Chương 145: Vị vua mà King Goblin sẽ trở thành.
Vua pháp thuật bắt đầu nôn ra máu liên tục, từng ngụm máu màu đen bắt đầu tràn lan ra thấm đẫm cả đất, ông ta cố gắng dùng hai tay của mình chạm vào cột đá đã đâm nát phần thận phải, một phần đường ruột, dạ dày cùng lá lách.
Chỉ là trái ngược với mong chờ của vua pháp thuật, bản chất của cột đá không được thay đổi, đúng hơn là ông ta không thể nào đọc cũng như xử lý thuật toán này được nên ông ta đã dùng một nhát chém không khí để cắt bỏ phần trụ đá ở phía sau.
Lúc này cuối cùng thì vua pháp thuật mới có thể ngã gục xuống đất nhưng phần đá sắc nhọn vẫn đang cắm thẳng vào phần mạn sườn phải của vua pháp thuật nên ông ta đã gắng gượng nằm nghiêng lại để dùng toàn bộ sức lực còn sót lại trên cơ thể của mình lôi thứ dị vật kia ra ngoài.
Tiếng la hét của vua pháp thuật không chỉ đơn thuần là nỗi đau khó lòng mà có thể tưởng tượng được khi phần đá sắc nhọn vẫn đang liên tục ma sát với phần nội tạng, phần xương sườn, phần mạch máu, phần dây thần kinh, phần cơ bắp và phần xác thịt của ông ta.
Mà ẩn chứa trong tiếng la hét đó còn là sự phẫn nộ đến tột cùng, một phản ứng thật sự quá sức đơn giản và hiển nhiên, bất cứ ai bị tổn thương đều sẽ ghi hận kẻ đã làm tổn thương chính mình và rõ ràng là sự phẫn nộ đó đang được đổ dồn lên người của Fomor Spell King Skeleton.
Chỉ là bản thân Fomor Spell King Skeleton thậm chí còn chẳng quan tâm đến chuyện đó và ông ta cũng chẳng làm gì cả dù cho đây là cơ hội tốt nhất để có thể xử lý vua pháp thuật cũng như nhanh chóng kết thúc trận đấu này.
Không, không phải là sự tôn trọng dành cho đối thủ của mình, Fomor Spell King Skeleton có phần đó nhưng ông ta chắc chắn rằng hay nói đúng hơn là ép bản thân không được thể hiện mặt đó với vua pháp thuật.
Lý do cũng không hề cao thượng chút nào cả, bởi vì ánh mắt của Fomor Spell King Skeleton đang cực kỳ khác thường, một ánh mắt khinh thường, với ông ta thì vua pháp thuật hiện tại chỉ là như một con giun cố gắng giãy dụa bằng tất cả mọi thứ mà nó có dù rằng c·ái c·hết đã đến rất gần rồi.
Vua pháp thuật cũng cảm nhận được ánh mắt khinh thường cùng thái độ cay nghiệt của Fomor Spell King Skeleton, việc này khiến hắn nhớ về những quá khứ không được tốt đẹp về ngày trước và lại càng thêm phần phẫn nộ trong tâm trí.
Phải, hắn là một con sâu bọ đang cố gắng giãy dụa cầu sinh, hắn thấp kém hơn bất cứ kẻ nào, hắn tồn tại đến hiện tại được là nhờ sự thương hại lẫn khinh thường của kẻ khác, hắn sẵn sàng làm mọi thứ để thay đổi điều đó.
Hắn cuối cùng cũng đạt tới được độ cao mà mình mong muốn, độ cao mà không một ai có thể khinh thường hắn được nữa, thậm chí tất cả đều phải sợ hãi hắn nhưng vào đúng cái ngày hôm nay, sau chừng đó năm tháng thì một lần nữa hắn được trải nghiệm lại thứ cảm giác khó chịu như muốn xé nát tâm can, đào đi tim phổi của hắn.
Tâm trí của hắn gần như phát điên lên, đây chính là sự khác biệt giữa hắn của hiện tại cùng hắn trong quá khứ, một kẻ được gọi là vua pháp thuật cùng một đứa con lai bị săn g·iết, kỳ thị đến tận cùng.
Chỉ là hắn vẫn rất thông minh, thay vì cố gắng kích động đối phương thì hắn lại lợi dụng sự "khinh miệt" đó để câu thêm thời gian cho bản thân và cố gắng chữa trị lấy thân thể của mình, hắn biết rằng trong trạng thái này hắn chẳng thể làm được gì đối phương cả.
