Trói Buộc

Chương 1




Người đàn ông mặc comple vẩn vơ nhìn ánh đèn lờ mờ trên đỉnh đầu, làn khói thuốc lượn lờ chậm rãi bay ra từ đôi môi của hắn ta. Hắn ta chậm rãi cúi đầu, nhìn cậu trai trẻ quỳ trên mặt đất trước mặt, khàn khàn nói: "Đồ ở đâu?"

Cậu trai trẻ bị người ta đè hai vai lại, trán áp sát trên mặt đất. Mặt anh ta đầy vết xanh tím, bên môi còn dính vệt máu. Anh ta ho khan hai tiếng, cười lạnh nói: "Mày chắc không nghĩ rằng tao sẽ nói ra dễ dàng như vậy chứ hả?"

Nghe vậy, người đàn ông đang hút thuốc nhẹ nhàng hất cằm, cấp dưới đang canh giữ hai bên đi đến vây quanh cậu con trai đang quỳ, thô bạo kéo anh ta lên, cho anh ta một đấm rất nặng nề.

Anh ta đau đớn kêu lên, bị một đám người tay đấm chân đá dồn về phía cửa sổ của căn phòng, đối diện với một cú nâng chân đá mạnh vào vai anh ta, anh ta lảo đảo ngã về phía sau, thân mình trực tiếp đâm bể lớp kính cửa sổ ngã ra bên ngoài.

Cùng với một tiếng động nặng nề vang lên, anh ta ngã nằm trên một tấm đệm mềm.

"Cắt! Cảnh thứ năm quay xong! Nhân viên tổ A kết thúc công việc! Tổ B chuẩn bị vào chỗ!"

Ánh đèn trong phim trường được thắp sáng, sau khi nhân viên dùng bộ đàm liên lạc với nhau xong liền bắt đầu di chuyển camera. Cậu trai nằm trên tấm đệm mềm nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ máu giả trên người rồi đứng lên.

Nhân viên công tác đi ngang đều cười nói với anh: "Vất vả rồi."

Cung Kiêu cười cười với mọi người, đi theo chuyên viên trang điểm vào phòng trang điểm. Chuyên viên trang điểm lau đi những vết xanh tím và miệng vết thương được vẽ lên mặt Cung Kiêu, đột nhiên nhìn thấy một vết thương trên khuỷu tay Cung Kiêu.

Chuyên viên trang điểm: "Bị thương hả? Không cẩn thận thế à."

Cung Kiêu nâng cánh tay lên xem xét, tỏ vẻ không sao cả nói: "Không sao đâu mà."

Làm công việc của anh sao có thể không chịu vài vết thương? Nếu diễn cảnh hành động dễ dàng như vậy còn cần tới người đóng thế như anh làm gì nữa.

Cung Kiêu làm người đóng thế cho diễn viên đang lúc nổi tiếng - Chu Vũ Ngạn - đã được mấy năm, phong cách đóng phim của Chu Vũ Ngạn thiên về mạnh mẽ, nhận rất nhiều vai người đàn ông rắn rỏi, quay cảnh võ thuật là chuyện thường.

Cung Kiêu sau khi tốt nghiệp cấp hai đã bắt đầu học võ tán thủ (1), tuy học đại học ngành diễn xuất, nhưng vẫn kiên trì tập tán thủ. Vốn cũng chỉ coi là sở thích thôi, không ngờ tới phải đi lên con đường đóng thế này.

Lúc ấy Cung Kiêu chỉ nghĩ thử một lần khi tham gia thử vai, tuy anh học tán thủ nhưng không có cơ bắp cuồn cuộn, trái lại là dáng người có một lớp cơ bắp mỏng mà ngành sản xuất phim cực kỳ ưu ái với lính mới (2), không nghĩ tới cuối cùng tuy thử vai không thành công nhưng lại được khai quật làm đóng thế võ thuật.

Chị Bùi trợ lý của Chu Vũ Ngạn cầm ly nước đi tới, cười nói: "A Kiêu, cảnh thứ năm qua rồi, em có thể nghỉ ngơi."

Cung Kiêu nói câu cảm ơn, nhận lấy ly nước uống một hơi cạn sạch, vận động phần vai cứng đờ một chút, lại chào tạm biệt nhân viên phim trường mới về lại xe RV (3) của mình.

