Trôi Đâu Đó Giữa Sao Hỏa Và Sao Kim

Chương 14: Có sao đâu




Tôi có khi tự hỏi cậu có biết tôi thích cậu hay không, nếu không thì tại sao lại không biết, và nếu biết thì tại sao lại lặng im như vậy. Tôi từng đọc được ở đâu câu nói thế này, "Anh không phải không biết em thích anh, anh chỉ là không thích em". Tôi chẳng tin đâu, nhưng giờ tin rồi.. Nếu cậu mà có thích tôi, hay có ý định vun đắp tình cảm cho tôi, thì thế nào cũng sẽ cho thấy vài dấu hiệu gì đó, nhưng mà nực cười làm sao, cậu có chút xíu gì là thích hay để mắt tới tôi đâu! Nên chẳng phải cậu không biết, cậu chỉ là không có tâm tư đặt ở tôi mà thôi.

Cậu và cô bạn nọ không hề có chút lỗi lầm gì, chẳng ai trong câu chuyện này có lỗi cả. Cậu vẫn luôn đối xử với tôi cực kì tốt, chưa một lần nào cố gieo rắc cho tôi suy nghĩ cậu thích tôi, tất cả đều là tôi tự suy diễn cả. Cô bạn đó thích cậu thì cũng là quyền của cô bạn đó, cậu thích ai tôi cũng không thèm quản, đều là chuyện tâm tư cảm xúc của con người ta, tôi làm gì có quyền quan tâm? Tôi chỉ là lầm lỡ nuốt phải viên yêu dược cậu vô tình đánh rơi từ ánh mắt lấp lánh đó, chỉ là lầm lỡ chọn thích một người vốn không thuộc về mình thôi mà.

Có gì đâu..



Có sao đâu..

Đêm nay có lẽ tôi sẽ ôm gối khóc một trận cho thỏa, rồi mọi chuyện sẽ qua hết. Cậu và tôi sẽ tiếp tục là hai người bạn bình thường, tôi sẽ không cố gây ấn tượng với cậu, cũng không đem hết tâm trí đặt vào cậu nữa. Tôi sẽ tự tay xé tan giấc mộng tuyệt đẹp vì cậu mà dựng lên trong lòng, rồi chào tạm biệt tất cả các cảm xúc xinh đẹp vì cậu mà có.

Cậu rất đặc biệt, rất đẹp đẽ như một giấc mơ, nhưng chỉ là giấc mơ thôi, tôi mãi chẳng với tới được. Dừng ở đây thôi, người vốn không thuộc về mình rồi thì cố làm gì nữa, chỉ khiến bản thân càng thêm thảm hại. Cảm ơn rất nhiều vì đã là một niềm cảm hứng khác cho các lời văn đầy cảm xúc của tôi. Cảm ơn thêm lần nữa vì đã khiến tôi trải qua những cảm giác lung linh khi thích một người đó.

Tôi biết khi nào nên dừng lại, khi nào cần ngừng hướng về ai đó, nhưng chẳng thể cứ ngày một ngày hai là quên đi cậu. Tôi có lẽ cần cả tuần để hoàn toàn vượt qua cảm xúc thích cậu dữ dội này, có lẽ sẽ còn cả tuần để tiếc, để ghen tị, để đau lòng khi nhìn thấy cậu thân thiết với cô bạn kia, gọi tên và cả nhìn cô bạn ấy với cách cậu chưa bao giờ làm với tôi. Nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi mà, đúng không? Cậu cũng chỉ là một đứa con trai trong cả biển các đứa con trai khác trên thế giới này, đi mất thì tự khắc sẽ có người khác xuất hiện, hà cớ gì mà phải buồn não hoài? Tôi cũng chỉ là một cô bé mười mấy tuổi đầu non dại, còn cả một quãng đường dài chờ tôi phía trước, tôi không có lý do gì phải quá bận tâm cả.



Tôi đã từng nghĩ chả biết cuốn sách tôi viết về cậu này sẽ dài được hơn trăm trang không, chả biết câu chuyện giữa tôi và cậu kéo dài được bao lâu, kết truyện sẽ là gì. Tôi thơ thẩn thả cho tâm trí trôi qua từng tháng ngày êm đềm hạnh phúc, lưu giữ tất cả lại trên những trang giấy, cuối cùng chỉ để được trả với một cái kết cục không thể cười nổi. Tôi đã từng mong đợi thật nhiều, vậy mà hóa ra câu chuyện này đã kết thúc một cách lãng xẹt như vậy, với một người thì đau đớn dứt bỏ, người còn lại còn chưa hề biết tới sự hiện diện của câu chuyện. Cũng tốt, cuối cùng cũng có thể kết truyện, còn hơn là để câu chuyện mãi dang dở, mập mờ không rõ đúng sai.

Cậu kéo tôi vào một giấc mộng thật dài, đến cuối giấc mộng thì mỉm cười rồi buông tay bỏ tôi lại, sau đó tan biến như một làn khói, tựa như chưa từng tồn tại. Y hệt như những tưởng tượng tự mình đa tình của tôi. Hóa ra cậu chưa từng cầm tay kéo tôi vào giấc mộng rực rỡ này, là tôi tự vì cậu mà thêu dệt nên. Tôi ngồi đó thêu mãi thêu mãi dải lụa lung linh sắc màu về chuyện của tôi với cậu, tới khi tấm vải lụa giấc mộng nho nhỏ lan tràn khắp xung quanh chỗ tôi ngồi, biến thành giấc mộng thật lớn, thì tôi thật nực cười lại tự mình lạc trong đó..

Không biết mốt khi tôi lớn hơn một chút, khi đọc lại những dòng bản thân viết này có khóc không nhỉ? Khóc vì sự ngây ngô của bản thân, hay khóc vì sự đơn phương tiếc nuối này? Hay tôi sẽ cười nhỉ? Cười vì sự đẹp đẽ của cảm xúc trong quá khứ, hay cười vì sự nực cười của những suy nghĩ trước đây?

Dù có làm sao đi nữa, thì..

Tạm biệt nhé, bắt đầu từ ngày mai cậu trong lòng tôi đã tồn tại với một danh tính khác mất rồi. Không còn ba chữ "người mình thích", cũng chẳng phải một chữ "crush", chỉ đơn giản là "bạn", không hơn không kém.

- Hoàn-​