Chỉ có tiếp tục sống mới có cơ hội trả được mối thù này và cũng chỉ có vậy mới khiến hắn có thể quên đi được sự sỉ nhục này, có điều v·ết t·hương kia không thể chữa được, thậm chí cơ thể của hắn còn nhanh chóng bị rút khô.
Tại chỗ v·ết t·hương kia rất nhiều mầm non bắt đầu nở rộ và khi sinh mệnh của vua pháp thuật kết thúc thì các mầm non bé nhỏ kia cũng đã trở thành những bông hoa trưởng thành, loài hoa Cijok với màu xám nhợt nhạt.
Các bông Cijok nhanh chóng "nuốt chửng" lấy những phần còn lại của vua pháp thuật rồi cũng lụi tàn ngay sau đó, những bông hoa này đã có một cuộc đời thực sự giống hệt với vua pháp thuật dưới cái nhìn của Fomor Spell King Skeleton.
Không một ai hy vọng Cijok sẽ được sinh ra vì nó là một loại hoa tham lam nhưng cũng có một vòng đời cực kỳ ngắn ngủi, chức năng thực dụng duy nhất của nó chắc là chỉ để sinh ra quả cùng tiêu hủy xác c·hết.
Sự tồn tại của vua pháp thuật cũng tương tự như vậy, sinh mệnh của hắn chẳng hề có bất cứ ý nghĩa nào cả, không ai chấp nhận hắn, hắn là một thứ công cụ được kẻ tạo ra sử dụng cho mục đích của riêng kẻ đó.
Với Cijok thì là chức năng phân hủy xác c·hết còn vua pháp thuật là tạo ra những thế hệ sau mạnh mẽ hơn cho thế giới này và khi đạt tới một ngưỡng nhất định nào đó thì cả hai đều sẽ tạo ra quả tức thành phẩm cuối cùng chứng minh rằng chúng đã từng tồn tại.
Quả của Cijok có một vài chức năng nhất định nhưng hầu hết đều là giúp các Undead cấp thấp cảm nhận được vị, thứ mà chúng đã đánh mất từ trước đó còn "quả" mà vua pháp thuật có thể cung cấp lại chính là sự trở về của hắn.
Chỉ là những tên con lai thế hệ F1 như hắn sẽ mãi mãi không bao giờ đạt tới được danh hiệu phi chính quy, bởi vì nguồn gốc xuất xứ của hắn chính là bên trong, hắn là một sản phẩm của Labyrinth và lý do hắn được sinh ra là nhằm phục vụ cho lợi ích của chính nơi này.
Thân phận của hắn còn dưới cả những kẻ bị trục xuất bởi vì những kẻ bị trục xuất nếu cố gắng thì vẫn có thể trở về được, thậm chí còn là với tư cách của một phi chính quy còn những con lai thế hệ F1 như hắn lý do trở về cũng chỉ là để báo cáo thành quả rồi kết cục sau đó thì cũng dễ hiểu mà thôi.
Fomor Spell King Skeleton không biết liệu vua pháp thuật đã phải trải qua những gì nhưng đến cuối cùng thì hắn vẫn không thể tự vượt qua số phận của chính mình dù đã cố gắng đến bao nhiêu hệt như ông ta năm xưa vậy.
Không, thậm chí vua pháp thuật còn chẳng nhận thức được điều đó còn lý do mà Fomor Spell King thất bại là vì ông ta đã quá vội vàng, muốn mở ra một con đường cho con dân của mình nhưng đến cuối cùng lại vô tình khiến lời tiên tri ứng niệm.
Nếu Fomor Spell King vào lúc đó chịu hạ mình, khiêm nhường thì có thể bây giờ mọi chuyện đã khác rồi, quả đúng là vận mệnh, ông ta thất bại bởi vận mệnh (sự thất bại để dẫn tới lời tiên tri) và cùng bị g·iết c·hết bởi vận mệnh (Gáe Bolg).
Đây có thể chính là thứ mà kiến mối muốn truyền đạt cho Fomor Spell King Skeleton, rằng ông ta chẳng làm gì sai cả và cũng không có trách nhiệm trong vụ đó, cô ta đang khuyên ông ta hãy cởi bỏ những gánh nặng đã đè lên ông ta quá lâu.
