Vừa hay tin Diệp Hoan trốn khỏi dinh thự, Ngôn Thần liền lập tức cúp máy, bước xuống giường để chạy đi tìm cô. Nhưng anh còn chưa bước được ra ngoài cửa thì đã bị Âu Dương Vũ Thiên cản lại.
"Ngôn Thần, cậu không được đi, bây giờ cậu đang bị thương nên không thể rời khỏi bệnh viện."
Ánh mắt của Ngôn Thần đỏ lừ nhìn chằm chằm vào Âu Dương Vũ Thiên. Anh gằn giọng:
"Tránh ra! Tôi phải đi tìm Diệp Hoan."
Âu Dương Vũ Thiên đẩy Ngôn Thần ngồi xuống giường, vội vàng nói:
"Tôi sẽ đi tìm cô ấy cho cậu, vì thế cậu hãy ở yên đây đi. Tôi sẽ tìm được Diệp Hoan rồi đưa cô ấy trở về."
"Cậu chắc chứ?"
"Nhất định…tôi sẽ tìm được cô ấy!"
Nghe được những lời ấy, tâm trạng của Ngôn Thần cũng ổn định được phần nào. Anh nghe lời Âu Dương Vũ Thiên, anh sẽ ngồi yên ở đây để chờ anh ta tìm Diệp Hoan rồi đưa cô ấy trở về.
Dứt lời, Âu Dương Vũ Thiên liền chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho ai đó. Anh ta gấp rút:
"Mau chia nhau ra khắp thành phố để tìm Diệp Hoan cho tôi, ai tìm được cô ấy sẽ có thưởng."
Xong xuôi, Âu Dương Vũ Thiên chạy ra chỗ để xe của mình, lái xe đi thẳng. Dường như anh ta đã đoán ra được nơi mà Diệp Hoan sẽ đi tới nên mới không chần chừ lái xe rời đi.
Trong khi đó, ở chung cư Mina,
Diệp Hoan thẫn thờ xách vali bước trên hành lang của chung cư Mina - nơi ở trước đây mà cô từng sinh sống. Cô ở chung phòng với Trịnh Yên Chi nên phòng của Yên Chi cũng là nơi cô định lui tới.
Sau khi tìm tới phòng chung cư số 103, Diệp Hoan liền gõ cửa:
"Yên Chi, là mình Diệp Hoan đây, cậu mau ra mở cửa cho mình đi."
Không gian yên lặng một lát, lúc này Diệp Hoan mới phát hiện ra Yên Chi không có ở nhà. Diệp Hoan lại không có chìa khóa phòng nên cô không thể vào bên trong được.
Diệp Hoan đứng tựa mình vào cánh cửa, cứ nghĩ tới chuyện Lăng Việt sắp kết hôn với Hứa Kỳ Kỳ là cô lại cảm thấy buồn bã. Khóe mắt đẫm lệ như sắp khóc nhưng lát sau cô lại mỉm cười, nuốt những giọt nước mắt ấy xuống dưới rồi nói:
"Mình và Lăng Việt đã chia tay, anh ấy tìm được hạnh phúc mới thì mình phải vui mới phải. Đúng rồi! Mình phải phấn chấn lên."
Sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Hoan để lại vali ở trước cửa phòng rồi đi mua chút đồ ăn. Đợi đến lúc Yên Chi trở về, cô và cô ấy sẽ mở một bữa tiệc lẩu để chúc mừng cho Diệp Hoan lấy được sự tự do và độc thân trở lại.
Lát sau, Trịnh Yên Chi trở về chung cư, lúc nhìn thấy chiếc vali của Diệp Hoan, cô nàng đã ngờ ngợ:
"Diệp Hoan rời khỏi dinh thự đó rồi sao? Nếu vali cậu ấy ở đây thì người đâu rồi?"
Trịnh Yên Chi ngó trước ngó sau nhưng hoàn toàn không thấy bóng người nào cả. Thấy kì lạ, cô nàng liền gọi điện thoại cho Diệp Hoan nhưng chẳng ai bắt máy.
"Rốt cuộc thì cậu đang làm gì mà không bắt máy thế? Thật là…"
Trịnh Yên Chi lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó kéo theo chiếc vali của Diệp Hoan vào bên trong. Tầm mười phút sau, bên ngoài cửa phòng lại truyền tới tiếng gõ cửa. Trịnh Yên Chi cứ tưởng Diệp Hoan trở về nên đã vội vàng chạy ra mở cửa.
