Dương sư phụ đột ngột trở về lúc này, Ngôn Thần có cảm giác có chuyện gì đó không lành.
Còn về Diệp Hoan, cô lại rất tò mò với cái người được gọi là "Dương sư phụ" ấy. Rốt cuộc người đó quyền lực cỡ nào mà có thể khiến Âu Dương Vũ Thiên và Ngôn Thần e ngại như vậy.
Ngôn Thần kéo Diệp Hoan theo anh cùng vào trong dinh thự. Âu Dương Vũ Thiên, Ngôn Hạ và Lâm Tiêu chỉ có thể đứng ở bên ngoài, cùng lắm là lén lút nghe họ nói chuyện chứ không dám bước vào bên trong.
Lúc mới nhìn thấy Dương sư phụ, Diệp Hoan đã cảm nhận được khí chất toát ra người ông ấy là vô cùng lớn. Dương sư phụ là người đàn ông đã qua tuổi trung niên, râu tóc đã điểm bạc nhưng dáng người vạm vỡ, trông có vẻ vẫn rất khỏe. Ánh mắt ông ấy giống như một con dao sắc bén, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, dáng vẻ oai phong lẫm liệt rất ra dáng một vị lãnh đạo tài năng.
"Sư phụ, người về lúc nào vậy? Tại sao không gọi cho con, để con ra sân bay đón người?"
Ngay cả Ngôn Thần vốn được cho là người "độc tài" cũng phải cúi đầu trước "Dương sư phụ", nhìn cái cách anh nói chuyện với ông ấy, cô cũng biết anh kính trọng vị "Dương sư phụ" này đến mức nào.
Dương sư phụ khẽ mở mắt ra, ông liếc nhìn Ngôn Thần sau đó liếc nhìn Diệp Hoan. Không hiểu tại sao nhưng khi va phải ánh mắt ấy, Diệp Hoan bỗng dưng sợ hãi, cả người cô run lên bần bật.
"Chẳng phải con đang bận rộn với chuyện tình cảm sao? Một ông già như ta, nào dám phiền đến chuyện của hai đứa?"
Dương sư phụ đang cảm thấy không thoải mái khi Ngôn Thần và Diệp Hoan tay trong tay, tình cảm mặn nồng. Câu nói đầy hàm ý của Dương sư phụ đã khiến cả Ngôn Thần và Diệp Hoan lúng túng.
"Dương sư phụ, con xin giới thiệu với người, đây là Diệp Hoan bạn gái của con."
"…"
"Còn đây là Dương sư phụ - Dương Tiễn*, ông ấy là thầy dạy anh lúc nhỏ."
*Dương Tiễn (Dương sư phụ) là thầy dạy võ của Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên, được mọi người trong tổ chức tôn kính gọi một tiếng "Dương sư phụ". Ông ấy là bạn thân của nghĩa phụ Ngôn Thần, cũng xem như ngang hàng với đại chủ Phượng Hoàng Lửa.
Diệp Hoan và Dương sư phụ được Ngôn Thần giới thiệu để làm quen với nhau. Nếu Dương sư phụ đã là thầy của Ngôn Thần vậy thì Diệp Hoan cũng nên chào hỏi một tiếng.
"Dương sư phụ, rất vui được gặp người."
Trong khi Diệp Hoan vô cùng hớn hở thì Dương sư phụ lại tỏ ra không hề thoải mái. Ông ấy cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, sau đó thì nhướn mày hỏi cô một câu:
"Cô là Diệp Hoan?"
"Vâng."
"Có phải…cô là con gái lớn của Diệp Minh không?"
[Diệp Minh là tên của ba Diệp Hoan.]
Diệp Hoan bất ngờ sửng sốt, cô tròn mắt nhìn Dương sư phụ. Tại sao ông ấy lại biết tên của ba cô chứ? Chẳng lẽ ba cô và Dương sư phụ trước đây từng quen biết nhau sao?
"Dương sư phụ, người biết ba của tôi ư?"
Dương sư phụ bỗng ho lên một tiếng, né tránh ánh mắt đang tràn đầy bất ngờ của cô, ông nói:
"Cũng có quen biết chút ít!"
Diệp Hoan vội vàng tiến đến trước mặt Dương sư phụ, cô có cảm giác như Dương sư phụ biết gì đó về vụ thảm sát 5 năm trước. Cô liền khẩn cầu ông ấy:
"Dương sư phụ, nếu người biết ba của tôi chắc người cũng biết về vụ thảm sát của gia đình tôi 5 năm về trước đúng không? Tôi xin người hãy nói cho tôi biết kẻ đã sát hại cả gia đình tôi, xin người đấy Dương sư phụ."
