Long Hà Dực quay mặt đi cười lớn một trận. Lăng Việt trông thì có vẻ bảo vệ được Diệp Hoan nhưng anh ta đứng trước mặt Long Hà Dực thì chẳng khác gì con tép riu cả.
"Thằng nhãi, mày có biết bổn thiếu gia là ai không hả?"
Nhìn khí chất và cách hành xử của Long Hà Dực, Lăng Việt cũng đoán được phần nào hắn là người trong thế giới ngầm. Mà những kẻ trong thế giới ngầm nếu không tàn nhẫn như Ngôn Thần thì cũng thuộc kiểu khó đối phó.
Lăng Việt không biết võ, anh ta cũng chẳng biết đánh nhau bao giờ. Nhưng Diệp Hoan chỉ là một cô gái nhỏ bé, Lăng Việt lại là đàn ông, càng phải có trách nhiệm bảo vệ cho cô.
"Anh là ai tôi không muốn biết. Nhưng thanh thiên bạch nhật ức hiếp con gái nhà người khác thì cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì."
"Cái gì?"
Câu "chửi" này của Lăng Việt đã vô tình làm bùng lên cơn thịnh nộ trong lòng Long Hà Dực. Hắn nhíu mày không được vui, nhìn chằm chằm vào Lăng Việt như sắp sửa muốn dạy cho Lăng Việt một bài học.
Tới khi nắm đấm chực chờ giáng xuống thì đột nhiên chuông điện thoại của Long Hà Dực vang lên. Người gọi tới là Nghiêm Diệt, Long Hà Dực đành phải dừng lại để bắt máy.
"Alo, có chuyện gì vậy?"
[Đại chủ, có việc gấp, anh mau về dinh thự ngay đi.]
"Được, tôi biết rồi!"
Nếu không phải có cuộc điện thoại của Nghiêm Diệt thì Long Hà Dực đã cho Lăng Việt một trận rồi. Hắn chỉ tay cảnh cáo Lăng Việt, trước khi rời đi còn nháy mắt đưa tình với Diệp Hoan.
"Mày cứ đợi đấy…Còn tiểu mỹ nhân, hẹn gặp lại cô sau."
Sau khi xe ô tô của Long Hà Dực rời đi, Lăng Việt mới xoay người lại, vội vàng ôm lấy hai vai của Diệp Hoan. Anh ta hỏi cô:
"Diệp Hoan, em có sao không?"
Diệp Hoan khẽ lắc đầu, quay mặt đi chỗ khác để né tránh ánh mắt của Lăng Việt. Cảm nhận được Diệp Hoan đang cố giữ khoảng cách với mình, Lăng Việt liền buông tay ra khỏi người của cô. Anh ta thấy Diệp Hoan đã gầy đi nhiều, là do Ngôn Thần đối đãi không tốt với cô hay cô vẫn còn buồn bã vì chuyện xảy ra trước đó?
"Cảm ơn anh, Lăng Việt."
"Ngôn Thần đâu? Tại sao anh ta lại để em đi một mình? Còn nữa, cái tên ban nãy là ai vậy, tại sao hắn lại làm thế với em?"
Diệp Hoan trốn tránh câu hỏi đầu tiên của Lăng Việt, cô chỉ trả lời câu hỏi thứ hai của anh ta:
"Hắn là Long Hà Dực, Long đại chủ của Hắc Long. Anh ta là kẻ thù của Ngôn Thần, cũng tàn nhẫn không kém Ngôn Thần."
Không gian im lặng một hồi, chẳng biết từ lúc nào hai người họ lại trở nên xa lạ đến vậy. Nếu là trước đây thì Diệp Hoan và Lăng Việt chỉ cần ở cạnh nhau thôi cũng có đầy chuyện để nói. Lúc đó, hai người họ vẫn còn yêu nhau nên bất cứ điều gì cũng có thể trở thành chủ đề của câu chuyện.
Thời gian thấm thoát trôi qua, nhưng những kỉ niệm đẹp hồi đó cứ như mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Kỉ niệm còn đó, người cũng còn đó nhưng hai trái tim đã không còn chung nhịp đập nữa. Chia tay rồi, tuy không phải trở thành người xa lạ nhưng cũng không còn thoải mái như trước đây.