Buổi tối sau khi ăn xong, điện thoại của Cung Kiêu không ngừng tới tin nhắn, là nhóm chat của đoàn phim "Nhạn đi không dấu", có người nói ngày mai phó đạo diễn mới sẽ tới, mọi người chuẩn bị trước một chút.

Phó đạo diễn ban đầu của đoàn phim bị bệnh cần phải làm phẫu thuật, nên lâm thời mời một phó đạo diễn mới đến đây.

Có người nói giỡn trong nhóm chat: "Dùng bao nhiêu tiền mới mời được đạo diễn Đường thế nhỉ."

Cái tên đạo diễn Đường Diệc Soái tiếng tăm lừng lẫy trong ngành, không chỉ vì hắn còn trẻ tuổi nhưng rất tài hoa, mà còn vì con người này có khi rất điên, đáng giá tiền nhưng bạn thật sự không có cách nào với hắn ta.

Đạo diễn Đường luôn có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với chất lượng bộ phim, quay mười mấy hai mười lần không ngừng, còn có quyền lên tiếng hơn cả đạo diễn của đoàn phim, nếu là đoàn phim nào không có tiền đúng là không dám tìm tới hắn.

Cung Kiêu cũng đã sớm biết chuyện Đường Diệc Soái sẽ đến tiếp nhận, sau khi biết chuyện này anh còn buồn rầu mất một khoảng thời gian.

Anh và Đường Diệc Soái xem như có quen biết nhau, nhưng thật ra không thể coi là chuyện tốt được.

Trước đây Chu Vũ Ngạn chưa từng đóng phim của Đường Diệc Soái, tất nhiên Cung Kiêu cũng không biết rốt cuộc đạo diễn Đường có phong cách như thế nào, chỉ nghe nói hắn rất nghiêm khắc, hơn nữa trong lòng còn có một chút rào cản, Cung Kiêu càng cảm thấy không chắc chắn.

Đường Diệc Soái tốt nghiệp đại học trong nước, sau đó đi du học ở Nhật Bản, ngành đạo diễn. Ba của hắn Đường Chấn Minh là nhà làm phim và nhà đầu tư nổi tiếng, có gia thế như vậy cùng với thực tài, con đường làm đạo diễn với hắn mà nói là thuận buồm xuôi gió tới mức làm người ta ghen tỵ.

Sau khi Đường Diệc Soái mang đội ngũ chuyên nghiệp của bản thân tới, hoàn toàn không nói một câu vô nghĩa nào, gọi đoàn phim tới mở một cuộc họp ngắn, Cung Kiêu không tham gia, chỉ thăm hỏi chị Bùi họp xong trở về vài ba câu.

Chị Bùi trả lời: "Đạo diễn Đường ngoài đời còn đẹp hơn trên TV, hơn nữa em biết anh ta nói gì không? Anh ta nói ai không ưa anh ta có thể phắng ngay bây giờ, chờ đến ngày mai anh ta chính thức vào chỗ rồi muốn cút cũng không kịp nữa."

Cung Kiêu nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Ngày hôm sau, Đường Diệc Soái liền tới thẳng phim trường chỉ đạo đóng phim, theo như trợ lý của một diễn viên trở về từ phim trường nói, hôm nay quả là một ngày khó khăn nhất trong suốt ba tháng quay phim vừa qua.

Tiêu chuẩn của Đường Diệc Soái khắc nghiệt đến mức không thể tưởng tượng nổi, tuy nhiên ngoài dự đoán là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt hắn đều tự mình làm, đây cũng là một trong những lý do lớn nhất khiến hắn có thể chỉ đạo ra nhiều bộ phim hay như vậy, đoàn phim cũng có người cảm thấy tính tình của hắn không tốt thật, nhưng không ai nghi ngờ cả.

Đường Diệc Soái cơ bản mặc kệ một diễn viên nào đó có địa vị cao tới đâu, vào đoàn phim của hắn thì phải làm theo lời hắn nói, những lời thoại không thuộc nổi vậy dứt khoát về chép phạt bốn năm chục lần lời thoại rồi mới được đến, biểu cảm đóng phim cứng đờ vậy làm trước gương cho đến khi thuần thục thì thôi.

