Nghe những lời tâm sự của Diệp Hoan, ngay cả chính bản thân Trịnh Yên Chi cũng cảm thấy thương cho hai mẹ con cô. Diệp Hoan đã đau khổ thế nào khi mất Ngôn Thần rồi, nhưng còn Tư Khuynh thì sao? Thằng bé mới chỉ có 5 tuổi, chưa một lần được gặp mặt ba, chưa một lần được biết tình thương của ba là như thế nào cả.
Trong chuyện này, Tư Khuynh mới là đứa trẻ đáng thương nhất!
"Diệp Hoan, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đợi Tư Khuynh lớn hơn một chút nữa rồi cậu hãy nói cho thằng bé biết, tới lúc đó cũng chưa muộn mà."
Trịnh Yên Chi đưa tay ôm lấy Diệp Hoan, dùng hành động nhẹ nhàng cùng lời nói để trấn an tinh thần cô. 5 năm qua, Diệp Hoan vẫn thường làm giỗ cho Ngôn Thần, mỗi lần như thế cô lại phải giấu giếm Tư Khuynh đủ đường. Giữ lâu trong lòng thì thấy áy náy nhưng nếu nói ra thì không có đủ dũng cảm để đối mặt với nó, vì vậy cô đành để Tư Khuynh thêm chút hi vọng về ba nó.
Tư Khuynh vẫn luôn nghĩ ba mình còn sống, chỉ là thằng bé không biết bao giờ ba nó mới trở về thăm nó mà thôi.
Tiểu Tư Khuynh thật là một đứa trẻ tội nghiệp!
…
Sáng hôm sau,
Trước khi đưa Tư Khuynh đến trường, Diệp Hoan có cúi xuống nhắc nhở thằng bé vài điều.
"Tư Khuynh à, trưa nay mẹ sẽ tới để đón con, con nhớ đợi mẹ đấy nhé!"
"Vâng ạ."
Nghe tin mẹ sẽ tới đón, Tư Khuynh mừng lắm! Thằng bé lúc nào cũng muốn mẹ thường xuyên tới đón mình hơn, nhưng nếu không phải vướng công việc ở công ty thì Diệp Hoan đã có đủ thời gian để tới đón con rồi.
Diệp Hoan ân cần chỉnh lại quần áo cho Tư Khuynh, sau đó cô lấy trong túi ra một sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền thì rất mới nhưng mặt dây chuyền lại rất quen thuộc. Đã 5 năm trôi qua, nhưng ngày nào Diệp Hoan cũng đem theo sợi dây chuyền Phượng Hoàng - đã từng là tín vật định tình của cô và Ngôn Thần theo bên mình để làm bùa may mắn. Nay cô muốn đưa nó cho con trai mình và mong rằng sợi dây này sẽ giúp cô đem lại may mắn cho Tư Khuynh.
Tiểu Tư Khuynh ngơ ngác nhìn sợi dây chuyền được mẹ đeo lên cổ, sau đó hỏi:
"Mẹ ơi, đây là hình gì thế?"
Tư Khuynh cầm mặt dây chuyền hình Phượng Hoàng lên hỏi Diệp Hoan.
"Đây là hình Phượng Hoàng, con biết chim Phượng Hoàng chứ?"
"Chim Phượng Hoàng ạ? Trông nó đẹp thật đấy!"
Trong truyền thuyết, Phượng Hoàng Lửa là biểu tượng của sự hồi sinh. Chúng là sinh vật bất tử và vòng đời của chúng không bao giờ kết thúc. Hình ảnh Phượng Hoàng Lửa này đã gắn liền với cuộc đời của Ngôn Thần, là tín vật mà anh luôn mang theo bên mình cho tới khi gặp Diệp Hoan.
Từ khi biết được ý nghĩa của Phượng Hoàng Lửa, Diệp Hoan đã rất mong "sự bất tử" có ở sinh vật này sẽ có thể đưa Ngôn Thần trở về bên cạnh cô lần nữa. Nhưng mong muốn cũng chỉ là mong muốn, người đã chết thì không thể sống lại, hơn nữa… cũng đã 5 năm rồi, nếu Ngôn Thần thực sự còn sống thì anh đã sớm đi tìm cô.
Diệp Hoan bất giác giơ tay lên gạt đi những giọt nước mắt vô thức rơi xuống. Cô cố gượng cười nhìn con trai mình, đặt hai tay lên vai Tư Khuynh dặn dò:
"Tư Khuynh, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì con cũng không được tháo sợi dây chuyền này ra biết chưa?"
"Vâng, con sẽ không tháo đâu ạ."
"Ngoan lắm! Nó là đồ vật duy nhất ba con để lại, con nhớ là… phải giữ gìn cẩn thận đấy nhé!"
Ngôn Tư Khuynh vui vẻ gật đầu lia lịa. Biết sợi dây chuyền này là đồ vật duy nhất mà ba mình để lại nên thằng bé vui lắm. Kể từ nay, Tư Khuynh sẽ coi sợi dây chuyền này như hình bóng của ba mình và tự nhủ một ngày nào đó, ba mình cũng sẽ trở về bên cạnh mình sớm thôi.