Diệp Hoan thấy Lăng Việt không nói gì, cô cũng không muốn đứng đây lâu nữa. Diệp Hoan quay đầu định rời đi nhưng đột nhiên tay của cô lại bị Lăng Việt giữ lại, anh ta hạ giọng:
"Diệp Hoan, nói chuyện với anh một chút đi, xin em đấy!"
Diệp Hoan muốn rời đi nhưng lại không thể từ chối lời của Lăng Việt. Hai người họ cùng tìm một chỗ vắng vẻ, ít người qua lại rồi ngồi xuống để nói chuyện.
"Anh muốn nói chuyện gì với em thì nói đi."
Lăng Việt quay sang nhìn Diệp Hoan, anh ta vẫn còn yêu Diệp Hoan nhiều lắm. Trước đây khi cô nói chia tay, vì giận quá nên Lăng Việt mới nói muốn cưới Hứa Kỳ Kỳ, nhưng thật ra trong lòng anh ta vẫn chỉ có một mình Diệp Hoan.
Bỗng dưng Lăng Việt ôm chặt lấy cô, anh ta siết cô trong lòng rồi nói:
"Diệp Hoan, chúng ta quay lại đi."
Nghe được lời nói này của Lăng Việt, Diệp Hoan vô cùng bất ngờ. Cô biết tình cảm 2 năm khó dứt nhưng hai người họ đã không thể quay lại như trước đây được nữa. Diệp Hoan lặng lẽ rơi nước mắt, cô không ôm lấy Lăng Việt nhưng cũng không đủ dũng khí để đẩy anh ta ra.
"Lăng Việt, em xin lỗi nhưng chúng ta…không thể quay lại như trước đây được nữa."
Lăng Việt vội vã siết cô mạnh hơn, tâm trạng Lăng Việt dường như không được tốt cho lắm khi nghe câu nói này. Anh ta hoảng loạn:
"Diệp Hoan, anh sẽ không để ý chuyện đã xảy ra giữa em và Ngôn Thần nữa đâu, anh sẽ bỏ qua tất cả. Vì vậy em hãy cùng anh bắt đầu lại từ đầu có được không?"
Diệp Hoan vừa khóc vừa lắc đầu:
"Lăng Việt, anh và Hứa Kỳ Kỳ sắp kết hôn rồi, anh không thể phản bội cô ấy được. Hơn nữa…em…em đã…có thai rồi…"
Mọi thứ trước mắt Lăng Việt đột nhiên tối sầm lại, câu nói của Diệp Hoan giống như sét đánh ngang tai anh ta.
Diệp Hoan có thai ư? Điều này thật khó tin!
"Em nói cái gì? Em có thai rồi sao? Em…em có thai…với Ngôn Thần?"
Diệp Hoan lặng lẽ gật đầu trong nước mắt.
Hai tay của Lăng Việt bất lực buông khỏi người của Diệp Hoan. Gương mặt bỗng trùng xuống không vui, ngay cả sự kiên quyết lúc đầu cũng đang dần dần biến mất. Lăng Việt lại thua Ngôn Thần rồi, à không…phải là mãi mãi không thể thắng nổi Ngôn Thần mới đúng!
Thấy Lăng Việt im lặng không nói gì, Diệp Hoan biết là anh ta đã bị kích động. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, cô đã mang thai con của Ngôn Thần, cô hoàn toàn không thể cùng với Lăng Việt quay lại như trước đây.
"Lăng Việt, em xin lỗi. Nhưng em tin là anh sẽ nhanh chóng quên được em thôi, tới lúc đó…anh phải thật hạnh phúc đấy nhé!"
Nói rồi, Diệp Hoan lặng lẽ quay đầu rời đi, để mặc Lăng Việt ngồi một mình đờ đẫn ở đó. Phải thật hạnh phúc sao? Đến cả người con gái mình yêu cũng bị cướp mất thì sao anh ta có thể dễ dàng tìm nổi một hạnh phúc mới chứ?