Từ khi ông ta vẫn còn tồn tại dưới tư cách là một vị hoàng tử rồi chọn ly khai Jotunheim để tự tìm ra con đường chống lại vận mệnh để rồi đạt tới đỉnh cao là một Fomor Spell King cho tới khi được sống dậy và có một bắt đầu mới như hiện tại.
Chỉ là Fomor Spell King Skeleton thực sự không buông được, những khúc mắc, những cảm giác tội lỗi, trách nhiệm lẫn thân phận, chúng là những xiềng xích đang không ngừng khóa chặt ông ta lại ở bên này.
Một cuộc chiến chẳng có bất cứ ý nghĩa nào cả ngoại trừ một lời khuyên mà kiến mối dành cho Fomor Spell King Skeleton, rằng Fomor Spell King chẳng làm gì sai cả và nếu có sai thì cũng chẳng có lý do gì để Fomor Spell King Skeleton phải gánh lấy những sai lầm đó.
Đương nhiên việc có lắng nghe cũng như chấp nhận chuyện này hay không là quyền của Fomor Spell King Skeleton nên kiến mối không tác động vào được còn về phần tại sao ông ta lại đột ngột muốn g·iết luôn vua pháp thuật thì chỉ đơn giản là vì ông ta không thích tên này.
Ban đầu thì Fomor Spell King Skeleton cứ tưởng vua pháp thuật cũng giống mình hoặc ít nhất là con đường pháp thuật mà hắn theo đuổi trợ giúp cho hắn việc đẩy nhanh quá trình triển khai các phép theo một cách nào đó.
Đương nhiên để có thể theo kịp được với Fomor Spell King Skeleton thì đương nhiên không phải là hạng xào rồi, dù sao trước đây ông ta cũng từng là một ma pháp sư cấp 8 với 8 vòng mana, thậm chí còn trên cả thế vì với ông ta việc đạt tới cấp 9 hay cấp 10 chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tuy không phải là tự khen bản thân nhưng Fomor Spell King vào lúc đó đã mạnh hơn các ma pháp sư cấp 9 rồi, tất cả là bởi vì khả năng thao tác phép thuật dưới dạng cơ bản nhất của ông ta, việc này khiến cho ông ta không chỉ nắm rõ được bản chất mà còn triển khai nhanh gấp nhiều lần so với những ma pháp sư khác.
Có điều quan trọng nhất là chuyện chạm được tới phần rễ hay ma pháp, tuy quả đúng là hiện tại Fomor Spell King Skeleton không thể nào vận dụng được hết toàn bộ khả năng của mình nữa do hiện tại ông ta không có một trái tim hay một cơ thể thực sự phù hợp để sử dụng ma thuật.
Nếu đạt tới cực hạn của Mage Skeleton thì không chỉ có thể dùng hồn hỏa để đúc lại một trái tim mới đơn thuần mà đó còn là trái tim thuần mana cùng năng lượng, căn bản là cực kỳ phù hợp để chứa đựng mana.
Để phân loại thì trái tim kia chắc chỉ thuộc nhóm xếp sau so với trái tim của các tinh linh mà thôi, hơn cả chức năng của nó cũng thay thế phần xác thịt mà các Undead không có để sử dụng trong ma thuật.
Còn về phần các Skeleton hay Mage Skeleton chưa đạt được tới mức độ đó thì tuy vẫn có thể sử dụng được ma thuật nhưng sẽ gặp rất nhiều hạn chế khác nhau, đơn cử như khó hình thành nên trận hay mana được sử dụng một cách thiếu hiệu quả và cực kỳ lãng phí chẳng hạn.
Fomor Spell King Skeleton sau khi nhận được chúc phúc tuy đúng là đã mạnh hơn nhưng vấn đề là chúc phúc này lại khác loại chúc phúc mà các tiến hóa giai đoạn 2 nhận được, nó chỉ có những hiệu ứng có lợi đơn thuần nên về bản chất thì ông ta vẫn dính rất nhiều hạn chế.
Nhưng bởi vì các mà Fomor Spell King Skeleton sử dụng ma thuật không giống với bình thường cho lắm nên vấn đề triển khai của ông ta cũng không gặp phải quá nhiều vấn đề, cũng vì lý do đó nên trận này mới áp đảo đến như vậy.