[…]
Tại cửa hàng hoa Yên Chi,
Các loài hoa ở cửa hàng mà Yên Chi bày bán được mọi người ở đây rất thích và thường xuyên lui tới để mua chúng. Công việc làm ăn của Yên Chi thuận lợi vô cùng, cho dù có không thuận lợi thì cô ấy vẫn sẽ theo đuổi đam mê này tới cùng.
"Tạm biệt quý khách, hi vọng lần sau quý khách lại tới mua hoa ạ."
Trịnh Yên Chi vừa vui vẻ tiễn khách thì bỗng dưng nhận được điện thoại của Ngôn Hạ. Cửa hàng hoa này cũng có những nhân viên làm thêm khác, nên Yên Chi vẫn có thời gian nhàn rỗi, để có thể trả lời điện thoại của Ngôn Hạ.
"Alo, Ngôn Hạ à?" Trịnh Yên Chi tiến ra xa cửa hàng một chút rồi bắt máy.
[Chị Yên Chi, trưa nay chị nhớ về sớm nhé, cả nhà chúng ta sẽ ăn lẩu.]
"Lẩu? Là người nào hôm nay lại hào phóng thế?" Yên Chi cười nghi.
[Đương nhiên là em gái Ngôn Hạ dễ thương của chị rồi!]
"Có thật không?"
[Hihi, em đùa đó. Là A Hiên, anh ấy mới lĩnh lương, thế là muốn mời mọi người cùng ăn một bữa lẩu.]
"Rồi rồi, chút nữa chị sẽ về…"
Trịnh Yên Chi đang nói chuyện điện thoại với Ngôn Hạ thì bất ngờ ngẩng đầu lên. Lúc đó, một chiếc ô tô đen bỗng vụt qua trước mắt Yên Chi, cửa kính hạ xuống, dáng vẻ thân quen đang ngồi trong xe đã khiến Yên Chi bất giác thốt lên:
"Âu Dương Vũ Thiên?"
Cuộc điện thoại với Ngôn Hạ vẫn còn chưa kết thúc nên khi nghe Yên Chi lẩm bẩm gọi tên Âu Dương Vũ Thiên - một người đã chết 5 năm trước, khiến Ngôn Hạ cũng khá bất ngờ.
[Chị Yên Chi, có chuyện gì thế? Alo… chị Yên Chi, chị có nghe em nói gì không?]
Trịnh Yên Chi không trả lời Ngôn Hạ mà cầm điện thoại đuổi theo chiếc ô tô ban nãy. Cho dù Yên Chi có cố gắng chạy nhanh cỡ nào thì sức người cũng không thể thắng nổi tốc độ của xe ô tô.
"Âu Dương Vũ Thiên, anh vẫn còn sống ư?"
Rõ ràng người ngồi trong chiếc xe ô tô đó là Âu Dương Vũ Thiên, gương mặt của anh ta như thế nào, Yên Chi sẽ không bao giờ có thể nhầm lẫn với người khác.
Trịnh Yên Chi không đuổi kịp chiếc xe ấy, cô ấy hụt hẫng đến tủi thân. Những giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống, không biết Yên Chi khóc là vì đau khổ hay là vui sướng khi biết Âu Dương Vũ Thiên vẫn còn sống nữa.
"Âu Dương Vũ Thiên, anh vẫn còn sống, vậy tại sao lại không đi tìm em?"
Chiếc xe ô tô ấy đã đi một đoạn khá xa rồi, điều ấy khiến Yên Chi càng buồn thêm. Cô ấy ngồi gục bên vệ đường, cứ thế ôm mặt khóc mà chẳng quan tâm đến cái nhìn của những người đi đường.
Trong khi đó, ở trên chiếc xe ô tô ban nãy.
Người đang điều khiển xe chính xác là Âu Dương Vũ Thiên, đồng nghĩa với việc Trịnh Yên Chi không có nhìn nhầm. Nhưng hai người họ, chỉ có mình Yên Chi là nhìn thấy Vũ Thiên còn Vũ Thiên thì hoàn toàn không biết bản thân và người mình yêu đang sống cùng một thành phố.
"Ngôn Thần, cậu lại muốn tới cửa hàng đồ ăn vặt bên vệ đường gần trường mầm non à?"
Âu Dương Vũ Thiên vừa lái xe, vừa quay sang hỏi Ngôn Thần đang ngồi bên cạnh.
Ngôn Thần thẫn thờ ngồi nhìn ra bên ngoài, anh rất mong gặp lại bé con hôm nào nên mới tới cửa hàng đó thêm lần nữa.
"Ừ, tôi muốn tới đó… gặp một người."
"Ai vậy? Có cô gái xinh đẹp nào lọt vào mắt xanh của cậu rồi sao?"
"Đối với tôi, tất cả phụ nữ trên thế giới này đều không xinh đẹp bằng Diệp Hoan."