"Diệp Hoan, cậu về rồi…à."
"Trịnh nha đầu, tôi bắt được cô rồi!"
Thì ra Âu Dương Vũ Thiên lái xe tới chung cư Mina để tìm Diệp Hoan. Anh ta cũng đoán đúng đó chứ nhưng tiếc là người anh ta cần tìm lại không ở đây.
Bây giờ Trịnh Yên Chi không muốn gặp Âu Dương Vũ Thiên một chút nào, cô nàng vờ như không nhìn thấy anh ta sau đó vội vã đóng cửa lại.
"Trịnh nha đầu, cô mau mở cửa ra cho tôi."
"Anh về đi, tôi không muốn gặp anh."
Cánh tay của Âu Dương Vũ Thiên bị kẹt ở cửa nên Trịnh Yên Chi nhất thời không thể đóng cửa lại được. Chớp thời cơ, Âu Dương Vũ Thiên đẩy cửa xông vào, Trịnh Yên Chi bất ngờ ngã nhào xuống mặt đất.
"Không sao chứ?" Âu Dương Vũ Thiên đưa tay ra ngỏ ý muốn đỡ Trịnh Yên Chi.
Trịnh Yên Chi khước từ sự giúp đỡ ấy, cô nàng hất tay Vũ Thiên đi, tự mình đứng dậy:
"Không cần anh phải giúp tôi."
Âu Dương Vũ Thiên bắt đầu ngó nghiêng toàn bộ căn phòng. Nơi ở gì mà nhỏ như cái lỗ mũi, đồ đạc chất đống tuy sắp xếp rất logic nhưng cảm thấy thật bừa bộn. Đột nhiên, Âu Dương Vũ Thiên nhìn thấy vali của Diệp Hoan, anh ta bất ngờ chạy vào trong kiểm tra.
"Diệp Hoan, tôi biết cô đang ở đây, mau theo tôi trở về đi."
Âu Dương Vũ Thiên tự tiện xông vào nhà bếp, phòng tắm và thậm chí cả toilet để tìm Diệp Hoan nhưng kết quả lại không thấy một ai cả. Anh ta nghi ngờ Trịnh Yên Chi đã giấu Diệp Hoan nên liền bước đến siết chặt cổ tay của cô ấy, gặng hỏi:
"Cô biết Diệp Hoan đang ở đâu đúng không? Mau nói đi!"
"Buông ra! Tôi không biết cậu ấy ở đâu cả."
"Còn nói dối nữa sao? Vali của Diệp Hoan ở nhà của cô, vậy cô ấy không ở đây thì còn ở đâu nữa."
Mặc cho Âu Dương Vũ Thiên có tra hỏi thế nào thì Trịnh Yên Chi cũng nhất quyết không hé răng trả lời. Trong lúc giằng co qua lại, Trịnh Yên Chi bất ngờ trượt chân, ngã nhào xuống dưới giường. Chẳng may Âu Dương Vũ Thiên cũng mất đà ngã theo, anh ta nằm đè lên Trịnh Yên Chi, hai người họ nằm ở tư thế rất dễ gây hiểu lầm.
"Âu Dương Vũ Thiên, anh nặng quá, còn không mau đứng lên đi."
Trịnh Yên Chi đưa tay về phía trước, cố gắng đẩy Âu Dương Vũ Thiên. Nhưng người anh ta nặng như núi, sức yếu đuối non nớt của Trịnh Yên Chi vốn dĩ không thể làm gì được Âu Dương Vũ Thiên.
Được áp sát cơ thể với Trịnh Yên Chi ở một khoảng cách gần như vậy, Âu Dương Vũ Thiên nhất thời không kiểm soát được hành động của mình. Anh ta cúi xuống, vô tư cưỡng hôn Trịnh Yên Chi.
"Ưm…"
/Anh…anh ta dám cưỡng hôn mình?/
Sau khi thỏa mãn nhu cầu, Âu Dương Vũ Thiên mới chủ động buông ra. Cả hai đều liên tục thở dốc, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên đầy ám muội.
