Trói Buộc Trái Tim: Xin Hãy Yêu Anh!

Chương 7: Tìm Lại Chiếc Nhẫn.




Ngôn Thần sau khi xử lý hắn xong thì ném súng cho Âu Dương Vũ Thiên. Nhìn cái cách bắn người không chút ngần ngại của anh, Âu Dương Vũ Thiên có hơi rùng mình.

"Ngôn Thần, kẻ phản bội cỏn con này sao cậu không để tôi xử lý hắn."

"Không cần. Tôi muốn tự mình giết hắn."

"Đúng là độc ác mà."

Vệ sĩ của anh tự động kéo xác tên phản bội đem đi thiêu hủy, lý do anh đem theo nhiều vệ sĩ đi cùng như vậy là để họ chứng kiến cảnh tượng kẻ phản bội sẽ nhận kết cục thế nào sau khi phản bội tổ chức. Đây cũng là lời cảnh cáo cho những kẻ đang có ý định bán đứng Phượng Hoàng Lửa. Trước đây khi ông trùm cũ còn sống, Ngôn Thần đã được dạy cách xử lý những kẻ phản bội này từ ông ấy.

Nghĩa phụ và con nuôi, quả thật là tàn nhẫn như nhau.

Đột nhiên, Âu Dương Vũ Thiên nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay của Ngôn Thần, anh ta cảm thấy lạ nên đã lên tiếng hỏi:

"Ngôn Thần, tay cậu sao vậy?"

Ngôn Thần xòe tay ra, nhìn vết thương đó rồi nhếch miệng cười:

"Không có gì. Chỉ là giận quá nên mất kiểm soát."

"Cậu đấm vào tường có phải không? Vì ai? Vì tiểu mỹ nhân Diệp Hoan à?"

Nhắc tới Diệp Hoan là anh lại nhớ tới đêm hôm qua. Tuy có hơi miễn cưỡng nhưng anh cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

"Về thôi, đừng hỏi tôi nhiều như vậy."

"Haizzz, tôi biết ngay mà. Người vừa khiến cho Ngôn Thần si mê vừa khiến Ngôn Thần tức giận cũng chỉ có tiểu mỹ nhân Diệp Hoan. Ngưỡng mộ cô ấy ghê…"

"Ngưng gọi cô ấy là tiểu mỹ nhân hoặc cậu sẽ bị cắt lưỡi, chọn đi."

Lời đe dọa hôm qua của Ngôn Hạ lại biến thành sự thật mất rồi. Âu Dương Vũ Thiên này một ngày không nói không chịu được, nếu bị cắt lưỡi thì thà chết còn hơn.

"Thôi được rồi, tôi sẽ chọn cái thứ nhất, tôi không muốn mất lưỡi của mình đâu."



Dinh thự Phượng Hoàng, 10 giờ 30 phút.

Diệp Hoan loay hoay tìm chiếc nhẫn đã hơn 1 tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa tìm thấy. Vệ sĩ có ngỏ ý muốn giúp nhưng cô lại không cho phép họ lại gần mình. Vườn hoa hồng này có rất nhiều gai, cả hai tay của cô đã bị gai đâm tới chảy cả máu nhưng Diệp Hoan vẫn nhất quyết không dừng lại.

"Diệp tiểu thư, thiếu gia sắp trở về rồi, tôi nghĩ cô nên về phòng để dùng bữa trưa."

Đừng nói đến bữa trưa, bữa sáng hôm nay người hầu mang vào cô còn chưa động tới. Nếu chưa tìm được chiếc nhẫn, cô sẽ không quay trở về phòng.

Xe ô tô của Ngôn Thần càng lúc càng tiến gần dinh thự, Diệp Hoan cũng sợ bị anh phát hiện nhưng bây giờ tâm trí của cô chỉ để tâm tới việc tìm chiếc nhẫn. Mặc cho hai tay đang chảy máu, vết thương chằng chịt thế nào cô vẫn lao mình vào vườn hoa đầy gai ấy để tìm nhẫn.

