Nhìn những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gương mặt xinh đẹp của Diệp Hoan, Ngôn Thần bỗng dưng cảm thấy đau lòng. Anh định vươn tay để giúp cô lau chúng nhưng lại bị cô khước từ một cách thẳng thừng.
"Hãy ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình."
Diệp Hoan quay mặt đi, kéo chăn nằm phịch xuống giường. Cánh tay của Ngôn Thần vẫn lơ lửng giữa không trung, cổ họng của anh bất ngờ cứng đờ lại không biết phải nói gì trong lúc này cả.
Diệp Hoan chia tay với Lăng Việt, quả là một điều tốt đối với anh. Nhưng thấy cô đau khổ thế này, anh lại cảm thấy không sao vui nổi.
Ngôn Thần thu tay lại, anh đứng im nhìn cô gái bé nhỏ kia đang trùm chăn khóc lóc nức nở.
"Hoan Hoan, đây sẽ là lần cuối tôi cho phép em khóc vì hắn."
Nói rồi, anh xoay người đi về phía cửa phòng. Trong lòng anh thật muốn ở lại làm chỗ dựa cho cô thỏa thích khóc nhưng những giọt nước mắt ấy không phải dành cho anh nên anh cũng đành mặc kệ.
Ngôn Thần bước xuống phòng khách dưới tầng một. Đột nhiên anh nổi giận, đá mạnh vào chiếc ghế gần đó khiến nó văng ra xa.
Rầm!
"Chết tiệt, nếu đã nói chia tay rồi tại sao còn nhớ tới hắn và khóc vì hắn chứ? Cô ấy không hề nghĩ tới cảm nhận của mình, thật đáng chết!"
Nhìn thấy anh tức giận đạp đổ ghế, đám người hầu cũng chỉ biết im lặng rồi chăm chỉ làm việc của mình. Chỉ cần Ngôn Thần nổi giận là anh có thể giận cá chém thớt bất cứ lúc nào. Hay nói cách khác, đám người hầu có thể biến thành tấm bia xả giận của Ngôn Thần nếu không may bị anh nhắm tới.
…
Quán cà phê CCQ,
Âu Dương Vũ Thiên kể từ lúc xuống xe của Ngôn Thần tới giờ vẫn ngồi yên một chỗ trong quán cà phê mà Trịnh Yên Chi làm việc để ngắm nhìn cô ấy. Trịnh Yên Chi có chút không thoải mái, cô ấy đã cố ngó lơ anh ta nhưng cái tên Âu Dương Vũ Thiên này vẫn cứ đeo bám Yên Chi không chịu bỏ cuộc.
"Này! Âu Dương thiếu gia, nếu anh tới đây để uống cà phê thì xin hãy gọi cho mình một cốc. Uống xong thì mời đi cho, sao anh cứ ngồi đây chiếm chỗ rồi làm mất thời gian của người khác thế?"
Trịnh Yên Chi thấy khó chịu liền tiến lại gần Âu Dương Vũ Thiên để nói cho ra lẽ. Tuy nhiên, anh ta không những không để tâm mà còn trêu chọc Yên Chi.
"Bổn thiếu gia sẽ nghe lời của cô nhưng có một điều kiện, không biết Trịnh tiểu thư có đáp ứng không?"
"Điều kiện gì?"
Trịnh Yên Chi đứng khoanh tay trước ngực, ánh mắt nghi ngờ hướng về phía Âu Dương Vũ Thiên như để đề phòng. Dù gì thì tên này cũng là một tên biến thái cấp cao, một cô gái như Yên Chi vẫn cần phải đề cao cảnh giác.
"Đi chơi với tôi một buổi."
"Ha…cảm ơn anh đã rủ tôi đi chơi nhưng tôi xin phép từ chối. Tôi còn có nhiều việc để làm chứ không rảnh rỗi như anh."
Nói rồi, Yên Chi liền rời đi để tiếp những vị khách khác mới vào quán. Thái độ của cô nàng lúc nói chuyện với Âu Dương Vũ Thiên và lúc nói chuyện với những vị khách khác hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
"Xin chào quý khách, quý khách muốn uống gì ạ?"
"Cho tôi một cốc Americano và một cốc Cappuccino đá."
