Chương 113: Vách ngăn.
Trong khi cả Dungeon của hang kiến đang được vận hành rất trơn tru, ai cũng có việc mà mình cần phải làm và VI đã thực sự đã cũng như đang tạo dựng nên một cộng đồng đa chủng tộc theo đúng nghĩa đen khi tất cả cùng chung sống với nhau thì kiến mối đang có chút tự hỏi.
Kiến mối tự hỏi về sự khác biệt lớn nhất giữa lãnh địa tách rời cùng lãnh địa giả mà thật, phải, là các hiệu ứng đi kèm, bên ngoài đó thì mật độ giữa hai khái niệm cũng chênh lệch nhau cực kỳ nhiều và chính điều đó cũng khiến các hiệu ứng trở nên dễ dàng được mô phỏng hơn tại lãnh địa có mật độ cao.
Lãnh địa là thế giới quan lý tưởng hóa của từng kẻ riêng biệt, về căn bản thì khi đứng trên lãnh địa thì kẻ triển khai không khác gì thần là mấy và hoàn toàn có đủ khả năng để đè ép những kẻ bước vào phạm vi của lãnh địa.
Đương nhiên vẫn có một số trường hợp ngoại lệ như đối phương cũng dùng được lãnh địa từ tách rời cho tới lãnh địa thực sự, hoặc chỉ đơn giản hơn là đối phương quá mạnh, mạnh đến nỗi dù kẻ triển khai có đứng trên lãnh địa của mình đi chăng nữa thì cũng chẳng có bất cứ cơ hội thắng nào.
Trên thực tế thì ngay cả việc này cũng không mang tính tuyệt đối, áp đảo hoàn toàn không có nghĩa là thực sự sẽ thắng, "thắng" đến cuối cùng cũng mang rất nhiều tầng ý nghĩa khác nhau nhưng thứ mà kiến mối đang nhắm tới đó chính là một dạng mô phỏng hiệu ứng.
Một trong những hiệu ứng cơ bản nhất của lãnh địa đó chính là bẻ cong nhân quả, đương nhiên hiệu ứng bẻ cong nhân quả này không thể tác động lên nhân quả phát sinh trên người đối phương được.
Bởi vì nếu hiệu ứng có thể làm được đến mức độ đó thì đó là chi phối vận mệnh rồi chứ không chỉ đơn thuần là bẻ cong, để nói về bẻ cong nhân quả thì Gáe Bolg: Tử Gai Thương Xuyên Thấu là một ví dụ tiêu biểu nhất.
Ngay khi Gáe Bolg được phóng ra thì nó sẽ xóa đi nhân là trên đường bay tới và chỉ giữ lại quả là đã xuyên thủng trái tim của mục tiêu, tức căn bản là tất trúng đi kèm với tức thời, theo sau đó còn là tức tử nữa.
Nhưng cũng nên nhớ rằng Gáe Bolg là một thứ v·ũ k·hí tầm cỡ như thế nào, hiệu ứng của lãnh địa chỉ bao gồm tất trúng mà thôi chứ không có tức thời hay tức tử, mấy cái này thì phải tạo thêm ràng buộc hoặc thậm chí là liên quan trực tiếp đến đặc tính rồi.
Mà thật ra thì hiệu ứng tất trúng cũng không phải tự nhiên mà có, ngay từ Zone thôi nó đã tồn tại ở dưới một mức độ nào đó rồi, Zone là tầm nhận thức tuyệt đối nơi mà kẻ triển khai có thể đẩy mức độ tập trung, cảm nhận môi trường đến mức tối đa.
Nhờ vậy mà những đòn t·ấn c·ông trong Zone luôn mang hiệu ứng tất trúng, bởi vì mỗi một đòn được triển khai đều được tính toán cẩn thận từng góc độ một để đưa ra hướng lý tưởng nhưng cũng đồng thời hiệu quả nhất.
Vào tới lãnh địa thì hiệu ứng này dần chuyển sang thành dạng bị động dễ sử dụng hơn so với trước rất nhiều, thứ mà kiến mối muốn làm chính là tìm ra quy luật để chuyển đổi từ tất trúng dạng tập trung thành tất trúng dạng bị động.
Bản thân kiến mối đã có sẵn kinh nghiệm lẫn nhận thức từ trước về Zone lẫn lãnh địa rồi, thậm chí quá trình chuyển đổi từ tất trúng dạng tập trung thành tất trúng dạng bị động tại lãnh địa giả mà thật kiến mối cũng đã trải nghiệm qua.
Chỉ là sự chênh lệch về mật độ kết giới vẫn còn đó, những cư dân khác như Black Skeleton 1 khó lòng mà dựng lên được một Zone có mật độ kết giới đủ mạnh để tiến hành quá trình chuyển đổi hiệu ứng tất trúng được.