Sau khi Diệp Hoan rời khỏi, sắc mặt Lăng Việt mới có chút thay đổi. Gương mặt Lăng Việt đen lại trông rất đáng sợ, hai mắt tràn ngập sát khí của thù hận, anh ta lẩm bẩm:
"Ngôn Thần, anh cướp Diệp Hoan khỏi tay tôi, tôi sẽ không bao giờ...tha cho anh."
Lát sau,
Để lấy lại tinh thần, Diệp Hoan đã ghé cửa hàng tiện lợi mua chút đồ rồi đem tới trại trẻ mồ côi Phụng Sinh.
Trước đây khi cô chưa bị Ngôn Thần giam lỏng ở dinh thự, cô vẫn thường xuyên tới nơi này để chơi đùa cùng lũ trẻ. Bọn chúng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn mỗi khi gặp chuyện gì đó buồn phiền.
"Ah…chị Diệp Hoan xinh đẹp tới rồi!"
Lũ trẻ trong trại trẻ mồ côi vừa thấy Diệp Hoan là lao tới ôm chầm lấy cô. Bọn chúng vẫn nhớ cô mặc dù đã một thời gian cô không tới.
"Chị có đem them quà cho các em đây, ai cũng có phần nhé!"
Nói rồi, cô vui vẻ phát quà cho lũ trẻ. Nhìn những nụ cười hạnh phúc trên môi của chúng khiến tâm trạng cô đã đỡ hơn rất nhiều.
Diệp Hoan ngồi nghỉ trên ghế đá gần đó, cô vừa ngắm bọn trẻ vui chơi vừa đặt tay lên bụng để nói chuyện với sinh linh bé nhỏ kia. Cô mong sau khi đứa bé ra đời cũng sẽ hiếu động như lũ trẻ ấy, nó cũng chính là niềm hạnh phúc và động lực lớn nhất của cô lúc này.
Đúng lúc ấy, người nhận nuôi những đứa trẻ (quản lý trại trẻ mồ côi) bước đến chỗ Diệp Hoan.
"Diệp Hoan, lâu rồi không gặp cháu, cháu vẫn khỏe đó chứ?"
"Dì An, cháu vẫn khỏe ạ, dì ngồi xuống đây đi."
Dì An rất quý Diệp Hoan, bà ấy rất giống với mẹ của cô nên cho cô cảm giác rất quen thuộc. Lâu lắm rồi không gặp dì An, cô cũng cảm thấy nhớ. Diệp Hoan bắt đầu nũng nịu, ôm chầm lấy dì An, tựa đầu vào vai bà ấy.
"Dì An, hôm nay cháu ở lại với dì nhé?"
"Nếu được vậy thì tốt quá rồi, để dì đi chuẩn bị bữa trưa cho cháu."
"Đợi chút nữa đi dì, dì để cháu ôm dì như vậy một lát đi."
Hơi ấm từ người của dì An khiến cô có cảm giác như mình đang nằm trong vòng tay của mẹ mình vậy. Cứ như thế cô yên tâm nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc lại ngủ quên mất. Dì An cứ thế vỗ về cô như vỗ về đứa con gái ruột của bà, nhìn cảnh tượng này thật khiến người khác xúc động.
[…]
Tới chiều tối, Diệp Hoan mới lững thững trở về chung cư từ chỗ của dì An. Cô thật không muốn xa tụi nhỏ chút nào nhưng cô vẫn phải trở về nhà của mình.
Giờ cũng gần 7 giờ tối rồi, cô nghĩ Yên Chi cũng đã tan làm ở quán cà phê. Sau khi mở cửa phòng, Diệp Hoan chưa kịp định hình thì đã lên tiếng:
"Yên Chi, cậu ăn tối chưa, để mình còn…"
Lời đang nói dở bỗng dưng bị ngắt quãng. Diệp Hoan tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Ngôn Thần đang đứng trong phòng của mình.
"Ngôn Thần? Tại sao anh lại tới đây nữa vậy?"
Ngôn Thần lướt qua nhìn Diệp Hoan từ trên xuống dưới, chợt mỉm cười tiến đến gần cô. Anh đưa tay vuốt má cô, sau đó nói:
"Tôi tới để đón hai mẹ con em trở về."