"Chắc chắn nó phải ở đây, nó không thể biến mất như vậy được."



Cuối cùng thì ông trời cũng không phụ lòng tìm kiếm của cô. Diệp Hoan đã tìm thấy chiếc nhẫn, cô vui sướng, lấy tay áo phủi hết đất dính trên mặt chiếc nhẫn.

"May quá, tìm thấy rồi."

Tìm được chiếc nhẫn khiến cô cứ như được sống lại lần hai vậy. Lúc định đứng dậy trở về phòng, hai chân cô bất ngờ tê cứng lại, cả người Diệp Hoan ngã nhào xuống đất, chiếc nhẫn cũng bị văng ra xa.

"Nhẫn…nhẫn của tôi."

Diệp Hoan chống hai tay ngồi dậy, cô vội vã bò theo chiếc nhẫn đang lăn đi mất. Lúc chiếc nhẫn ngả xuống mặt đất và dừng lại bỗng dưng có người nào đó đi một chiếc giày màu đen giẫm lên nó. Diệp Hoan vô cùng hoảng hốt, cô lê mình tới đó, cố gắng nhấc chân của người đang giẫm phải chiếc nhẫn lên.

"Nhấc chân lên, nhẫn của tôi đang ở dưới chiếc giày."

Cô chỉ quan tâm đến chiếc nhẫn mà không hề biết rằng người đang giẫm lên chiếc nhẫn là Ngôn Thần. Âu Dương Vũ Thiên và vệ sĩ nhìn bộ dạng thảm thương này của cô cũng chỉ biết đứng nhìn chứ không dám lại giúp đỡ.

"Hoan Hoan, em đang làm cái trò gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói đáng sợ đầy quen thuộc ấy, Diệp Hoan bất giác rùng mình run sợ. Cô ngẩng mặt lên, vô tình bắt gặp ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí của anh. Tuy nhiên, Diệp Hoan vẫn cố đẩy chân anh ra để lấy chiếc nhẫn.

"Anh đang giẫm lên nhẫn của tôi, mau đưa nhẫn cho tôi."

Ngôn Thần lại một lần nữa bị cô làm cho tức điên. Diệp Hoan cô lại vì chiếc nhẫn cưới cùng Lăng Việt mà tự làm đau bản thân mình. Sẵn sàng lao vào vườn hoa hồng đầy gai ấy để tìm chiếc nhẫn đã bị vứt đi.

/Hoan Hoan, em yêu hắn tới mức này luôn sao?/

"Người đâu, mau lôi cô ấy đứng dậy."

Vệ sĩ nhận được lệnh từ anh liền lập tức lao tới lôi Diệp Hoan đứng lên. Cô ra sức vùng vẫy, không ngừng giãy giụa vì muốn lấy lại chiếc nhẫn:

"Thả tôi ra, tôi muốn lấy nhẫn, trả nhẫn cho tôi."

Ngôn Thần siết chặt nắm đấm, anh như đang cố dùng sức để giẫm vỡ nát chiếc nhẫn đáng chết kia ra.

"Đưa cô ấy về phòng, khóa chặt cửa lại."

"Vâng, thiếu gia."

Diệp Hoan vẫn lưu luyến chiếc nhẫn, thậm chí cô còn khóc lóc thảm thiết để van anh trả lại nhẫn cho cô:

"Ngôn Thần, tôi xin anh, trả lại chiếc nhẫn cho tôi…"

Âu Dương Vũ Thiên nhìn Diệp Hoan bị lôi đi, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thương hại. Lần đầu tiên anh ta thấy người phụ nữ xinh đẹp như Diệp Hoan khóc, nước mắt của mỹ nhân đúng là vũ khí lợi hại có thể giết chết lòng tự tôn của một anh hùng.

"Ngôn Thần, cậu nhất định phải làm thế với Diệp Hoan sao?"

"Câm miệng, không phải việc của cậu."

