Ngôn Hạ gật đầu, không những thế còn nói ra một tràng thành tích của anh trai mình cho cô nghe:
"Vâng, anh trai em tên Ngôn Thần. Anh ấy là chủ của tòa dinh thự này, tuy tính tình có hơi cục súc nhưng anh ấy ấm áp lắm. Vẻ ngoài đẹp trai thì không phải bàn rồi, có nhiều phụ nữ thích anh ấy nhưng anh ấy đều từ chối vì chỉ cần mỗi chị thôi đó…"
Diệp Hoan không quen biết gì anh tại sao lại từ chối tất cả phụ nữ chỉ cần mỗi cô thôi chứ? Càng nghe cô càng cảm thấy vô lý, lời Ngôn Hạ nói không khiến hình ảnh Ngôn Thần trong mắt cô trở nên tốt đẹp hơn chút nào cả.
"Tiểu mỹ nhân, còn tôi là Âu Dương Vũ Thiên, đẹp trai tài giỏi. Tôi là bạn thân của Ngôn Thần Chết nhưng không giống cậu ta đâu nhé, tôi tốt bụng hơn cậu ta nhiều đó."
Nhìn gương mặt đại tự luyến của Âu Dương Vũ Thiên, Diệp Hoan càng cảm thấy những người có liên quan tới Ngôn Thần đều không giống người bình thường. Bọn họ càng khiến cô thêm sợ hãi nơi này và con người ở đây hơn.
"Các người mau ra khỏi đây đi, tôi không muốn nhìn mặt các người." Đột nhiên Diệp Hoan lên tiếng đuổi hai người họ đi.
"Chị Diệp Hoan, bọn em tới là để…"
"Đi đi. Đi hết đi, tôi không muốn nhìn thấy các người, làm ơn đi hết đi…"
Choang!
Diệp Hoan bất ngờ nổi giận. Cô vùng dậy ném đổ cả một bình hoa. Không ngờ cô lại là người dễ bị kích động tới như vậy.
"Thôi được rồi, bọn em sẽ rời đi, chị đừng nổi giận nữa."
Ngôn Hạ kéo Âu Dương Vũ Thiên rời khỏi phòng. Rốt cuộc là vì lý do gì mà Diệp Hoan lại trở nên kích động đến thế? Vì hai người họ đáng ghét thật hay còn có lý do nào khác?
"Tiểu mỹ nhân bị làm sao thế nhỉ?"
"Chắc chị ấy giận dữ vì thấy chúng ta là người nhà của anh trai."
"Ngôn Thần Chết đi đâu cũng có kẻ thù. Ngay cả tiểu mỹ nhân cũng quay lưng với cậu ta."
…
Sáng hôm sau, tại nhà họ Lăng.
Kể từ hôm qua đến giờ, Lăng Việt vẫn mặc y nguyên bộ đồ chú rể và không thèm ăn một hạt cơm nào cả. Ba mẹ anh ta vô cùng lo lắng cho con trai mình.
"Lăng Việt, sao con cứ bỏ bữa vậy? Con làm thế thì Diệp Hoan sẽ trở về được sao? Con phải ăn mới có sức đi tìm con bé chứ!"
Lăng Việt chưa thấy tin tức của Diệp Hoan nên cũng không sao nuốt nổi cơm. Bạn gái bị người đàn ông khác cướp mất ngay trong chính hôn lễ của mình, đúng là một sự thật khó lòng mà chấp nhận nổi.
"Ba, mẹ. Mau tìm Diệp Hoan về cho con đi, con không thể sống thiếu cô ấy…"
"Nhưng ba mẹ cũng không biết con bé đang ở đâu hết. Lăng Việt à, con ăn chút gì đó đi đã rồi chúng ta cùng đi tìm Diệp Hoan nhé?"
Mặc cho hai người họ khuyên nhủ thế nào thì Lăng Việt cũng không chịu ăn cơm. Anh ta cứ ngồi thừ một chỗ, ôm chặt bức ảnh của Diệp Hoan trong lòng rồi thỉnh thoảng lại rơi nước mắt.
