Những lời trước đó của Dương sư phụ, Diệp Hoan đều không để tâm nhưng câu nói cuối cùng của ông ấy đã khiến Diệp Hoan phải sửng sốt tới mức không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
Ông ấy vừa nói ai đã sát hại cả nhà cô cơ?
Ngôn Thần ư? Chuyện này… sao có thể chứ?
Hơi thở của Diệp Hoan bắt đầu trở nên rối loạn, hai tay run rẩy siết chặt lấy vạt váy. Tâm trạng cô bây giờ đang rất hoang mang, tiếp đến là khó chịu và sau cùng chính là sự đau khổ. Nước mắt của cô vô thức rơi xuống, cô đã mím chặt môi để kìm nén nhưng vẫn không thể ngăn mình ngừng khóc.
"Sao… sao Ngôn Thần có thể là người đã giết chết ba mẹ mình được chứ? Không thể nào, không thể nào…"
Diệp Hoan ôm mặt vội vàng chạy đi. Cô chạy thật nhanh trở về dinh thự, lên đến phòng của mình thì lập tức khóa chặt cửa lại. Cô nhốt mình trong phòng, đứng tựa lưng vào cánh cửa rồi tiếp tục khóc.
Cô cũng không muốn tin vào những gì mình vừa nghe được nhưng một chuyện lớn như vậy, Dương sư phụ chắc chắn không thể đem ra nói đùa. Thì ra, đây chính là lý do khiến ông ấy năm lần bảy lượt muốn cô rời khỏi Ngôn Thần, cuối cùng thì cô cũng hiểu ra được rồi.
"Hức! Tại sao… tại sao lại như thế chứ?"
Diệp Hoan đau khổ từ từ bước đến bên giường, đến lúc hai chân hoàn toàn mất sức, cô đã bất lực ngã phịch xuống đất. Khoảng thời gian tươi đẹp mà cô có được khi ở bên cạnh Ngôn Thần bất ngờ ùa về cắn xé suy nghĩ của cô. Đó toàn là những tháng ngày hạnh phúc, những kỉ niệm đẹp đẽ nhưng sao Diệp Hoan lại đau đớn thế này?
"Người mình yêu lại chính là kẻ đã giết hại gia đình mình, sao sự thật lại tàn nhẫn như vậy?"
Diệp Hoan ngồi tựa lưng bên cạnh giường, cô nức nở vội ôm lấy đầu gối, toàn thân không ngừng run rẩy. Gương mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt, và bên ngực trái của cô… như bị dao cứa phải, thật sự rất đau, vô cùng đau!
Nhớ lại trước đây khi Diệp Hoan cứu sống Ngôn Thần ở bên vệ đường. Đáng lẽ ra khi nhìn thấy người anh toàn là máu thì cô đã phải nghi ngờ mới đúng. Vậy mà… cô lại ra tay cứu anh, ra tay cứu kẻ đã sát hại cả nhà mình.
Quãng thời gian ở Diệp Gia, chứng kiến Ngôn Thần nhiều lần giúp đỡ mình mà Diệp Hoan đã nảy sinh tình cảm với anh lúc nào không biết. Cô tươi cười với kẻ thù, biết ơn kẻ thù, không những thế còn đem lòng yêu kẻ thù, cô đúng là điên rồi! Tất cả những điều mà Ngôn Thần làm đều là dối trá, từ ánh mắt, lời nói và hành động, tất cả đều là giả dối!
"Hoan Hoan, nếu như sau này tôi bỗng trở thành kẻ thù của em thì em sẽ làm gì?"
5 năm trước, Ngôn Thần đã vô thức hỏi Diệp Hoan câu hỏi này. Hồi đó cô còn ngây thơ nên đã không ngần ngại mà trả lời anh rằng:
"Sao có thể chứ? Anh là người tốt mà, chúng ta sẽ không bao giờ trở thành kẻ thù được."
Không còn nghi ngờ gì nữa, 5 năm trước, Ngôn Thần đã từng thú tội một lần với cô, vậy mà cô lại ngu muội không nhận ra. Kẻ giết chết ba mẹ cô đang ở ngay trước mắt, vậy mà cô còn yêu hắn, thậm chí còn mang thai con của hắn.
Diệp Hoan cô đúng là điên thật rồi!