Ngôn Thần bỗng dưng nhắc đến Diệp Hoan lại khiến Âu Dương Vũ Thiên nhớ tới Yên Chi. Kể ra hai người họ đã rời xa bạn gái mình 5 năm rồi, nói khó nghe là đã bỏ rơi hai cô gái ấy 5 năm, không biết tình hình bây giờ của Yên Chi và Diệp Hoan như thế nào nữa.
Không gian trong xe ô tô bất ngờ yên tĩnh đến lạ thường. Hai người đàn ông khác nhau nhưng lại chung một mặt cảm xúc, đó là rầu rĩ, u ám và sự khổ tâm chỉ biết giấu kín trong lòng.
Xe của Ngôn Thần đi tới trước cửa hàng bán thịt xiên nướng thì dừng lại.
Lúc đó, anh đã không chần chừ mà mở cửa bước xuống xe, ngó nghiêng tìm bé con hôm nào. Âu Dương Vũ Thiên vẫn ngồi trên xe, không biết Ngôn Thần định tìm ai nên cũng tò mò:
"Này Ngôn Thần, cậu tìm ai vậy?"
"…"
Ngôn Thần không đáp lại Âu Dương Vũ Thiên mà cứ thế bước vào bên trong cửa hàng.
"Ấy, Ngôn Thần, cậu trả lời tôi đi chứ?"
Tít… tít…
"Này… mau lái xe đem đi đỗ đi chứ? Sao lại chắn giữa đường như thế hả?"
Ở đằng sau xe của Âu Dương Vũ Thiên đang có một hàng dài ô tô xếp hàng chờ đi qua. Giọng nói chua ngoa của ông tài xế ở phía sau khiến Âu Dương Vũ Thiên đành phải hậm hực lái xe đi tìm chỗ để đỗ.
Còn về Ngôn Thần, sau khi chạy quanh cửa hàng nhưng không tìm thấy Ngôn Tư Khuynh đâu, anh đã thẫn thờ bước ra khỏi cửa hàng đó. Thằng bé khiến anh cảm thấy tâm trạng vui vẻ một cách bất thường thế nhưng muốn gặp lại cũng khó.
"Ơ… chú… chú thịt xiên nướng đẹp trai!"
Bỗng dưng, Ngôn Thần nghe thấy có giọng trẻ con vang lên. Anh vừa bất giác cúi đầu nhìn xuống thì đã bị một thân ảnh nhỏ bé ôm chặt lấy hai chân.
"Tiểu Tư Khuynh, là cháu đấy à, chú đã đi tìm cháu mãi đấy!"
Nhìn thấy Tư Khuynh, trong lòng Ngôn Thần bỗng cảm thấy vui hơn hẳn. Anh ngồi xuống xoa đầu nhóc con rồi nói:
"Cháu vừa đi học về sao?"
"Vâng, cháu đang đợi mẹ cháu tới đón ạ. À chú ơi, chú còn chưa nói tên của chú cho cháu biết."
Ngôn Thần mỉm cười với Tư Khuynh, sau đó nói:
"Chú là Aris, nếu cháu thấy khó gọi quá thì gọi là 'chú thịt xiên nướng' cũng được."
Ngôn Tư Khuynh cười tít mắt lại. Chẳng hiểu sao thằng bé lại cảm thấy Ngôn Thần thật quen thuộc và dễ gần. Thật cứ muốn được đi chơi cùng người "chú" này.
Ngôn Thần càng nhìn Tư Khuynh thì anh càng cảm thấy thằng bé có nét giống với mình hồi nhỏ. Trong thoáng chốc, anh đã nghĩ tới một chuyện khó có khả năng xảy ra là Tư Khuynh... chính là con trai ruột của mình.
Đang mải chìm đắm trong sự đáng yêu của Tư Khuynh, Ngôn Thần bất ngờ nhìn thấy sợi dây chuyền Phượng Hoàng trên cổ thằng bé. Gương mặt anh bất chợt trở nên nghiêm trọng hơn, anh hốt hoảng cầm lấy sợi dây chuyền đó xem qua để kiểm chứng.
Sau khi xác nhận đây chính là sợi dây chuyền anh từng tặng cho Diệp Hoan thì anh mới lên tiếng hỏi Tư Khuynh:
"Tiểu Tư Khuynh, sợi dây chuyền này… cháu mua ở đâu vậy?"
"Mẹ cháu đeo nó cho cháu đấy, mẹ nói đây là đồ vật mà ba cháu để lại."
Từng câu từng chữ mà nhóc con này vừa nói ra đều khiến Ngôn Thần sửng sốt tới mức bật ngửa. Anh tròn mắt nhìn kĩ gương mặt của Tư Khuynh, đúng là rất giống anh hồi nhỏ, không có chút nhầm lẫn nào cả.
"Tư Khuynh, ba mẹ cháu tên là gì?" Ngôn Thần vội vàng hỏi.
"Ba cháu tên Ngôn Thần, mẹ cháu tên Diệp Hoan ạ."
Cái gì?
Ngôn Thần có đang nghe lầm không?
Ngôn Tư Khuynh thật sự là con trai của anh và Diệp Hoan ư?