"Bác trai, bác gái, hai người để cháu khuyên anh ấy cho."
Đột nhiên Hứa Kỳ Kỳ xuất hiện trước mặt gia đình Lăng Việt. Sự xuất hiện của cô ta ở đây cũng không có gì làm lạ bởi Kỳ Kỳ là thanh mai trúc mã của Lăng Việt, trước đây Lăng Việt rất thân thiết với cô ta.
"Kỳ Kỳ, cháu tới rồi!"
"Vâng. Bác cứ để cháu khuyên anh ấy cho, hai người về phòng đi ạ."
"Vậy ở đây, chúng ta giao cho cháu đấy."
Ba mẹ của Lăng Việt cùng nhau trở về phòng, để lại đứa con trai đang mất hồn cho Hứa Kỳ Kỳ. Cô ta bước tới bên cạnh Lăng Việt, đưa tay nắm chặt lấy tay của Lăng Việt.
"Lăng Việt, anh đừng tiếp tục làm tổn hại bản thân nữa, ăn chút gì đó đi được không?"
Trong thoáng chốc mơ hồ, Lăng Việt đã nhầm tưởng Hứa Kỳ Kỳ là Diệp Hoan.
"Diệp Hoan, em về rồi sao? Diệp Hoan, anh nhớ em lắm!"
Lăng Việt bất ngờ ôm chặt lấy Hứa Kỳ Kỳ, tuy cô ta không vui cho lắm khi bị nhìn nhầm thành Diệp Hoan nhưng vẫn cảm thấy thoải mái vì được Lăng Việt ôm vào lòng.
"Anh ăn chút gì đó đi, nghe lời em có được không?"
Hứa Kỳ Kỳ dùng thân phận của Diệp Hoan để khuyên nhủ Lăng Việt. Quả nhiên cách này đã thành công, Lăng Việt nghe lời Diệp Hoan răm rắp nhưng anh ta nào đâu biết Diệp Hoan thật vẫn đang bị nhốt ở dinh thự của Ngôn Thần.
Lăng Việt cầm lấy bát cháo, ăn lấy ăn để, vừa ăn vừa nhìn Hứa Kỳ Kỳ. Gương mặt của Diệp Hoan vẫn hiện lên trong mắt Lăng Việt qua Hứa Kỳ Kỳ, nhanh chóng bát cháo trên bàn đã được ăn hết sạch.
"Anh ăn xong rồi, Diệp Hoan. Em sẽ không rời đi nữa có đúng không? Em sẽ ở bên cạnh anh có đúng không?"
"Ừm…em sẽ ở bên cạnh anh."
Lăng Việt vui vẻ trở lại, nhưng cuối cùng cũng vẫn không kháng cự được cơn buồn ngủ. Hôm qua, Lăng Việt đã thức suốt đêm, đến giờ mới có thể yên tâm chợp mắt được một chút. Hứa Kỳ Kỳ đỡ Lăng Việt nằm xuống giường sau đó thì rút tấm ảnh từ tay của Lăng Việt ra. Cô ta nhìn Diệp Hoan trong bức ảnh, tay siết chặt khiến bức ảnh nhàu nát:
"Diệp Hoan…tốt nhất là cô đừng nên quay lại nữa. Lăng Việt...là người đàn ông của Hứa Kỳ Kỳ tôi, chỉ là của một mình tôi mà thôi."
Đến tối,
Sau khi giải quyết một số việc của tổ chức, Ngôn Thần lại trở về dinh thự để nghỉ ngơi. Cả ngày nay anh đã không gặp Diệp Hoan, không biết tình hình cô ra sao rồi.
Ngôn Thần mở cửa bước vào trong phòng, tiện thể đuổi mấy tên vệ sĩ đứng canh cửa lui xuống một lát. Khi vừa nhìn thấy Ngôn Thần, Diệp Hoan đã run lên cầm cập, cô ngồi cuộn mình vào một góc, không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Còn Ngôn Thần, lúc nhìn thấy chiếc váy cưới vẫn còn ở trên người của cô, anh đã tức điên lên. Không ngờ, cô lại dám không thay cái váy cưới đáng ghét đó ra.
