Sáng hôm sau,
Diệp Hoan đang đứng trên tầng hai nhìn xuống thì vô tình bắt gặp Lâm Tiêu đang cắt tỉa vườn hoa hồng ở dưới nhà. Nhìn bộ dạng của cậu ấy, Diệp Hoan lại nhớ tới em trai mình, nhất thời mỉm cười.
"Giá như A Tiêu là Diệp Hiên thì tốt biết mấy."
Cô xoay người, mở cửa bước xuống dưới nhà. Hôm nay dinh thự Phượng Hoàng thật vắng người, ngoài mấy người hầu ở dưới nhà dọn dẹp ra thì chẳng có ai nữa cả.
Diệp Hoan chậm rãi bước ra ngoài vườn hoa hồng, lúc cô tới gần Lâm Tiêu thì chợt dừng lại. Cô đứng im lặng để ngắm từng động tác cắt tỉa hoa hồng của Lâm Tiêu, đúng là rất chuyên nghiệp!
"Thật không ngờ quản gia Lâm lại thành thạo việc này như vậy đấy!"
Bỗng dưng Diệp Hoan lên tiếng khen ngợi khiến cho Lâm Tiêu giật mình quay sang. Cậu ta vì mải chăm chỉ làm việc quá nên không để ý có người đứng cạnh mình, người đó lại còn là Diệp Hoan nữa chứ.
"Diệp tiểu thư, cô đứng ở đây nguy hiểm lắm, cô vẫn nên vào trong nhà thì hơn."
Lâm Tiêu lo lắng sẽ làm Diệp Hoan bị thương trong lúc cắt tỉa nên đã vội vàng đưa cây kéo trên tay giấu đi. Thấy Lâm Tiêu lo cho mình như vậy, Diệp Hoan bỗng bật cười:
"Không sao đâu, tôi có thể giúp cậu được mà. Nào, đưa kéo đây, để tôi phụ cậu một tay."
Diệp Hoan chìa tay ra, định giật lấy chiếc kéo ở sau lưng của Lâm Tiêu. Cô muốn giúp cậu ấy một tay nhưng Lâm Tiêu lại sợ cô bị thương nên nhất quyết không đưa kéo cho cô. Hai người cứ giằng co qua lại để giành cây kéo, nếu cứ tiếp tục thế này thực sự rất nguy hiểm nên nhất thời Lâm Tiêu đã lớn tiếng:
"Chị Diệp Hoan, đừng động vào kéo, nguy hiểm đấy!"
Diệp Hoan bỗng khựng người, mọi hành động đều đột ngột dừng lại khi Lâm Tiêu vừa dứt lời. Cô tròn mắt liếc nhìn cậu ấy, cô có vừa nghe nhầm không? Lâm Tiêu gọi cô là chị Diệp Hoan sao?
"Cậu vừa gọi tôi là gì?"
Ngay cả bản thân Lâm Tiêu cũng không hiểu tại sao lại gọi Diệp Hoan là chị như vậy. Cậu ta chỉ lỡ miệng gọi cô một tiếng "chị" nhưng sao tiếng gọi ấy lại thân thuộc đến thế.
Lâm Tiêu lúng túng gãi đầu, không biết phải trả lời cô ra sao. Thật ra trong lòng cậu ấy, sớm đã coi Diệp Hoan giống như chị gái của mình rồi.
"Em…thật ra…chị Diệp Hoan, em có thể gọi chị là chị được không? Em không biết tại sao mình lại muốn gọi chị là chị nhưng em cảm thấy gọi như vậy rất…"
Lâm Tiêu còn chưa kịp nói hết lời thì Diệp Hoan đã kiễng chân lên ôm chầm lấy cậu ấy. Diệp Hoan bây giờ đang rất hạnh phúc, trái tim cô đang mách bảo cô rằng Lâm Tiêu chính là Diệp Hiên.
"Em muốn gọi chị là chị thì cứ gọi. A Tiêu, em rất giống với Diệp Hiên em trai của chị, thực sự rất giống!"
Không hiểu sao nhưng cảm giác này quen thuộc quá! Lâm Tiêu vòng tay ôm lấy cô, nhắm mắt lại để cảm nhận sự thân thuộc đến từ cái ôm này. Cho dù Lâm Tiêu có thực sự là Diệp Hiên đi nữa thì kí ức hồi nhỏ của cậu ấy đã hoàn toàn biến mất, cậu ấy đã quên đi việc mình có một người chị gái nên mới không nhớ chút gì như vậy.
"Chị Diệp Hoan, em nghe nói chị đang mang thai."
"Ừm…là con của Ngôn Thần."