Vậy nên thứ mà kiến mối nhắm tới đó chính là dựng lên một thuật toán tất trúng có hiệu quả ngay cả trong môi trường có mật độ kết giới siêu mỏng như Zone hay thậm chí xa hơn là cả bên ngoài thực tại.
Một thuật toán tầm cỡ như vậy đương nhiên kiến mối của hiện tại không thể nào xử lý được nhưng trường hợp này cũng giống như lúc kiến mối tìm ra được dàn khung là tỷ lệ vàng cùng Golden Rectangle để dựng lên cấu trúc điểm hội tụ tách rời tự động vậy.
Lần này kiến mối cũng sẽ thông qua tri thức vô hạn để tiếp cận với những tri thức cao hơn, tuy vì những điều kiện cần thiết vẫn chưa được thỏa mãn nên kiến mối không thể tới được nơi đó giống như lần trước nữa nhưng tri thức vô hạn vẫn có thể giúp nó tiếp cận được với những thông tin mấu chốt.
Cách thức hoạt động của tri thức vô hạn giống hệt như con quỷ của Laplace vậy, lấy tri thức của hiện tại làm điểm tựa để suy diễn ra tương lai trước mắt và lại lấy đó làm điểm tựa để tiếp tục hướng tới điểm cao hơn.
Nhờ vào khả năng phân tích cùng xử lý của sáu con mắt nên kiến mối có thể thông qua tri thức vô hạn để liên tục tính toán ra những khả năng thực sự khả thi trong tương lai, nhất là khi kết hợp với vô hạn khả năng nữa.
Nhờ việc có thể thấy được các viễn cảnh từ trước nên kiến mối cũng có thể vừa tiến hành nghiên cứu thông qua tri thức vô hạn vừa có thể ngay lập tức loại trừ những lối suy nghĩ không khả thi đi một cách nhanh chóng.
Nhờ vậy mà chẳng mấy chốc nền tảng của kiến mối về quá trình chuyển đổi từ tất trúng tập trung sang thành tất trúng bị động đã đạt tới một ngưỡng nhất định nhưng đồng thời vào lúc đó nó cũng cảm thấy một bức tường nào đó đang chặn đứng bước tiến của nó lại.
Bằng cách kết hợp thuật toán điểm hội tụ có sẵn từ trước thì kiến mối đã có một nguồn cung năng lượng với thứ năng lượng được dùng trong nghiên cứu là Hishu ổn định và sau đó là cơ sở cho thuật toán tất trúng.
Mật độ kết giới của Zone không thể nào gánh chịu được các ràng buộc nên kiến mối đã ngay lập tức loại bỏ hướng suy nghĩ này, việc này cũng dẫn tới chuyện thiết lập một hiệu ứng căn bản là không tưởng do mật độ kết giới quá thấp, Zone không thể nào chịu được nhiều áp lực như vậy.
Nhất là khi bản chất của Zone còn chẳng phải là một kết giới nữa, chỉ riêng việc chứa đựng thuật toán điểm hội tụ tách rời thôi Zone đã gần như sụp đổ hoàn toàn rồi nên cũng đừng nghĩ tới việc gắn ghép một thuật toán khác có chức năng là sử dụng nguồn năng lượng được tích trữ kia vào.
Vậy còn việc cố gắng sửa đổi lại khái niệm của Zone bằng thuật toán sẵn có thì sao? Giống như phòng hấp thụ âm chẳng hạn, nếu có thể bằng cách nào đó thiết lập một thuật toán giúp Zone tự hấp thụ nguồn năng lượng dư thừa để tự cường hóa mật độ kết giới của bản thân thì sẽ như thế nào?
Không, không được, Zone không phải là một kết giới, nó không khép kín nên không thể thiết lập các "vách" hấp thụ được, vậy đến cuối cùng thì phải làm như thế nào mới là ổn? Kiến mối tiếp tục chìm dần chìm dần và cuối cùng nó đã chạm tới vách ngăn.
Đây chính là cực hạn của mọi khái niệm, cũng là điểm dừng đại diện cho thứ mà kiến mối đang tìm kiếm là bất khả thi, Zone đơn thuần thực sự không thể nào đủ mật độ để chứa đựng được thứ mà nó đang tìm kiếm được.
Quy luật đã được thiết lập sẵn, Zone cùng lãnh địa có cùng chung một kiểu mẫu nhưng Zone đến cuối cùng vẫn không phải là lãnh địa, nó không thể nào mang các đặc điểm hệt như lãnh địa được trừ khi bản thân nó trở thành một khái niệm có dính dáng đến lãnh địa như lãnh địa tách rời hay thậm chí là lãnh địa giả mà thật.