Ngay khi Fomor Spell King Skeleton đang chuẩn bị rời đi thì từ đằng xa King Goblin cùng Black Wolf cũng đang chạy về hướng này cùng với cái đầu của Đài Bắc tiên sinh, có vẻ như trận chiến bên kia còn nhanh hơn cả của ông ta.
Cũng phải mà thôi, Fomor Spell King Skeleton thừa nhận rằng bản thân có tận hưởng trận đấu vừa rồi hơi thái quá, ông ta thích cái cảm giác mà vua pháp thuật mang lại, nó thật sự rất hài hòa, đó mới chính là một trận chiến pháp thuật đúng nghĩa nơi mà hai ma pháp sư trao đổi tri thức của lẫn nhau qua từng đòn đánh.
Lần cuối cùng mà Fomor Spell King Skeleton trải qua được những cảm xúc dâng trào như vậy chắc là khi ông ta lẻn lên Alfheim để trộm mảnh vỡ linh hồn của một kẻ khá quan trọng, nhưng đó là cho đến khi ông ta nhận thức được bản chất của đối phương.
Việc này khiến Fomor Spell King Skeleton đã cực kỳ thất vọng, thậm chí là khinh thường vua pháp thuật không khác gì sâu bọ và ngay sau đó là kết thúc cuộc vui này trong tâm thái không được vui vẻ cho lắm.
"Trận chiến như thế nào?"
"Tương đối tốt, là một kẻ mạnh và cũng là một bài học đắt giá."
"Hừm, thế mang đầu của hắn về làm gì?"
"Trên người hắn có hai thứ quý nhất, một là quyển trục được hắn gọi là 'Thiên Phạt Quyển' có chức năng cất chứa quân lính ở trong đó, thậm chí còn hơn cả vậy, chỉ là hắn không thể tận dụng tối đa được."
Nói rồi King Goblin lấy từ trong kho chứa của mình ra một quyển trục rồi ném về hướng Fomor Spell King Skeleton, quyển trục này khá to với King Goblin nhưng so với Fomor Spell King Skeleton thì nó cũng lắm chỉ ngang 1 ngón tay cái.
Nhưng Fomor Spell King Skeleton có thể thông qua Telekinesis để điều khiển quyển trục trôi lơ lửng trên không khí hay thậm chí là mở ra để ông ta có thể xem được nội dung trong đó, một bức họa đẹp.
Chỉ là có vẻ như nội dung trong này có chút lộn xộn, khả năng cao là do King Goblin tác động vào nhưng đại khái thì Fomor Spell King Skeleton có thể thấy được khung cảnh một đội quân từ trên trời xuống thảo phạt một thứ gì đó.
"Khi 'Thiên Phạt Quyển' được kích hoạt thì không gian xung quanh ngay lập tức biến đổi hệt như lãnh địa vậy, thực sự thì vào lúc đó tôi có chút hốt hoảng vì bản thân vẫn chưa thể tự mình triển khai ra được lãnh địa tách rời.
May mắn đó không phải là lãnh địa, chỉ là ban đầu cũng rất khó đánh nhưng sau một lúc thì tôi dần hiểu được quy luật của nó, trong 'Thiên Phạt Quyển' rồi hai phe phái rõ ràng là thiên quân do trời phái xuống thảo phạt và bên còn lại là mục tiêu bị thảo phạt ở bên dưới.
Tôi đã bị 'Thiên Phạt Quyển' chỉ đích danh là bên bị thảo phạt nên mới bị thiên quân vây bắt, căn bản thì khá khó nhằn nhưng cũng không đến nỗi nào, mỗi tên cũng chỉ một kiếm là bay đầu mà thôi."
"Vậy là do ngươi g·iết hết đám thiên quân kia nên nội dung của 'Thiên Phạt Quyển' mới lộn xộn như thế này? Mà thật khó tin khi chúng lại yếu đến như vậy."
"Một phần cũng là vì tên này nữa."
Vừa nói King Goblin vừa giơ cái đầu của Đài Bắc tiên sinh lên.
"Hắn quá yếu."
"Vậy sức mạnh của thiên quân bị phụ thuộc vào chỉ huy?"
"Phải, nếu trong trường hợp bình thường thì căn bản là tôi không thể thắng được vì đám thiên quâm này thực sự rất giỏi trong việc phối hợp và đánh trận hình, may mà có anh chàng này nên mới có thể dễ dàng thoát được rất nhiều thế vây bắt."