Reng… reng… reng…
Trong tiếng khóc nức nở, bỗng dưng có tiếng chuông điện thoại vang lên. Diệp Hoan ngước mắt nhìn chiếc điện thoại ở trên mặt giường, trên màn hình có hiện lên tên người gọi đến là "Đại Ma Đầu" (biệt danh mà Diệp Hoan đặt cho Ngôn Thần là Đại Ma Đầu).
Diệp Hoan khẽ cầm lấy điện thoại, nhìn qua một lát rồi thẳng tay ném nó về phía bức ảnh đang đặt trên mặt tủ đối diện.
Choang!!!
Bức ảnh cùng chiếc điện thoại rơi xuống nền đất, vỡ tan tành.
Bức ảnh đó là ảnh chụp của cô và Ngôn Thần. Hôm lấy ảnh về, cô đã rất háo hức và coi nó như một báu vật. Vậy mà hôm nay, chính tay cô lại là người đập vỡ nó.
"Bao lâu nay anh vẫn luôn lừa tôi, đồ dối trá, đồ đáng ghét, tôi hận anh!"
Diệp Hoan lại tiếp tục gục mặt xuống, khóc nấc lên từng cơn. Nỗi hận thù bây giờ đang xâm chiếm cả trí óc cô, cô hận Ngôn Thần, hận muốn giết chết anh để trả thù.
Ở bên ngoài phòng của Diệp Hoan.
Vì nghe thấy tiếng rơi vỡ trong phòng của cô nên người hầu đã lo lắng chạy tới xem thử. Nhưng đến lúc mở cửa thì người hầu lại không mở được vì Diệp Hoan đã khóa trái cửa ở bên trong rồi.
"Diệp tiểu thư, cô có ở trong đó không? Cô không sao chứ?"
Đáp lại lời gọi ấy chỉ có tiếng khóc phát ra ở trong phòng. Biết được có chuyện không hay xảy ra nên người hầu đã vội vàng chạy đi tìm Ngôn Thần, nhưng khổ nỗi là Ngôn Thần chưa về, anh vẫn còn đang trên đường lái xe trở về.
Khi gọi điện thoại cho Diệp Hoan mấy lần mà không thấy cô bắt máy, Ngôn Thần đã có một linh cảm xấu.
"Diệp Hoan, tại sao em lại không nghe máy của anh chứ?"
Vì đang lái xe nên Ngôn Thần chỉ có thể gọi cho cô qua thiết bị liên lạc không dây gắn trên tai. Lát sau, anh quyết định gọi điện cho cô lần nữa nên đã mở điện thoại lên, tìm đến danh bạ có tên "Công Chúa Nhỏ" thì bấm gọi (Công Chúa Nhỏ là biệt danh mà Ngôn Thần đặt cho Diệp Hoan).
[Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng… tút!]
Ngôn Thần tức giận ném điện thoại sang một bên, vội vàng tăng tốc để trở về nhanh nhất có thể. Anh sợ Diệp Hoan đã xảy ra chuyện, nếu không thì sao cô lại không nghe máy tận mấy lần như thế chứ?
Về đến dinh thự Phượng Hoàng, người đầu tiên Ngôn Thần gọi tên chính là Diệp Hoan.
"Hoan Hoan, anh về rồi, Hoan Hoan…"
Như thường lệ, nếu Diệp Hoan nghe thấy tiếng của Ngôn Thần, cô sẽ nhanh chóng chạy đến bên anh nhưng hôm nay anh lại không thấy cô đâu cả. Thật kì lạ!
"Thiếu gia, thiếu gia… có chuyện không hay rồi."
Cô nữ hầu ban nãy cảm thấy có điều bất thường trong phòng Diệp Hoan, hớt hải chạy đến trước mặt Ngôn Thần. Thấy cô ấy hấp tấp, vội vã, Ngôn Thần nghiêm mặt hỏi:
"Chuyện gì?"
"Anh mau tới phòng của Diệp tiểu thư đi. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô ấy cứ nhốt mình trong phòng, không những thế tôi còn nghe thấy tiếng cô ấy khóc và đập đồ nữa."
"Cái gì?"
Ngôn Thần vội chạy lên tầng hai để tìm cô. Anh mới rời đi có một ngày mà kẻ nào lại dám ức hiếp Diệp Hoan?