"Giỏi lắm…"
Ngôn Thần bước đến bên tủ đồ gần đó, chọn bừa một bộ váy ngủ rồi ném xuống giường. Anh chỉ tay vào bộ váy ấy rồi lớn tiếng nói với Diệp Hoan:
"Mau thay bộ váy cưới đó ra ngay cho tôi."
Diệp Hoan vừa run vừa lắc đầu:
"Không…không bao giờ."
"Được. Nếu em không thay ra thì để tôi giúp em."
Ngôn Thần tóm lấy chân của cô sau đó kéo cả người cô tới gần sát mình. Anh giữ chặt lấy hai tay của cô, đưa tay ra sau lưng cô để kéo khóa váy xuống.
"Không…không…thả tôi ra…"
Diệp Hoan liên tục vùng vẫy, cô quyết chí không để anh cởi bộ váy cưới này.
Roạt! Roạt!
Váy cưới bị rách làm hai, làm ba. Ngôn Thần ném những mảnh vải ấy xuống sàn nhà, rồi kéo hết chỗ váy còn lại từ người cô xuống.
Hức…!
Diệp Hoan ôm chặt lấy cơ thể mình. Cô bây giờ chỉ mặc duy nhất bộ đồ bikini màu trắng, cả thân thể đã bị tên đàn ông đáng ghét kia nhìn thấy hết.
"Mặc nó vào."
Ngôn Thần cầm chiếc váy ngủ ban nãy, đưa tới trước mặt Diệp Hoan, ép cô mặc nó vào. Diệp Hoan không dám làm trái ý anh nữa nên đã ngoan ngoãn nghe theo. Vì là váy ngủ nên cô có thể dễ dàng mặc nó vào người. Cứ tưởng như thế là đã xong nhưng đột nhiên Ngôn Thần lại nhìn thấy chiếc nhẫn cưới vẫn được đeo trên ngón tay của cô. Đeo nhẫn cưới với tên Lăng Việt đó sao? Anh không cho phép cô làm như vậy.
"Anh…anh tính làm gì hả?"
Diệp Hoan lùi lại đằng sau khi thấy Ngôn Thần càng lúc càng áp tới gần mình. Anh không nói gì cả, chỉ nắm chặt lấy cổ tay trái của cô sau đó nhấc lên.
"Ah…anh đang làm tôi đau đấy!"
Cổ tay của Diệp Hoan bị Ngôn Thần siết chặt nhưng mục đích của anh là tháo chiếc nhẫn cưới trên tay cô xuống. Lúc Ngôn Thần tháo chiếc nhẫn, Diệp Hoan đã cố gắng giãy giụa và cầu xin:
"Không được. Anh không được tháo nó ra, a…"
Chiếc nhẫn rời khỏi ngón tay của cô, nó đang nằm trong lòng bàn tay của anh. Diệp Hoan vội vã bò tới bên cạnh anh, cầu xin anh trả lại chiếc nhẫn:
"Tôi xin anh đấy, trả lại chiếc nhẫn cho tôi, cầu xin anh hãy trả nó lại cho tôi."
"Trả lại nó cho em sao? Để em và hắn đeo nhẫn đôi à? Đừng hòng…"
Ngôn Thần bước đến cửa sổ, một tay mở toang cửa sổ ra còn một tay cầm chiếc nhẫn ném ra bên ngoài.
"Không được…!"
Diệp Hoan chỉ biết đứng nhìn chiếc nhẫn bị anh ném đi rồi khóc. Cô đau lòng tới mức không thể ngừng khóc, đó là tín vật duy nhất của cô và Lăng Việt, bây giờ đã bị anh ném đi rồi, tất cả chả còn gì nữa.
Chát!
"Em dám tát tôi?"
"Sao lại không? Tại sao anh dám vứt nhẫn của tôi đi? Anh là cái thá gì cơ chứ?"
Diệp Hoan không hề biết rằng cô vừa chọc giận một con quỷ dữ...