Âu Dương Vũ Thiên nhìn chằm chằm vào Trịnh Yên Chi, hạ thấp giọng:
"Trịnh Yên Chi, tại sao lại từ chối tôi?"
Lại là câu hỏi này sao? Không phải lúc trước ở quán cà phê, Trịnh Yên Chi đã nói rõ với anh ta rồi còn gì.
"Tôi…tôi nói với anh rồi đó thôi. Tại…tại vì tôi không có tình cảm với anh." Trịnh Yên Chi lắp bắp đáp.
"Em có chắc là không có tình cảm với tôi không?"
Nghĩ ngợi một lát, Trịnh Yên Chi bất ngờ đẩy Âu Dương Vũ Thiên ra rồi vùng dậy. Cô nàng lấy hết can đảm để nói ra những lời thật đáy lòng mình.
"Thôi được rồi, tôi thừa nhận là có thích anh nhưng tôi không thể đánh cược cả đời mình cho một kẻ trăng hoa như anh được. Trịnh Yên Chi tôi không muốn chia sẻ đàn ông với người khác, càng không muốn trở thành trò đùa của anh."
"Em đang nghĩ tôi trêu đùa em, yêu em…để cho vui thôi sao?" Âu Dương Vũ Thiên nhíu mày hỏi.
"Không phải thế à? Đàn ông như anh nói thì hay lắm nhưng ai mà biết được sau lưng tôi còn giấu bao nhiêu phụ nữ nữa."
Thì ra trước giờ Trịnh Yên Chi vẫn luôn hiểu lầm tình cảm mà Âu Dương Vũ Thiên dành cho mình. Đúng là trước đây Âu Dương Vũ Thiên đã trêu đùa rất nhiều cô gái nhưng mọi chuyện cũng là quá khứ rồi, bây giờ anh ta thực lòng thích Trịnh Yên Chi nhưng cô gái này lại không hiểu được tình cảm ấy. Tình thế này thật bí, bí tới mức Âu Dương Vũ Thiên không biết phải làm gì để Yên Chi hiểu được tấm lòng của mình.
"Nếu tôi nói tôi thật lòng yêu em chứ không phải trêu đùa em thì em có tin không?"
"Ai mà tin nổi chứ?"
Trịnh Yên Chi muốn tin nhưng cũng không thể tin tưởng hoàn toàn. Nếu nói lời thật lòng mà Yên Chi còn không tin thì Âu Dương Vũ Thiên phải thề độc vậy. Anh ta bỗng dơ một tay lên, dõng dạc nói:
"Âu Dương Vũ Thiên tôi xin thề với trời, tình cảm mà tôi dành cho Trịnh Yên Chi là hoàn toàn thật lòng và không hề có ý định trêu đùa cô ấy. Nếu những lời tôi nói có nửa lời dối trá, tôi sẽ bị sét đánh chết ngay bây giờ..."
Trịnh Yên Chi bất ngờ lao đến, bịt miệng Âu Dương Vũ Thiên lại. Cô nàng lo lắng cho Âu Dương Vũ Thiên vì lời thề độc vừa rồi, đúng là không coi mạng sống mình ra cái gì mà.
"Âu Dương Vũ Thiên, anh điên rồi sao? Tại sao lại thề độc kiểu đó chứ?"
Âu Dương Vũ Thiên mỉm cười nhìn Yên Chi, từ từ gỡ tay cô ấy ra khỏi miệng mình, sau đó liền nắm chặt lấy tay của Yên Chi, nói:
"Nhưng nếu anh không làm thế thì em sẽ không tin lời anh nói. Trịnh Yên Chi, anh yêu em."
Đã đến nước này rồi, Trịnh Yên Chi cũng không thể từ chối được nữa. Âu Dương Vũ Thiên đã nói ra những lời thật lòng mình không những thế còn dám thề độc để khẳng định tình cảm mình dành cho Yên Chi không hề dối trá. Bằng ấy thôi cũng đủ khiến Yên Chi xiêu lòng.
"Vũ Thiên, em…em cũng yêu anh."
Âu Dương Vũ Thiên bất ngờ lao tới ôm chầm lấy Yên Chi, cả hai người họ ngã nhào xuống mặt giường.
"Yên Chi, vậy là em đã đồng ý làm người phụ nữ của anh rồi sao?"
"Ừm, em đồng ý!"
\=> like & cmt.