Nhắc đến đứa con trong bụng này của cô là tâm trạng cô bắt đầu trùng xuống. Cứ nghĩ tới việc cha của nó là Ngôn Thần thì Diệp Hoan lại bất lực thở dài.
Cô thẫn thờ ôm lấy bụng mình, sinh linh bé nhỏ trong bụng cô đang dần lớn lên theo ngày tháng và đến thời điểm thích hợp nó sẽ được tới thế giới này. Đó chẳng phải là một điều tốt đẹp sao? Nhưng tại sao cô lại cảm thấy lo lắng cơ chứ!
"Chị không biết phải làm thế nào nữa. Chị thật sự chỉ muốn rời khỏi đây, sinh con rồi tự nuôi nấng nó cho tới lúc trưởng thành mà thôi."
Lâm Tiêu biết tại sao Diệp Hoan lại nghĩ như vậy bởi vì cô là bị Ngôn Thần bắt về đây và đứa bé này có được cũng là do cưỡng ép mà thành. Giữa hai người họ không dám nói là tình yêu nhưng chắc là…cũng phải có chút rung động gì đó.
"Chị Diệp Hoan, đứa bé không có tội gì cả, nếu nó sinh ra mà không có đầy đủ ba mẹ thì sẽ rất tội nghiệp. Chị đành lòng nhìn nó lớn lên mà không có ba bên cạnh sao?"
Đúng rồi! Tại sao cô lại không suy nghĩ tới điều này nhỉ?
Con của cô cũng chỉ là một sinh linh bé nhỏ khao khát được tới thế giới này nhưng cô lại không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh. Diệp Hoan lúc mới sinh vẫn còn đầy đủ ba mẹ nên cô mới cảm thấy thế nào là hạnh phúc gia đình thật sự. Nhưng tới khi ba mẹ cô bị giết hại, xa họ rồi cô mới phát hiện ra đó là một nỗi đau vô cùng lớn.
Diệp Hoan không thể để con của mình sinh ra mà không có ba bên cạnh, cô nhất định phải để nó có được một gia đình hoàn chỉnh.
"Cảm ơn em nhé A Tiêu! Nếu không có em chắc cả đời này chị sẽ có lỗi với con của mình mất. Em nói rất đúng, con chị cần phải có một gia đình hoàn chỉnh đầy đủ cả ba lẫn mẹ, nó xứng đáng được như vậy."
Kể từ giây phút này trở đi, Diệp Hoan đã quyết tâm thử một lần chấp nhận tình cảm của Ngôn Thần. Lý do cô quyết tâm như vậy, một phần là cho Ngôn Thần cơ hội, còn một phần là giúp con của cô có đầy đủ ba mẹ sau khi chào đời. Diệp Hoan đã mất ba mẹ rồi, cô không thể để con mình lớn lên mà không có ba.
"Con yêu, con cứ yên tâm nhé! Mẹ nhất định sẽ cho con có một gia đình hoàn chỉnh khi chào đời, nhất định là vậy."
…
Tối hôm ấy,
Bữa tiệc ở Ninh Gia sắp sửa bắt đầu. Ngôn Thần nói là sẽ đưa Diệp Hoan cùng tới đó nên cô đã tranh thủ trang điểm và thay đồ cho thật đẹp để xứng đáng bước đi bên cạnh anh.
Ngồi nhìn bản thân trước gương, Diệp Hoan cũng không biết mình đang hạnh phúc hay không hạnh phúc nữa. Cảm xúc của cô bây giờ rất hỗn loạn nhưng cứ nghĩ đến đứa bé trong bụng là cô lại phải tự nhắc nhở mình phải thật cố gắng.
"Diệp Hoan, vì con của mày, bằng mọi giá mày phải trở thành người phụ nữ độc nhất của Ngôn Thần."
Sắc mặt Diệp Hoan bỗng chốc thay đổi, không còn là nét mặt ủ rũ lo lắng như hồi nãy nữa mà thay vào đó là sự sắc sảo đến từ ánh mắt lẫn nụ cười. Cô biết bữa tiệc này không có gì là tốt đẹp đối với cô nhưng vì con của cô, cô nhất định phải danh chính ngôn thuận trở thành vợ của Ngôn Thần.
Cốc…cốc…
"Hoan Hoan, em thay đồ xong chưa?"
Bỗng dưng bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa và giọng nói của Ngôn Thần. Diệp Hoan khẽ quay đầu ra nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cô suy nghĩ một lát sau đó đưa hai tay ra đằng sau lưng. Chiếc váy của cô đã cài khóa gọn gàng nhưng không hiểu sao bây giờ cô lại kéo nó xuống.