Một nữ ngôi sao đang nổi tiếng bị Đường Diệc Soái trực tiếp mắng vào mặt "Rốt cuộc cô có thể diễn hay không đây", mắng đến mức người ta nước mắt lưng tròng, những người ở đó không ai dám nói gì.

Ngày hôm sau Cung Kiêu sẽ quay một cảnh võ thuật, nghe chị Bùi kể chuyện sinh động như thật, trong lòng càng ngày càng hồi hộp lo sợ.

Chị Bùi: "Nhưng mà đạo diễn Đường đẹp trai thật, tuy rằng hơi hung dữ như mà vậy mới có khí phách chứ, làm một diễn viên cũng hoàn toàn không thành vấn đề, em nói thử xem anh ta có điều kiện tốt như vậy sao trước đây không mặc kệ mà làm đi nhỉ?"

Trước kia Đường Diệc Soái cũng làm diễn viên một khoảng thời gian, cũng có một vài tác phẩm, chỉ là không nổi tiếng làm, sau này lại đổi nghề.

Cảnh võ thuật ngày mai có một hồi cần phải đeo dây cáp, hơn nữa còn là quay ngoại cảnh, Cung Kiêu vừa hoàn thành một cảnh quay trước đó, đã phơi nắng đến đổ mồ hôi đầm đìa, lại lập tức phải đi theo đoàn phim quay một cảnh ngoài trời khác với dây cáp.

Lúc Cung Kiêu đang bôi thêm kem chống nắng trong phòng trang điểm, Đường Diệc Soái bước vào, sau nhiều năm như vậy Cung Kiêu lần đầu tiên đối mặt với hắn.

Đường Diệc Soái không có cảm giác luôn đứng trên mọi người của năm đó nữa, tuy nhiên hắn vẫn cởi mở như cũ, kinh nghiệm trong giới điện ảnh làm hắn trông rất có kinh nghiệm, rất quyết đoán, phần cằm thon dài lại góc cạnh rõ ràng làm người ta hơi e dè.

Còn chuyện đẹp trai mà chị Bùi nói, không phải phóng đại.

Cung Kiêu nhìn chằm chằm hắn một hồi, trong lòng không xác định được Đường Diệc Soái còn nhớ mình hay không, không biết có nên chào hỏi hay không.

Đường Diệc Soái ngắm nghía Cung Kiêu, dường như đang cố gắng nhớ lại gì đó: "Cậu là cái người chung lớp với em trai tôi tên là...... Tên là gì ấy......"

"Cung Kiêu."

"À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi." Đường Diệc Soái nói, "Cậu cao lên đấy."

Cung Kiêu nghĩ thầm gần mười năm rồi nói vậy không phải vô nghĩa à, rầm rì nói: "Ừm."

"Nói chuyện nghiêm túc, cảnh tiếp theo tới cậu diễn nhỉ." Trong tay Đường Diệc Soái đang cầm một bộ dụng cụ cài dây cáp, nói với Cung Kiêu: "Bộ này là mới, hẳn là không giống bộ trước đây cậu từng dùng, tới đây, để tôi mặc cho cậu."

Cung Kiêu nhìn dây cáp trong tay Đường Diệc Soái, co rúm lại một chút với biên độ rất nhỏ.

"A? Không cần đâu...... Tôi có thể tự mặc được."

"Kêu cậu tới đây thì cậu tới đây đi, nói nhảm gì nữa?" Đường Diệc Soái nói thẳng, "Cậu mà cài sai một cái khóa đến lúc đó không giữ chắc được, cậu bị thương thì phải làm sao hả? Cậu bồi thường hay là tôi bồi thường đây?"

Cung Kiêu bị từ chối tàn nhẫn (4), đành phải bước tới gần.

Đường Diệc Soái giúp Cung Kiêu mặc bộ dụng cụ cài dây cáp vào, xuyên sợi dây cáp cố định qua phần eo và hạ bộ của anh, lại vòng ra sau lưng khóa lại, lúc này lại nghe thấy Cung Kiêu kêu rên một tiếng, nâng mắt lên hỏi: "Sao vậy? Đau à?"

Cung Kiêu: "...... Có hơi."

"Làm đóng thế võ thuật lâu rồi mà, đau một tí có sao đâu." Đường Diệc Soái tươi cười giống hệt như năm đó làm Cung Kiêu hơi rúm lại, hắn vỗ mạnh bả vai Cung Kiêu, "Chịu đi, quay tốt thì năm lần là qua cảnh."

