Tống Tư Hàng tối nay trong đầu là một dòng suy nghĩ miên man, đầu sỏ gây tội Cố Minh Hạ thì lại đang ngủ ngon lành, nàng bị Phương Dao cho uống một ly nước mật ong, thoải mái rất nhiều.
Sáng ngày hôm sau, Cố Minh Hạ bị đồng hồ báo thức đánh thức, nhắc nhở nàng buổi sáng ở phòng thí nghiệm còn có cái hạng mục phải làm.
Say rượu làm nửa đầu sau của nàng rất đau nhức, đôi mắt khô khốc khó chịu, ký ức cũng rất lộn xộn, Cố Minh Hạ ngồi dậy xoa nhẹ đầu một lúc cũng không cảm thấy đỡ hơn.
Nàng ngày hôm qua lại say như thế, lại có khả năng tự trở về sao, Cố Minh Hạ một chút ấn tượng cũng không có, chỉ nhớ mang máng chính mình ăn nướng BBQ và uống bia, sau đó Phương Dao tới, lại sau đó liền nhớ không rõ.
Phương Dao điện thoại tới thực kịp thời, Cố Minh Hạ mở miệng liền phát ra âm thanh nghẹn ngào.
"Hạ Hạ bảo bối, tỉnh rồi sao?" Phương Dao đêm qua sắp xếp tốt cho Cố Minh Hạ liền ra phòng khách ngủ tạm một đêm, nàng vẫn đang đi thực tập, sáng nay liền rời đi, mới rảnh rỗi một chút liền gọi điện hỏi thăm tình huống của Cố Minh Hạ.
"Đúng vậy, thật là khó chịu nha, mình ngày hôm qua có làm ra việc gì kì quái không?" Cố Minh Hạ cũng biết rõ chính mình không uống được rượu, bất quá hiện tại hối hận cũng không còn kịp rồi.
"Có." Phương Dao hít hà một hơi, trịnh trọng nói.
"Cái gì?" Cố Minh Hạ ngực cứng lại, cảm giác không ổn.
"Cậu còn nhớ rõ ngày hôm qua là ai đưa chúng ta trở về sao?"
"Không nhớ rõ......"
"Tống Tư Hàng."
"Ai?"
"Tống Tư Hàng." Phương Dao trầm ngâm một lát, ngữ khí ngưng trọng, "Đúng vậy, không sai, cậu không nghe lầm, chính là Tống Tư Hàng."
Trong lúc nhất thời, Cố Minh Hạ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nàng sẽ không ở trước mặt Tống Tư Hàng làm cái gì kì cục chứ.
Ở nhận thức của Cố Minh Hạ, nàng cùng Tống Tư Hàng chỉ là hàng xóm mà thôi, nay hắn đưa các nàng trở về, này quả thực không dám tưởng tượng.
Này nếu là chính mình còn đối hắn mượn rượu làm bậy, vậy xong rồi.
"Cậu còn nói muốn tìm mười người bạn trai." Phương Dao ném lại đây một viên bom.
Cố Minh Hạ bị đứng hình trong giây lát, nàng hẳn là còn say, nàng nhất định chưa tỉnh táo lại.
"Cậu còn nói muốn Tống Tư Hàng làm bạn trai cậu." Phương Dao tiếp tục ném bom.
"Thật...... Thật vậy chăng?"
"Thật sự."
Cố Minh Hạ thật sự muốn tìm chết.
Nàng sao lại trong lúc say mà theo đuổi người ta, Chương Phàm Trác làm trái tim nàng đau còn chưa đủ sao?
Nghĩ đến hắn, Cố Minh Hạ tâm tình lại trở nên xấu đi.
Chỉ có thời điểm chính mình uống say, nàng mới có thể không nghĩ đến hắn, mới không như vậy đau khổ.
Nhưng hiện tại việc đau khổ nhất chính là, nàng uống say cùng bộ dạng xấu xí bộ dáng nhất định đều bị Tống Tư Hàng thấy được!
Hình ảnh đêm hôm qua bất ngờ chạy qua đầu óc nàng, Cố Minh Hạ nhớ lại chính mình là như thế nào lôi kéo hắn, như thế nào mặt dày mày dạn, quả thực là làm trò hề.
Cố Minh Hạ nghĩ, nàng hiện tại đổi nơi sinh hoạt còn kịp sao?