Sau đó, Diệp Hoan vội vàng giữ lấy chiếc váy khỏi tuột, chạy đến mở cửa phòng.
Cạch!
"Ngôn Thần!"
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Hoan trong bộ váy dạ hội gợi cảm cùng lớp trang điểm tinh tế ấy, tim của Ngôn Thần đã đập rất nhanh. Anh chưa từng thấy cô quyến rũ như thế này bao giờ cả, chẳng trách cứ muốn nhìn cô mãi không rời.
Diệp Hoan ngại ngùng quay mặt đi khi thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào mình. Cô bỗng dưng quay lưng lại, vén mái tóc dài ra đằng trước để lộ cả chiếc lưng trần trắng mịn trước mặt của anh. Sau đó, cô nhẹ nhàng nói với anh:
"Ngôn Thần, anh giúp tôi kéo khóa váy lên với."
Thì ra đây là lý do cô tự mình kéo khóa xuống, mặc dù biết Ngôn Thần yêu mình nhưng cô vẫn muốn quyến rũ Ngôn Thần. Đúng như cô dự đoán, Ngôn Thần không kéo khóa giúp cô mà lao đến ôm chầm lấy cô. Anh đặt từng nụ hôn lên lưng cô, nhắm mắt lại tận hưởng hương thơm từ người cô tỏa ra.
"Hoan Hoan, em định quyến rũ tôi đấy à?"
"Đâu…đâu có, tôi chỉ nhờ anh kéo khóa lên thôi mà."
Ngôn Thần bất ngờ tóm lấy hai vai của cô, xoay ngoắt người cô lại. Anh chẳng nói gì cả, chỉ bất ngờ cúi xuống ngậm lấy đôi môi đỏ mọng vừa mới đánh son của cô. Hương vị của son môi và hương vị riêng của môi cô hòa quyện với nhau, nó khiến cho Ngôn Thần càng điên cuồng hơn nữa.
"Ư…ưm…"
Diệp Hoan bám chặt lấy vai của anh, nụ hôn này sâu quá khiến cô không thở được.
"Ưm…ha~"
Son trên môi của Diệp Hoan toàn bộ đã bị trôi đi hết sau nụ hôn vừa rồi. Ngôn Thần vẫn muốn hôn tiếp nhưng anh lại bị cô ngăn lại.
"Đủ rồi Ngôn Thần, nếu chúng ta còn không đi nữa thì bữa tiệc sẽ bắt đầu mất."
"Bữa tiệc ấy không quan trọng bằng việc tôi muốn hôn em."
"Ngôn…ah…"
Ngôn Thần ép chặt Diệp Hoan vào bức tường gần đó, anh tiếp tục cưỡng hôn cô thêm lần nữa. Diệp Hoan đã tính sai một bước rồi, cô chỉ muốn quyến rũ anh một chút thôi nhưng không ngờ Ngôn Thần lại điên cuồng tới vậy.
Cô cố gắng đẩy anh ra khỏi người của mình nhưng không sao đẩy được. Môi của cô bị anh gặm nhấm liên tục, cơn đau nhói cũng đã ập tới rồi nhưng anh vẫn chưa chịu buông tha cho cô. Ngôn Thần vừa hôn vừa xoay người cô chuyển động tiến ra xa bức tường, anh luồn tay ra sau lưng cô, mò mẫm tìm đến khóa váy rồi kéo nó lên. Xong xuôi, anh mới từ từ buông môi cô ra, khẽ thì thầm:
"Tôi chưa hôn đủ nhưng đợi tới lúc dự tiệc xong, tôi sẽ đến để đòi em."
Tên Ngôn Thần này đúng là thánh cuồng hôn mà. Cũng may là Diệp Hoan đang mang thai đấy nếu không cô cũng không biết anh sẽ còn giở trò biến thái gì nữa.
Một lúc sau, tại biệt thự Ninh Gia.
Xe ô tô của Ngôn Thần vừa tới kịp lúc bữa tiệc ở Ninh Gia bắt đầu. Diệp Hoan nắm lấy tay Ngôn Thần bước xuống xe, cô khoác tay anh cùng nhau tiến vào trong bữa tiệc.
Lúc cả hai người họ đặt chân vào biệt thự Ninh Gia, thì đã hoàn toàn chiếm được sự chú ý của những người bên trong bữa tiệc. Ninh Nhã Ân đang vui vẻ khi thấy Ngôn Thần xuất hiện nhưng nụ cười của cô ta lại chợt tắt khi nhìn thấy Diệp Hoan đi cùng anh.
"Diệp Hoan, cô cũng dám tới nơi này sao? Được lắm! Vậy thì tối nay tôi sẽ tiếp đãi cô thật chu đáo."