Sau khi khóa xong bộ dây cáp, Đường Diệc Soái liền đi chỗ khác chỉ đạo tiếp. Cung Kiêu giật giật thân thể mình, cảm giác trói buộc thít chặt ở phần eo và giữa háng làm người ta hơi khó để cử động. Dây ràng siết chặt quần áo chỗ hạ bộ của Cung Kiêu, hơi hơi đâm vào da thịt.

Cung Kiêu mặc áo khoác vào, che khuất dây cáp buộc trên người. Khuôn mặt phơi nắng suốt một hai tiếng đồng hồ của anh hơi đỏ lên, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp.

Cung Kiêu biết chuyện đang xảy ra với mình, anh cũng không có biện pháp nào khác.

Cảnh diễn trên dây cáp đấy Cung Kiêu hơi mất tâp trung, có động tác làm sai rất nhiều lần. Đường Diệc Soái cầm kịch bản đứng phía sau camera vẫn cứ nhíu mày, sắc mặt tệ đến mức chị Bùi đứng cạnh cũng không dám nói lời nào, cuối cùng cũng hô cắt gọi Cung Kiêu xuống dưới.

Đường Diệc Soái nghiêm khắc nói: "Sao cậu lại như vậy hả? Tôi nghe trợ lý nói cậu đóng phim luôn thuận lợi lắm mà, cậu lại không làm được thì chúng ta bỏ động tác đó đi vậy."

Cung Kiêu mồ hôi đầm đìa: "Không cần phải bỏ...... Tôi chỉ thấy hơi nóng......"

Đường Diệc Soái: "Thế nào? Đổi đạo diễn không quen à?"

Cung Kiêu lắc đầu.

"Thôi được, cho cậu nghỉ ngơi mười phút uống miếng nước đi."

Đường Diệc Soái xoay người định đi, lại nhớ tới gì đó bèn quay đầu hỏi: "Để tôi tháo bộ dây cáp cho cậu."

Cung Kiêu cúi đầu, ánh mắt đột nhiên có vẻ né tránh: "Không sao, không cần tháo đâu."

"Bị siết không đau hử?"

"Đợi chút nữa còn phải mặc lại, phiền lắm."

"Tùy cậu."

Đường Diệc Soái đi rồi, Cung Kiêu về phòng nghỉ. Mỗi một bước đi, dây cáp đeo trên người lại trói buộc cử động của anh, chỗ giữa hai chân bị cọ xát cũng bắt đầu đau đớn.

Anh mở cánh cửa phòng nghỉ đã mở sẵn máy lạnh ra, hơi lạnh làm anh thoáng chốc đã nổi da gà. Cung Kiêu ngồi trên sô pha, sợi dây cáp ở phần hông siết chặt lại theo động tác, ma sát nơi làn da mỏng manh yếu ớt đau nhói.

Cung Kiêu từ từ thở ra một hơi thở có phần run rẩy, sợi dây cáp đúng là bị Đường Diệc Soái siết quá chặt.

Bàn tay anh vòng ra sau hướng về phía phần khóa ở sau lưng mình, lại dừng giữa đường. Cung Kiêu rút tay lại, khuôn mặt cúi gằm đỏ ưng ửng, mồ hôi chảy ròng ròng.

Mười phút sau, Cung Kiêu liền quay lại phim trường cảnh ngoài trời quay tiếp. Cảnh võ thuật lúc chiều Cung Kiêu trình diễn không tệ, rất nhanh đã vượt qua được. Lúc dây cáp được tháo ra, quần áo của Cung Kiêu đã ướt sũng bởi mồ hôi.

Đường Diệc Soái vừa nhìn kịch bản vừa nói: "Còn một cảnh nữa là cậu có thể kết thúc công việc, quay trong nhà."

Cung Kiêu xoa xoa mồ hôi trên đầu: "Dạ."

Nội dung cảnh này là vai chính - người Cung Kiêu đóng thế - bị nhốt trong căn phòng tối, giữa hai kẻ địch canh giữ anh có một cuộc đối thoại rất quan trọng.