Diệp Hoan rơm rớm nước mắt, hai tay run run chĩa về phía trước khẩn cầu Dương sư phụ với bộ dạng đầy tuyệt vọng. Vụ thảm sát xảy ra 5 năm trước đã cướp đi mạng sống của ba mẹ cô, cô thật sự rất muốn trả thù cho họ, vì vậy cô cần phải biết kẻ nào đã làm ra chuyện này.
Ngôn Thần đứng im một chỗ, gương mặt tối sầm lại đầy lo lắng. Anh chỉ sợ Dương sư phụ sẽ nói ra hết mọi chuyện cho Diệp Hoan biết, đến lúc đó…anh biết phải làm sao để đối mặt với cô đây?
/Dương sư phụ, cầu xin người đừng nói cho cô ấy, bây giờ vẫn chưa phải lúc để tiết lộ mọi chuyện…/
Vốn dĩ Dương sư phụ định nói tất cả cho Diệp Hoan biết nhưng khi nhìn thấy điệu bộ lo sợ của Ngôn Thần, ông đã mủi lòng. Dương sư phụ thở dài một tiếng, sau đó liền lắc đầu:
"Ta chỉ biết ba của cô chứ không hề biết kẻ đã giết hại ba mẹ cô. Cô có hỏi ta…cũng vô ích."
Hai tay của Diệp Hoan bỗng buông thõng xuống khi Dương sư phụ vừa dứt lời. Cô cứ nghĩ mình sẽ tìm được chút manh mối gì đó của kẻ đã giết hại ba mẹ từ Dương sư phụ nhưng tia hi vọng này đã hoàn toàn bị dập tắt.
Đôi mắt xinh đẹp của cô đã không thể ngăn nổi những giọt nước mắt đau khổ, chúng cứ thế vô thức rơi xuống không ngừng. Thấy Diệp Hoan như vậy, Ngôn Thần liền bước đến ôm lấy hai vai của cô, anh nói:
"Hoan Hoan, để anh đưa em về phòng nhé?"
"Vâng…"
Diệp Hoan lặng lẽ gật đầu, xoay người cùng Ngôn Thần trở về phòng của mình. Thật sự anh phải cảm ơn Dương sư phụ vì đã giúp anh che giấu chuyện này. Nếu đổi lại, hôm nay Dương sư phụ đứng trước mặt cô nói hết mọi chuyện thì Ngôn Thần thật sự không biết điều kinh khủng gì sẽ xảy ra nữa.
Sau khi đưa Diệp Hoan trở về phòng, Ngôn Thần liền lặng lẽ bước ra ngoài. Anh bất ngờ chạm mặt Dương sư phụ, nhìn sắc mặt của ông ấy, anh đã đoán được Dương sư phụ có chuyện muốn nói.
Hai người đàn ông không nói gì với nhau nhưng lại hiểu ý nhau, Ngôn Thần theo Dương sư phụ vào trong phòng sách, cẩn thận khóa trái cửa lại rồi mới yên tâm nói chuyện với Dương sư phụ.
"Sư phụ, người có chuyện gì muốn nói với con sao?"
"Quả nhiên con vẫn hiểu ta. Nếu đã vậy rồi thì ta sẽ không vòng vo nữa..."
Ngôn Thần có cảm giác như chuyện Dương sư phụ sắp nói có liên quan đến Diệp Hoan.
"Ta nghe Nhã Ân nói, con đem Diệp Hoan về từ lễ cưới của cô ta, hay nói cách khác là con đã cướp dâu. Ngôn Thần, con đã biết rõ Diệp Hoan là con gái của Diệp Minh rồi tại sao còn chủ động đưa cô ta về đây?"
"Vì con yêu cô ấy, con không thể sống thiếu cô ấy."
Dương sư phụ bất ngờ nổi giận, ông chỉ thẳng tay vào mặt anh đay nghiến:
"Ngu ngốc! Con quả thực bị tình yêu làm cho ngu ngốc rồi Ngôn Thần. Cái gì? Yêu sao? Yêu con gái của kẻ thù à? Đường đường là đại chủ của Phượng Hoàng Lửa, vậy mà lại đem lòng yêu con gái của kẻ thù, có thấy nhục không?"
"Con không hề hối hận khi yêu cô ấy. Diệp Hoan là người phụ nữ cho con cảm giác vô cùng hạnh phúc, con chỉ muốn cô ấy ở bên cạnh con, mãi mãi làm người phụ nữ của con."
Trước những lời mắng chửi của Dương sư phụ, Ngôn Thần cũng không chịu nhường nhịn. Đây là lần đầu tiên Ngôn Thần dám cãi lại lời của Dương sư phụ, mặc dù biết tính cách của Ngôn Thần nhưng Dương sư phụ vẫn không thể chấp nhận được.
Dương sư phụ tức giận đập mạnh tay xuống mặt bàn:
"Hỗn xược! Sao con dám nói vậy với ta?"