Ngôn Thần nhấc chân ra khỏi chiếc nhẫn, anh cúi người xuống nhặt nó lên sau đó cầm vào trong dinh thự. Âu Dương Vũ Thiên nhìn theo bóng dáng Ngôn Thần, bỗng thở dài:



"Thế nên tôi mới không thích yêu đương. Yêu sâu đậm như cậu, cuối cùng cũng chỉ nhận lại đau khổ mà thôi. Tình yêu…thật đáng sợ!"

Diệp Hoan bị vệ sĩ đưa trở lại phòng sau đó thì nhẫn tâm khóa chặt cửa lại. Cô liên tục đập cửa, gào khóc cầu xin bọn họ mở cửa nhưng đám vệ sĩ ấy đã không còn đủ dũng khí thả cô ra lần nữa.

"Mau mở cửa ra, tôi muốn lấy lại chiếc nhẫn, các người mau trả nhẫn cho tôi, mau trả nó lại cho tôi…"

Máu trên mu bàn tay của cô không ngừng chảy xuống, vết thương bị gai đâm đã lở loét ra trông vô cùng đau đớn. Diệp Hoan lại chẳng thèm để tâm tới tay mình bị thương, cô vẫn dùng hết sức lực để đập cửa, để la hét.

"Mau mở cửa ra, mở cửa ra đi…"

Cạch!

Cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Diệp Hoan bỗng dưng lùi lại phía sau khi cô nhìn thấy người đứng sau cánh cửa là Ngôn Thần. Thứ đập vào mắt anh đầu tiên là gương mặt đẫm nước mắt cùng vết thương trên tay của cô. Không hiểu sao nhưng anh lại vô cùng đau lòng.

Vừa thương cô lại vừa giận cô.

"Ngôn Thần…nhẫn…trả lại nhẫn cho tôi."

Diệp Hoan lao tới bám chặt lấy vạt áo của anh. Máu trên tay cô từ từ chảy xuống, Ngôn Thần nhìn cô như vậy thật sự không thể chịu được nữa.

"Ai cho phép em tự làm hại bản thân như vậy? Không có lệnh của tôi sao em dám làm mình bị thương?"

Lúc này Diệp Hoan mới nhận ra tay mình đang chảy máu, nhưng cô lại không để ý tới nó vẫn tiếp tục đòi nhẫn từ anh:

"Nhẫn…nhẫn…trả chiếc nhẫn cho tôi."

"Ý em…là đống rác rưởi này sao?"

Ngôn Thần xòe tay ra, chiếc nhẫn đã bị anh dùng búa đập vỡ nát thành nhiều mảnh. Những mảnh vỡ nhỏ của chiếc nhẫn từ từ rơi xuống sàn nhà sau đó thì văng tung tóe ra mặt đất. Diệp Hoan vội vã quỳ xuống, cô vơ lấy những mảnh vỡ, hai tay run run, trách móc:

"Tại sao lại đập nhẫn của tôi? Tại sao?"

Ngôn Thần kéo cô đứng dậy, anh siết chặt lấy hai vai của cô, gắt gỏng:

"Hôm qua em còn nói yêu tôi nhưng hôm nay lại dám đi tìm lại chiếc nhẫn. Diệp Hoan, em nghĩ tôi là trò đùa của em sao?"

"Ai nói là tôi yêu anh. Đừng mơ tưởng, người tôi yêu là Lăng Việt, không phải anh."

Diệp Hoan trợn trừng mắt nhìn anh, những lời nói hôm qua hoàn toàn mất hiệu lực.

"Cái gì? Em nói cái gì?"

"Ngôn Thần, anh đừng ảo tưởng nữa. Tôi nói thế là để…ưm…"

Đột nhiên, Ngôn Thần lao đến cưỡng hôn cô, anh siết chặt cô vào trong lòng, điên cuồng gặm nát đôi môi nhỏ của cô.

Anh không muốn nghe cô nói mình yêu Lăng Việt chứ không phải anh, anh ghét điều đó…