Nói thật cảnh này Cung Kiêu cảm thấy hoàn toàn không cần đến người đóng thế, nhưng cả trước và sau đều là cảnh võ thuật, liên kết rất chặt, hơn nữa cảnh này ánh đèn lờ mờ, màn hình chủ yếu tập trung vào hai người, không cần biên tập nhiều khi làm hậu kỳ, cho nên dứt khoát để cậu đóng thay nốt.

Cung Kiêu nhìn kịch bản lần cuối, đây hẳn là cảnh diễn nhẹ nhàng nhất trong ba tháng này của anh.

Sau khi bắt đầu quay, Cung Kiêu bước vào phòng tối, vốn nghĩ mình chỉ cần ngoan ngoãn ngồi trên ghế là được, không nghĩ tới người phụ trách lại đem tới một cuộn dây thừng.

Cung Kiêu kinh ngạc nói: "Phải... phải dùng dây thừng à?"

Người phụ trách nói: "Đương nhiên là cần rồi, phải trói anh vào ghế chứ, nếu không lát nữa lúc hai đại ca nói chuyện anh chạy mất thì sao?"

Cung Kiêu bị người phụ trách ấn lên ghế, người phụ trách ngồi xổm xuống bắt đầu trói mắt cá chân của anh vào chân ghế. Cung Kiêu nhìn chằm chằm sợi dây thừng cỡ mảnh kia, nuốt một ngụm nước miếng nóng rực xuống cổ họng khô rát.

Đường Diệc Soái nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trên người phụ trách đang cột dây thừng, đi tới quát lên: "Cậu trói lỏng lẻo như vậy thì tránh ra đi, đến lúc đó còn phải quay cận cảnh dây thừng trên chân nữa."

Người phụ trách vội vàng xin lỗi, nhưng cố đến trợn mắt cũng không biết phải trói thế nào. Đường Diệc Soái ngồi xổm xuống, nói với cậu ta: "Để tôi, cậu qua kia phụ đi."

Đường Diệc Soái nhận lấy dây thừng, cột lại một lần nữa cho Cung Kiêu, lần này trói chặt hơn nhiều, hai mắt cá chân bị cố định chắc chắn trên chân ghế. Đường Diệc Soái vòng ra sau lưng Cung Kiêu, kéo hai tay của anh ra sau, bắt chéo hai cổ tay cột vào lưng ghế.

Sau khi trói xong, Đường Diệc Soái đột nhiên phát hiện cánh tay trên ghế của Cung Kiêu hơi run rẩy, liền vỗ vỗ vai anh: "Run cái gì? Thả lỏng."

Cung Kiêu: "...... Ừm."

Cảnh diễn này nhanh chóng bắt đầu quay, ánh đèn trên đỉnh đầu Cung Kiêu tối lại, camera quay cận cảnh mắt cá chân bị trói chặt của anh một lần, sau đó khung hình chuyển đến hai người canh giữ đang nói chuyện.

Cung Kiêu an tĩnh mà ngồi trên ghế, lúc này khung hình không đặt trên người anh, có thể nói là chuyện khiến anh muốn cảm ơn trời đất nhất.

Dây thừng cột ở mắt cá chân và cổ tay đều làm anh không thể nhúc nhích, cảm giác đau đớn khi bị dây thừng thít chặt vào da thịt và cảm giác bị trói buộc này, đã chiếm cứ toàn bộ tư duy và tâm thần của anh.

Cung Kiêu hơi hơi thở phì phò, nếu không nhờ có áo khoác che đi, trò hề của anh có lẽ đã bị mọi người thấy rồi.

Dưới tình huống như vậy, Cung Kiêu cảm thấy hưng phấn một cách khác thường, sở thích có hơi không bình thường và phản ứng của cơ thể đã làm anh buồn bực rất nhiều năm.

Có lẽ người bình thường mãi mãi không thể nào hiểu được, nhưng cảm giác bị giam cầm bị kiềm chế mà loại trói buộc này mang lại, trái với sự đau đớn nơi da thịt, khiến cho Cung Kiêu đạt được sự sung sướng vô tận về mặt tinh thần.

Cung Kiêu phát hiện bản thân có đam mê bị trói chặt này là khi vừa tiếp xúc với tình dục, tuổi càng tăng, niềm đam mê của Cung Kiêu với chuyện bị trói buộc này càng dày thêm.

