kia chọn từ bỏ để kẻ đó có thể tận hưởng những kiếp sau của mình đi chăng nữa thì như vậy với kẻ đó là chưa đủ vì duyên phận của cả hai vẫn bị ràng buộc với nhau.
Tức là dù nửa còn lại kia từ bỏ đi chăng nữa thì miễn là mối liên kết này vẫn còn thì kẻ đó sẽ mãi mãi không bao giờ đạt được sự hạnh phúc thực sự với bất cứ linh hồn, ý thức nào khác và đó là lý do mà ngay khi "kẻ đó" (những kiếp sau này) nhận ra thì ngay lập tức trở nên cảm hận nửa còn lại kia.
"Nếu chấp nhận thì hắn đã có rất nhiều cơ hội để từ bỏ."
Trước câu nói này thì Duyên cũng chỉ biết cười thầm trước lòng căm thù đến phát điên của kẻ đó, đúng là hận đến ngáo cả ngươi khi kẻ đó không hề nhận thức được những lời này là quá đủ để đắc tội với không biết bao nhiêu kẻ mạnh hơn bản thân gấp vô số lần.
"Ý chí của các vị thần không cho phép điều đó, tuy bọn ta chẳng có vấn đề gì nếu như hắn bằng chính sức mình từ bỏ 'món quà' này nhưng ảnh hưởng quá lớn và hắn thì lại quá anh hùng để có thể đủ vô tâm làm một việc như vậy."
Nửa còn lại kia đã sớm đủ khả năng lẫn tư cách để từ bỏ "món quà" mà Duyên cùng một vị cổ thần khác đã ban tặng cho hắn nhưng kể cả vậy thì trách nhiệm vẫn là thứ ràng buộc lấy hắn.
"Vậy thì tôi sẽ làm!" Kẻ đó bắt đầu phát ngán với cuộc đối thoại mà trong đó bản thân còn chẳng có quyền quyết định bất cứ việc gì cả nên cũng đã nổi nóng.
"Tùy ngươi thôi, dù sao ngươi tới được đây phần nhiều là do được bố già giúp một tay nên ta không hề có ý định cản ngươi lại và ngươi có thể làm gì với 'món quà' đó thì tùy nhưng ta nói trước là ngươi không đủ khả năng để gánh cái nghiệp này.
Tuy ngươi cũng là một nửa của neo linh hồn nhưng sự thật là con đường của ngươi không hề mang bất cứ ý nghĩa nào cả trong khi đó thì nửa còn lại kia đã mang tới những làn gió mới cho thế giới này.
Hơn cả hiện tại đã sớm không còn phải là ngày trước nữa rồi, nửa còn lại kia đã phát triển đủ để tồn tại bằng chính sức mình như một con đường chính thống kể cả khi thiếu nửa của ngươi."
Vào lúc đó thì Duyên cũng nhẹ nhàng cắt bỏ một phần rễ mọc sai, không cần thiết của một bụi hoa gần đó để giúp chính bụi hoa kia lẫn những đóa hoa non nớt lân cận đó.
Ý của Duyên ở đây là quá rõ ràng và kẻ đó cũng chỉ biết bực tức tiến vào bên trong khu vực trung tâm để cố gắng làm những gì mà bản thân cho là đúng nhằm giải phóng bản thân khỏi sự trói buộc vô tận này.