Thứ mà kiến mối đang theo đuổi không tồn tại vì các quy tắc như vậy vẫn chưa được thành hình, dù cố gắng đến mấy cũng vậy mà thôi vì các vị thần mới là những kẻ có thể tác động đến mức độ đó, kiến mối dù cố gắng đến mấy cũng sẽ chẳng bao giờ tìm ra được cái thuật toán kia.
Hệt như việc cố gắng chứng minh 1=2 hay số 0 thực sự tồn tại vậy, không một quy tắc nào trong thế giới hay thậm chí là xa hơn nữa đảm bảo cho điều đó, đến cả các vị thần cũng không thể tác động đến hệ thống các quy tắc nhiều đến như vậy thì nó sẽ ảnh hưởng đến toàn cấu trúc.
Vậy nên đây chính là điểm kết của mọi thứ mà kiến mối cố gắng truy cầu, một vách ngăn phản chiếu lại chính nó hệt như một tấm gương sáng bóng nhất, nó phản chiếu lại chính con đường mà kiến mối đã đi qua.
Một con đường sẽ chẳng có bất cứ kết quả nào cả bởi vì vốn dĩ nó đã là như vậy ngay từ đầu, thứ mà kiến mối tìm kiếm không nằm ở đây cũng chẳng tồn tại ở hệ thống các quy tắc này và nó đã chạm được tới điểm cuối cùng.
Trên thực tế có thể chạm được đến đây trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đến như vậy cũng cho thấy được khả năng của kiến mối rồi, tuy con đường này rất ngắn nhưng với nhiều kẻ việc chạm được tới đây thì đôi khi thời gian cũng phải được tính bằng cả chục năm trời.
Nhưng kiến mối chỉ bỏ ra có hơn nửa ngày, quả đúng là không tưởng, vậy nên mới thấy các năng lượng nằm bên trong vô hạn mạnh đến nhường nào và sáu con mắt quý giá đến bao nhiêu, khả năng của chúng thực sự quá mạnh mẽ.
Chỉ là dù có được miêu tả hay ngợi ca đến nhường nào đi chăng nữa thì vô hạn đến cuối cùng vẫn là những thứ có thực, dãy vô hạn các con số thật ra luôn tồn tại dưới dạng hữu hạn, chẳng qua là nó quá dài để chúng ta có thể mường tượng hay tính toán ra được.
Vô hạn không thể biến không có thành có được, nó chỉ có thể dựa trên tiền đề của những quy tắc sẵn có từ trước để triển khai dựa trên các thuật toán thực sự tồn tại trong hệ thống chứ không thể biến không thành có được.
Đó cũng chính là bản chất của vô hạn, tức khả năng chạy trong thứ thực sự tồn tại chứ không phải là thứ không tồn tại, khoảng cách vô hạn, ban đầu giữa hai đối tượng phải tồn tại sẵn khoảng cách nhất định, khoảnh cách vô hạn chỉ kéo dài hay nói đúng hơn là đảm bảo khoảng cách sẵn có đó được duy trì ở mức độ tuyệt đối.
Vô hạn khả năng, nhìn, chọn lọc và sửa chữa những viễn cảnh có thể xảy ra; Tri thức vô hạn, từ những tri thức sẵn có ở hiện tại suy rộng ra thứ tồn tại trong tương lai; Tịnh tiến vô hạn, tịnh tiến thứ sẵn có đến vô hạn.
Hay thậm chí là cả thế giới không biên giới, một lãnh địa đồng bộ với thực tại đến mức độ cả hai đạt tới ngưỡng trung hòa tuyệt đối, thứ vốn dĩ chỉ và cũng sẽ chỉ tồn tại trên mặt lý thuyết, bởi vì thế giới lý tưởng cũng chính là thực tại là không tưởng.
Kiến mối có nhận thức được điều này hay không? Đương nhiên là có chứ, đúng hơn thì nó hiểu về vô hạn hơn ai hết, nó hiểu rằng khả năng của nó không có phép thứ mà nó đang tìm kiếm xảy ra, thậm chí dù có sử dụng loại khả năng vô lý đến nhường nào thì kết quả cũng sẽ chỉ như vậy.
Nhưng đến cuối cùng thì kiến mối vẫn chưa từng từ bỏ, bởi vì lối suy nghĩ của nó rất vô tri và đơn thuần, nếu việc này là không thể thì chỉ cần biến nó thành có thể là được, nếu như đường không có hay thậm chí là có một vách ngăn chứng ngại vật ngăn nó tiếp tục bước tiếp thì chỉ cần vượt qua, tự đi ra con đường kia là được.