"Bất quá Hạ Hạ, mình cảm thấy......" Phương Dao rối rắm không biết có nên đem sự phỏng đoán của mình nói cho Cố Minh Hạ, rốt cuộc cũng không nhịn được, có chút nghiêm trọng nói ra, "Tống Tư Hàng đối với cậu khá quan tâm đấy."
"?"
Cái gì cơ?
"Hắn nhìn cậu với ánh mắt cực kì dịu dàng luôn ấy!" Phương Dao nhớ lại, liền cảm thấy Tống Tư Hàng nhìn nàng cùng coi chừng Cố Minh Hạ là hoàn hoàn toàn toàn hai loại ánh mắt khác nhau, "Cậu nói hắn có phải hay không thích cậu nha?"
"Có thể là ảo giác đi......"
Cố Minh Hạ cảm thấy Tống Tư Hàng chỉ là thoạt nhìn có điểm lạnh lùng, kỳ thật vẫn là người thực tốt, cũng không nhân tình gì bên ngoài.
"Nói không chừng, vạn nhất hắn đã bị cậu mê hoặc, cũng có khả năng." Phương Dao vẫn là nói ra chính mình phỏng đoán, nhưng không phải là nói suông mà dựa vào chứng cứ nàng nhìn thấy, "Rốt cuộc Hạ Hạ của chúng ta xinh đẹp ưu tú như vậy, ai nhìn cũng sẽ thích, đúng không!"
Ngoại trừ Chương Phàm Trác là cái loại không có mắt.
"Cũng không phải không có khả năng." Cố Minh Hạ dùng ngữ khí bi thương tự luyến nói, đồng dạng ở trong lòng nghĩ, nàng thích Chương Phàm Trác, nhưng chỉ có hắn là không thích nàng.
"Trưởng phòng lại ở kêu mình, mình phải cúp máy, Hạ Hạ bảo bối cậu đêm nay tiếp tục để lại chuẩn bị, chị đây mang cậu đi ra ngoài chơi!" Phương Dao ra quyết định muốn giúp Hạ Hạ đi giải sầu.
Biện pháp tốt nhất chính là mang nàng đi chơi, thuận tiện kết giao vài bạn mới.
Mấy năm nay, Cố Minh Hạ chỉ lo theo đuổi Chương Phàm Trác, ngoại trừ Chương Phàm Trác bên người, Cố Minh Hạ cùng bạn bè đều ít chơi cùng nhau.
Hiện giờ Chương Phàm Trác đã có bạn gái, Cố Minh Hạ ở đây liền rất xấu hổ.
"Được nha chị gái!"
Điện thoại liền tắt, trong phòng lại rơi vào an tĩnh, Cố Minh Hạ đứng dậy mặc quần áo.
Thích người không thích nàng, từng trang điểm tinh xảo với ăn mặc lộng lẫy cũng không hấp dẫn được đối phương, Cố Minh Hạ cũng mệt mỏi, không nghĩ đến việc nên mặc đẹp, cũng không nghĩ cần trang điểm, chỉ tùy tiện mặc áo hoodie cùng quần dài đi vào phòng tắm.
Đứng ở trước gương, Cố Minh Hạ đánh giá chính mình, trong ánh mắt nổi tơ máu hồng còn có chút sưng, trên trán nổi mấy hạt mụn nhỏ, còn có môi cũng hơi đỏ.
Nàng nghi hoặc mà duỗi tay đụng vào, ký ức lại ùa về, hình ảnh hôn môi lại hiện ra trong đầu nàng.
Gương mặt Tống Tư Hàng kia đặc biệt rõ ràng, nàng cùng hắn khoảng cách như vậy gần, Cố Minh Hạ quên mất hô hấp, phản ứng lại đây sau lắc lắc đầu.
Nàng kinh hoảng mà lui hai bước, đầu đau đến muốn nổ mạnh, nàng ôm lấy đầu, nghĩ nhất định là đầu hư rồi, nhất định là nàng nhớ lầm!
Nàng cùng Tống Tư Hàng hôn môi, sao có thể, hơn nữa vẫn là nàng cưỡng hôn!
Chuyện này không có khả năng!
Việc làm lưu manh như vậy, nàng tuyệt đối không có khả năng làm!
Lại là muốn hắn làm bạn trai chính mình, lại còn cưỡng hôn, dường như làm đến nàng giống như thật sự thực khao khát hắn, chỉ là ngẫm lại, Cố Minh Hạ vô định rơi nước mắt.
Có lẽ là Chương Phàm Trác theo đuổi lâu năm, nàng thật sự cô đơn đến hỏng rồi.
☀Truyện được đăng bởi Reine☀