"Con xin lỗi sư phụ." Ngôn Thần lập tức cúi đầu.
"Ngôn Thần, ta và nghĩa phụ của con cùng nhau nuôi dạy con hơn 20 năm trời. Rèn giũa cho con đầy đủ tất cả mọi mặt rồi dốc sức đưa con trở thành đại chủ như ngày hôm nay, không phải để con vì một đứa con gái mà làm mất tôn nghiêm của mình."
Ngôn Thần mím chặt môi, anh rất muốn phản bác nhưng vẫn phải cố kìm nén cảm xúc. Người anh coi trọng nhất đời này chính là nghĩa phụ và Dương sư phụ, anh biết họ đã lao tâm khổ sức vì anh thế nào nhưng không phải vì thế mà lúc nào anh cũng hoàn toàn nghe theo lời họ.
"Diệp Hoan là con gái của Diệp Minh, nếu cô ta phát hiện ra con chính là kẻ đã giết cả nhà mình thì sẽ như thế nào? Diệp Hoan không chỉ là quả bom nổ chậm ở bên cạnh con mà cô ta còn là điểm yếu của con. Nếu đã là đại chủ thì con không được phép có điểm yếu, cho nên…mau chóng dừng ngay việc yêu đương lại ngay cho ta."
Nghe Dương sư phụ quả quyết như vậy, Ngôn Thần vội vàng quỳ xuống trước mặt Dương sư phụ. Người ta nói "đầu gối nam nhi dát vàng" nên không thể tùy tiện quỳ xuống trước mặt người khác. Hơn thế, Ngôn Thần còn là đại chủ của Phượng Hoàng Lửa nên càng không thể quỳ, vậy mà…anh lại vì một người phụ nữ mà đánh mất tôn nghiêm.
"Dương sư phụ, người bắt con làm gì cũng được nhưng xin đừng bắt con rời xa Diệp Hoan, con không thể…"
"Con…con…con đang muốn làm ông già này tức chết mới vừa lòng sao? Còn không mau đứng dậy!"
Dương sư phụ vừa ôm lấy ngực vừa loạng choạng quát Ngôn Thần đứng dậy. Anh nghe vậy cũng từ từ đứng lên nhưng anh sẽ vẫn giữ quyết định của mình, sẽ không bao giờ buông tay Diệp Hoan.
"Dương sư phụ, con biết nếu một ngày Diệp Hoan nhớ lại mọi chuyện thì cô ấy sẽ hận con hay thậm chí…là giết con. Nhưng con không thể vì thế mà rời bỏ cô ấy, xin lỗi sư phụ, con phải làm trái ý của người rồi."
Dứt lời, Ngôn Thần liền mở cửa phòng và bước ra ngoài. Hành động này của anh đã khiến Dương sư phụ thực sự tức giận, vì thế ông càng không thể để Diệp Hoan ở bên cạnh anh. Cho dù có phải dùng cách quá đáng nhất, ông ấy cũng sẽ tách Diệp Hoan và Ngôn Thần ra bằng được.
Sau khi rời khỏi phòng sách, Ngôn Thần đã chạy thẳng lên phòng của Diệp Hoan. Vừa nhìn thấy cô đang khóc, anh đã vội vàng chạy đến, đưa hai tay sờ lên má của cô.
"Hoan Hoan, tại sao em lại khóc?"
Diệp Hoan gạt vội nước mắt đi, nghẹn ngào đáp lại:
"Em vô dụng quá đúng không Ngôn Thần? Ngay cả kẻ thù đã giết hại ba mẹ mình em cũng không tìm được, em đúng là vô dụng!"
Thấy Diệp Hoan đau khổ như vậy, Ngôn Thần bắt đầu cảm thấy chạnh lòng. Anh vô thức hỏi cô:
"Em…hận kẻ đó lắm sao?"
"Hắn đã giết cả nhà em, khiến em trở thành kẻ không nơi nương tựa. Em hận hắn, hận hắn đến tận xương tủy. Em nhất định phải giết chết hắn để trả thù cho ba mẹ, em phải giết hắn…"
Ngay lập tức Ngôn Thần liền ôm chầm lấy Diệp Hoan. Cô tựa đầu lên vai anh, vừa khóc vừa lẩm bẩm muốn giết kẻ đã hại chết gia đình mình để báo thù cho ba mẹ.
Mặc dù biết Diệp Hoan chưa phát hiện ra Ngôn Thần là kẻ đó nhưng không hiểu sao Ngôn Thần lại lo sợ khôn nguôi. Anh sợ đến một ngày cô sẽ chĩa lưỡi dao về phía mình, hận mình tới nỗi tình yêu cũng không thể cứu vãn.
/Hoan Hoan, xin em hãy yêu anh như cái cách em hận anh vậy, dù chỉ một chút thôi cũng đủ rồi…