King Goblin cúi người xuống rồi bắt đầu xoay xoay phần cổ của Black Wolf, kích cỡ của cả hai chênh lệch tương đối lớn, đúng hơn là Black Wolf đã to hơn so với trước khi cả nhóm bị tách ra khá nhiều.
"Đúng hơn là nhờ chúc phúc của Labyrinth, vậy tên này là một quân sư, hắn chỉ giỏi khi cầm được quân đủ tốt trong tay mà thôi, Black Wolf cùng ngươi sau khi nhận được chúc phúc của Labyrinth đã đủ mạnh để đánh ngang với một giai đoạn 2 thuần chiến đấu rồi.
Rõ ràng là tên chức nghiệp giả theo thiên hướng phụ trợ này không mạnh được đến như vậy nên căn bản thì chiến thắng đã được xác định ngay từ đầu dù rằng ngươi giỏi về mảng hỗ trợ hơn là t·ấn c·ông."
"Cũng không hẳn, tên này có một tấm bản đồ cho phép hắn tác động lên trận chiến khá nhiều, chỉ là Black Wolf đã lỡ xé nát tấm bản đồ đó trong khi cắn đứt một tay của hắn rồi, mà trên thực tế thì không hẳn là hắn không biết đánh nhau."
"Là sao?"
"Hắn có khả năng phân nhỏ một phần của mình đem đi cho kẻ khác và đến một ngưỡng nào đó thì hắn sẽ thu hồi lại nó kèm theo tất cả mọi thứ mà kẻ đó có rồi bổ sung ngược lại cho bản thân, vào phút cuối hắn đã chơi chiêu này để giúp đám cận vệ bên cạnh hắn cũng như chính hắn trở nên mạnh hơn."
"Hừm, kiểu năng lực thực sự rất thú vị, tức là hắn có thể trao cho kẻ khác 1 nhưng lại có thể lấy đi tất cả mọi thứ bao gồm cả mạng sống của kẻ đó coi như lãi lẫn gốc mà hắn đã trao cho ban đầu? Trên đời này quả đúng là cái gì cũng có."
"Ngoài ra thì đám thiên quân cũng không phải chỉ là thứ tồn tại trong 'Thiên Phạt Quyển' thôi đâu, chúng thực sự vẫn đang sống và tồn tại cũng như tình nguyện bị nhốt trong đó để hoàn thiện được 'Thiên Phạt Quyển'."
"Ý của ngươi là đám thiên quân này thực sự là sinh vật sống và có liên quan đến tên này?"
"Phải, bọn chúng đều nhận được một phần sức mạnh của tên này, có kẻ thì từng bị mù lòa nhưng sau đó đã nhận được 'phước lành' và được chữa trị, thậm chí là trở thành thiên quân, sức mạnh của chúng sẽ được tiếp tục tăng lên theo sự rèn luyện của bản thân bọn chúng."
"Ý của ngươi là kể cả những kẻ vô năng cũng có thể mạnh lên nếu như trở thành thiên quân?"
"Đúng vậy nhưng bù lại thì trần của chúng cũng chính là chủ sở hữu của 'Thiên Phạt Quyển' sẽ không thể mạnh hơn hay thoát ly khỏi đó chính là quy tắc bất thành văn, ngoài ra thì trong trạng thái thiên quân chúng cũng sẽ trở nên mạnh hơn để đàn áp mục tiêu được chỉ định."
"Nhưng bởi vì cái quy luật kia nên dù chúng có mạnh đến mấy thì hạn mức cao nhất vẫn chỉ là tên chủ sở hữu rồi kết hợp với một chút hiệu ứng có lợi từ cốt truyện của 'Thiên Phạt Quyển' thôi có phải không?"
"Về căn bản thì là vậy."
"Thế thì chúng vẫn quá yếu, hèn gì g·iết c·hết đến như vậy nhưng tất cả bọn chúng đều nhận được một phần của tên này, chắc hẳn hắn đã hy sinh không ít để có thể làm khó được ngươi có phải không?"
"Một bài học đắt giá, hắn không làm gì sai cả, để có thể sống sót hay thậm chí là chiến thắng thì hắn bắt buộc phải hy sinh, thậm chí kể cả khi các thiên quân dưới trướng không thể nào chấp nhận nổi sự thật đó đi chăng nữa."
"Ngươi đã thấy những gì?"