Chẳng lẽ… là Dương sư phụ? Hay là… Ninh Nhã Ân?
Bây giờ trong đầu anh chẳng nghĩ được nhiều như vậy, anh chỉ muốn biết tình hình Diệp Hoan ra sao rồi thôi.
Tới trước cửa phòng của cô, Ngôn Thần đã điên cuồng gõ cửa.
Rầm! Rầm!
"Hoan Hoan, mở cửa cho anh đi Hoan Hoan!"
Bên trong, ngoài tiếng khóc thút thít thì không có động tĩnh gì cả. Ngôn Thần không còn cách nào khác đành phải đập cửa xông vào. Anh lùi lại phía sau, dùng sức chân để đạp thật mạnh.
Rầm!!!
Cánh cửa bật mở, Ngôn Thần vội vàng chạy vào trong. Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là bức ảnh và chiếc điện thoại rơi vỡ trên sàn nhà, sau đó là thân thể nhỏ bé đang ngồi một góc khóc nức nở.
"Hoan Hoan..."
Ngôn Thần lo lắng chạy đến ôm lấy cô, anh quỳ xuống, ôm cô vào lòng an ủi:
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho anh nghe đi, tại sao em lại khóc?"
Diệp Hoan tựa đầu vào người anh một lát sau đó bất ngờ đẩy Ngôn Thần ra, khiến anh ngã nhào ra đằng sau. Diệp Hoan loạng choạng vùng dậy, hét toáng lên:
"Đừng có động vào tôi, thật ghê tởm!"
Ngôn Thần ngơ ngác nhìn Diệp Hoan, tại sao cô lại kích động như vậy chứ? Bộ dạng này của cô vừa khiến Ngôn Thần lo lắng vừa khiến Ngôn Thần đau lòng. Anh đứng dậy nắm lấy hai vai của cô, khẽ hỏi:
"Hoan Hoan, em sao vậy, tại sao em lại…"
"Tôi nói anh đừng động vào tôi, tránh xa tôi ra."
Diệp Hoan khước từ Ngôn Thần một cách phũ phàng. Cô lùi vài bước cách xa anh, sau đó chỉ tay vào mặt anh, căm phẫn hỏi:
"Ngôn Thần, tôi hỏi anh, kẻ 5 năm trước giết chết ba mẹ tôi là anh có phải không?"
Ngôn Thần sửng sốt tròn mắt nhìn Diệp Hoan, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là lo lắng. Diệp Hoan đã biết chuyện 5 năm trước rồi sao? Rốt cuộc là kẻ nào đã nói cho cô biết chứ? Bây giờ không phải lúc thích hợp để cô biết chuyện, vậy mà…
"Hoan Hoan, tôi…"
"Anh trả lời tôi đi, đừng hòng lừa tôi thêm lần nào nữa."
Đã đến nước này rồi, Ngôn Thần cũng không thể giấu giếm cô được nữa. Diệp Hoan đã biết hết rồi, nói dối cô thì chỉ khiến cô hận thêm thôi.
Ngôn Thần hít thở một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt, khẽ gật đầu:
"Phải, là tôi… tôi là kẻ đã giết hại cả nhà em."
Bốp!
Ngôn Thần vừa dứt lời đã phải nhận một cái tát đau đớn từ Diệp Hoan. Cô căm phẫn nhìn anh, bàn tay vừa tát anh rát tới kì lạ.
"Tên khốn! Tại sao… tại sao anh lại làm vậy? Tại sao anh lại giết cả nhà tôi, tại sao hả?"
"5 năm trước, lúc đó tôi chỉ là một sát thủ của tổ chức. Khi có nhiệm vụ sát hại cả Diệp Gia, nghĩa phụ đã giao nó cho tôi và… em biết đấy, tôi không thể kháng lệnh."
Nghe những lời anh nói xong, Diệp Hoan lại càng thêm đau đớn. Cô vừa khóc vừa lắc đầu, loạng choạng lùi lại đằng sau. Cô bây giờ đang vô cùng hận anh, vừa hận vừa kinh hãi.
"Tôi thật ngu ngốc khi đem lòng yêu chính kẻ thù của mình. Ngôn Thần, anh là kẻ dối trá, anh đã lừa tôi, tôi ghét anh, hận anh… huhu…"