Cung Kiêu có khi sẽ thấy bản thân thật đáng ghê tởm, ghê tởm đến mức chính anh cũng cảm thấy hổ thẹn lẫn sợ hãi, anh vậy mà lại đam mê cảm giác bị cướp đoạt tự do khi hành động.

Nhưng cái loại cảm giác bị trói chặt không thể động đậy là một cảm giác hưng phấn không giống người thường, bí ẩn lại nóng bỏng.

Sau khi niềm đam mê này thức tỉnh hoàn toàn, Cung Kiêu bắt đầu điên cuồng si mê bị trói chặt, bất kể là mỗi một sợi dây bện thành sợi dây thừng, hay là phần khóa dây lưng phản quang, đều có thể khiến cơ thể anh cụ thể hóa thành cảm giác bị siết chặt trên từng tấc da thịt ấy.

Cung Kiêu chưa từng nói với bất kỳ ai về đam mê của mình, chuyện này quá xấu hổ để mở miệng, anh chỉ có thể cố gắng để che lấp đi sự xao động của mình.

Nhưng mà, làm công việc này của Cung Kiêu thường xuyên phải sử dụng đến đạo cụ liên quan đến dây thừng, thậm chí như tình huống hiện tại, Cung Kiêu thật sự bị dày vò mười phần.

Cảnh này quay bốn lần, vào lúc Cung Kiêu sắp không chịu nổi nữa, rốt cuộc đạo diễn cũng nói qua cảnh.

Lúc người phụ trách tới cởi dây thừng giúp anh, Cung Kiêu thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn cậu ta, người phụ trách cởi nửa buổi không được, đành phải xấu hổ xin đạo diễn Đường giúp đỡ.

Đường Diệc Soái kẹp kịch bản dưới cánh tay, ngồi xổm xuống cởi dây thừng cho Cung Kiêu. Ngón tay của hắn thuôn dài lại rất có lực, túm nhẹ một cái dây thừng đã bị kéo ra.

May mà chưa mở đèn lên, mặt Cung Kiêu đỏ bừng, trong lòng vạn phần hổ thẹn. Cũng may Đường Diệc Soái không ngẩng đầu nhìn anh, ngay sau khi thoát khỏi dây thừng, Cung Kiêu lập tức phi đến toalet.

Chết nữa là tiếp theo còn một cảnh võ thuật, Cung Kiêu chỉ có thể cố gắng mà bình tĩnh lại, không hề nghĩ đến cảm giác bị trói trên ghế kia nữa.

Nhưng càng muốn tránh đi, cái loại cảm giác này lại càng rõ ràng.

Cung Kiêu ngồi trên bồn cầu, mồ hôi đầy mặt, như vừa vận động mạnh xong.

Cái loại cảm giác cả cơ thể đều không thể nhúc nhích dù là cánh tay hay cẳng chân; mắt cá chân bị dây thừng siết đau hay cổ tay bị vặn đỏ, tất cả tất cả, đều là anh sung sướng đến chấn động cả thể xác lẫn linh hồn.

Giọng nói của chị Bùi đột nhiên vang lên ở bên ngoài: "A Kiêu? Em xong chưa? Cảnh tiếp theo sắp bắt đầu rồi."

Cung Kiêu đỏ mặt: "Xin lỗi, nhanh thôi!"

Sau khi chắc chắn bề ngoài của mình không khác với ngày thường, Cung Kiêu mới ngượng ngùng bước ra từ toalet. Đường Diệc Soái đứng giữa phim trường nói chuyện với đạo diễn, Cung Kiêu bước tới, hơi chần chờ hỏi: "Vậy...... Còn dùng dây cáp không ạ?

Đường Diệc Soái liếc nhìn anh: "Không cần, mấy động tác này với cậu không thành vấn đề đi, dùng dây cáp không cần tiền hả?"

Cung Kiêu: "...... Dạ."

Đường Diệc Soái: "Đi thay quần áo đi."

Cung Kiêu đi về phía phòng hóa trang, quay đầu lại liếc nhìn Đường Diệc Soái một cái, người kia đang viết gì đó lên kịch bản, ngón tay cầm bút thon dài có lực.

Cung Kiêu không khỏi nhớ tới cảnh tượng vừa rồi khi hắn cột dây thừng cho anh, anh nuốt một ngụm nước miếng, cuống quít dời mắt đi.