"Có kẻ chấp nhận nhưng phần đông vẫn căm phẫn, giống như Black Skeleton 1 từng giảng, có khả năng cứu được mạng của kẻ khác không có nghĩa là ngươi được quyền quyết định ai được sống hay phải c·hết.
Hay như kiến mối nói, vua là kẻ có thể di chuyển mọi quân cờ trên bàn cờ nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc những quân cờ đó sẽ cam chịu tất cả, nhất là khi mệnh lệnh đó ảnh hưởng đến lợi ích, gia đình hay thậm chí là những thứ quý giá nhất của bọn họ, đặc biệt là mạng sống.
Sự hy sinh là cần thiết nhưng bài học cần phải được nhận ra ở đây đó chính là cái giá của sự hy sinh, cái giá cho sự đánh đổi, khi gặp phải những thứ quá đỗi to lớn thì với tư cách là vua thì bắt buộc phải đưa ra những quyết định máu lạnh nhất để có thể đạt được những mục tiêu cao cả hơn."
"Vậy theo ngươi thì hắn là một kẻ như thế nào?"
King Goblin bắt đầu nhớ lại khung cảnh kia kho Đài Bắc tiên sinh thu lại hầu như toàn bộ sức mạnh của mình cũng như rút đi tất cả mọi thứ của những thiên quan đó rồi hồi sinh lại 4 cận vệ tinh nhuệ của hắn với một nguồn sức mạnh hoàn toàn mới.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu của King Goblin vào lúc đó là câu chuyện của kiến mối kể về mối liên kết giữa kiến chúa cùng tổ kiến và vô vàn những con kiến trong chiếc tổ đó rồi cô ta hỏi nó về việc liệu nó sẽ trở thành một vị vua như thế nào?
Sống vì con dân của mình/minh quân hay sự tồn tại của các con dân là để phục vụ cho bản thân/bạo chúa, hôn quân? Sự tồn tại của các thiên quân là để phục vụ cho Đài Bắc tiên sinh vậy còn King Goblin thì sao?
Với King Goblin thì các Goblin khác nói riêng cùng những đồng minh của nó nói chung mang giá trị như thế nào? Ý nghĩa tồn tại của thanh kiếm trong tay nó là gì? Tại sao nó lại là vua thợ rèn chứ không phải là bất cứ vị vua nào khác?
Chỉ là không phải King Goblin đã sớm có câu trả lời rồi hay sao? Cái thời khắc đó không thể nói là nó không biết gì được, nó hiểu rõ rằng để cho nó được tồn tại thì những con dân đầu tiên của nó, những Goblin tại nơi mà nó đã được sinh ra đã đánh đổi bằng chính sinh mệnh của mình.
Ý nghĩa của thanh kiếm trong tay King Goblin? Là để bảo vệ những thứ mà nó đang có ở hiện tại, tại sao King Goblin lại là vua thợ rèn chứ không phải là bất cứ vị vua nào khác? Là vì nó muốn trao cho những kẻ không có bất cứ thứ gì trong tay thứ công cụ để bọn họ đứng lên phản kháng lại với chính số mệnh.
Tác phẩm đầu tiên của King Goblin, một thanh kiếm ngắn không thể nào tốt được bằng những thanh kiếm mà Smith Lord Skeleton tạo ra với sự tập trung thấp nhất, nó không sắc bén bằng, cầm không êm tay bằng.
Phần lưỡi kiếm chưa được mài dũa, thậm chí có đôi chút hơi thô rạp, phần chuôi kiếm thì quá ngắn, thậm chí còn không có phần kiếm cách, cầm rất dễ bị trượt ra khỏi tay, một sản phẩm thất bại không thể nào chối cãi nhưng đó vẫn là thanh kiếm đầu tiên do đích thân King Goblin chế tác ra.
Các Goblin chấp nhận thứ còn chẳng giống kiếm nhưng King Goblin hiểu rõ rằng bọn họ chỉ làm vậy vì để bản thân nó được vui lòng nhưng nó hiểu rất rõ và nếu không ai chấp nhận thứ này thì nó sẽ chấp nhận.
Và thế là một thanh kiếm(?) nhìn không khác gì một con dao phay đã chặt c·hết tất cả, King Goblin thừa nhận thất bại của bản thân nhưng nó không tình nguyên vứt bỏ bất cứ thứ gì cả, nghe qua thì có vẻ rất ngu ngốc nhưng đó là con đường mà nó muốn đi.