Có điều mọi thứ vẫn là quá khó khăn, các quy tắc không chỉ không ủng hộ mà còn quay ngược lại ngăn cản kiến mối vượt qua, vách ngăn này đang ra sức ngăn cản nó có thể tiếp tục bước ra được một bước kia.
Nhờ vào tịnh tiến vô hạn nên khả năng tư duy của kiến mối được tiếp tục kéo dài ra vô hạn, động lực sẽ không bao giờ cạn kiệt bởi vì nó vẫn đang không ngừng chạy tới vô hạn, chỉ cần kiến mối vẫn còn tồn tại thì nó vẫn sẽ tiếp tục tư duy cho đến khi nó hoặc tất cả mọi thứ cấu thành nên chính nó biến mất.
Thời gian cứ thế trôi qua trong không gian tư duy của kiến mối, đến mức độ nó cũng đã sớm quên hay nói đúng hơn là ngay từ đầu nó cũng đã chẳng chú ý đến sự tồn tại của khái niệm thời gian khi đang tập trung nghiên cứu về chủ đề trước mắt.
Cứ tiếp tục trôi, trôi nữa, trôi mãi, với những kẻ ở bên ngoài thì chừng đó thời gian cũng chỉ ngắn ngủi bằng đúng cái giờ nghỉ trưa của bọn họ nhưng với chính kiến mối thì khoảng thời gian đó dài đúng bằng 1.
Từ khởi đầu đến kết thúc chỉ đúng bằng 1, lúc mà kiến mối nhận ra được điều này thì vách ngăn đã xuất hiện một cái lỗ vừa đủ để nó có thể trôi qua, điều này chứng minh rằng tác động của nó đã đủ lớn để vách ngăn không còn cản nó được nữa nhưng chưa đủ để khiến tất cả hoàn toàn sụp đổ.
Và vào đúng lúc mà kiến mối bước ra được bước chân đầu tiên sau khoảng thời gian đúng bằng 1 kia thì nó đã xuất hiện ở phía bên kia của vách ngăn, đúng lúc đó thì cũng chỉ có một kẻ duy nhất phản ứng lại với sự việc này.
Mariana ngay lập tức nhảy dựng lên rồi nhìn về hướng của kiến mối, cô ta cực kỳ hoảng hốt vì thứ vừa xảy ra và cũng định ngay lập tức can thiệp vào vì đây là cơ hội duy nhất, nếu không nắm bắt được thì không biết phải chờ thêm bao nhiêu năm tháng nữa mới có thể gặp lại được.
Chỉ là sau một hồi suy ngẫm thì Mariana lại thôi, nếu bây giờ cô ta can thiệp vào thì thế giới bong bóng này sẽ trực tiếp biến mất, thậm chí là rất nhiều thế giới cỡ trung hay lớn cũng sẽ bị tác động vào.
Phải, vào một khoảnh khắc ngắn ngủi Mariana đã thực sự định dùng đến thứ sức mạnh mà cô ta đã tạm thời vứt bỏ chỉ để tới được đây, nhưng đến cuối cùng thì cô ta vẫn dừng lại kịp lúc, bởi lẽ nếu cái lỗ hổng đó quá nhỏ để cô ta có thể chui vào.
Lỗ hổng kia ngay sau đó cũng trực tiếp bị chám lại rồi nên giờ khả năng cao là chỉ có mình kiến mối, kẻ đã vượt qua vách ngăn là có thể đi lại song song giữa hai bên được, mà trên thực tế thì Mariana cũng chẳng có gì phải vội cả.
Dù sao kiến mối cũng không chạy thoát khỏi tầm tay của Mariana được, thậm chí dù cho không thể thông qua kiến mối để vượt qua được tới đầu bên kia thì sắp tới, sau khi danh sách kia ra thì cô ta cũng sẽ danh ngôn chính thuận vượt qua được mà thôi.
Chẳng có gì phải gấp cả, đây là cơ duyên của kiến mối, là minh chứng cho tác động mà nó có thể mang lại, giờ thì về mặt giá trị thì cả hai đã được coi là đồng bạn rồi đấy bởi vì Mariana có rất nhiều chuyện muốn hỏi kiến mối sau khi kiến mối trở lại.
Phản ứng của Mariana thực sự khiến Willer tý thì đột quỵ, mọi thứ xảy ra quá nhanh, tuy không biết vì lý do gì mà công chúa phản ứng mạnh mẽ đến như vậy nhưng ông ta cũng chẳng có bất cứ tư cách nào để hỏi cả, dù sao công chúa cũng đã bình ổn lại rồi nên chắc là mọi thứ vẫn trong tầm khống chế.