"Vâng, xin quý khách chờ một chút ạ."
Âu Dương Vũ Thiên được chứng kiến một lúc hai nhân cách khác nhau của Trịnh Yên Chi mà càng cảm thấy người phụ nữ này có sức hút một cách đặc biệt. Anh ta có cảm giác khác lạ đối với Yên Chi, không giống với những cô gái trước đây anh ta từng trêu đùa.
"Shhh…tiểu nha đầu này trông thì yếu đuối nhưng lại là kiểu cứng đầu giống hệt Diệp Hoan. Đúng là bạn tốt thì thường giống nhau mà."
Cùng lúc đó, ở bên ngoài quán cà phê CCQ.
Long Hà Dực cùng mấy tên vệ sĩ của mình có việc ở gần đây nên có đi qua chỗ Âu Dương Vũ Thiên đang ngồi. Ban đầu, Long Hà Dực không hề để ý tới người ngồi sau lớp cửa kính là ai mà là tên vệ sĩ thân cận của anh ta - Nghiêm Diệt phát hiện ra. Hắn nhận ra Âu Dương Vũ Thiên đang ngồi trong quán, sau đó thì lập tức nói với Long Hà Dực:
"Long đại chủ, anh nhìn kìa. Kia không phải Âu Dương Vũ Thiên của Phượng Hoàng Lửa sao?"
Nghe thấy cái tên Âu Dương Vũ Thiên, Long Hà Dực liền cảm thấy khó ở. Bây giờ đối với hắn, cái tên Âu Dương Vũ Thiên rất nhạy cảm vì lần trước ở sàn đấu giá Persan, hắn đã bị một phen bẽ mặt vì Âu Dương Vũ Thiên.
"Cái gì? Thằng nhãi đó đang ở đâu?"
"Ở quán cà phê đối diện trước mặt chúng ta kìa."
Nghiêm Diệt vừa nói vừa chỉ tay về phía trước. Long Hà Dực nheo mắt lại, cố gắng nhìn thật rõ ràng dáng vẻ của kẻ đang ngồi trong quán cà phê phía đối diện. Sau khi chắc chắn đó là Âu Dương Vũ Thiên, Long Hà Dực bèn mỉm cười:
"Thằng nhãi chết tiệt đó, lần trước ở sàn đấu giá dám tranh giành cảng biển Fidane với ông, lần này gặp nó ở đây đúng là chuyện tốt."
"Long đại chủ, chúng ta có nên cho tên đó một bài học không?"
"Làm gì thì làm nhưng đừng trực tiếp kinh động đến người của Ngôn Thần. Cứ gián tiếp vào phá quán rồi đợi nó tới gây sự trước, sau đó thì cho nó một bài học."
"Vâng."
Bàn bạc xong, Nghiêm Diệt dẫn một số anh em sang phía bên kia đường để gián tiếp vào quán cà phê cho Âu Dương Vũ Thiên một trận. Long Hà Dực muốn dạy cho Âu Dương Vũ Thiên một bài học nhưng lại ngại phải đối mặt với thế lực của Ngôn Thần nên chỉ đành để mấy tên vệ sĩ của mình đi thay. Dù gì thì Hắc Long cũng chưa thể đấu lại Phượng Hoàng Lửa nhưng sẽ sớm thôi…ngôi vị ông hoàng của thế giới ngầm sẽ chẳng còn là Phượng Hoàng Lửa nữa.
"Thần đấu giá cái khỉ gì chứ? Âu Dương Vũ Thiên, chuẩn bị thưởng thức màn trừng phạt tôi dành cho cậu đi."
Đám người Nghiêm Diệt dẫn đàn em vào trong quán cà phê CCQ, thái độ lúc bước vào trong của bọn chúng đã khó chịu ra mặt rồi.
"Phục vụ đâu, mau mang loại cà phê ngon nhất ở quán ra cho tụi này đi."
"Vâng, xin quý khách chờ một chút."
Bọn chúng lần lượt ngồi xuống ghế, vừa chờ cà phê vừa chăm chăm quan sát Âu Dương Vũ Thiên. Tuy nhiên, sự chú ý của Âu Dương Vũ Thiên đã dành hết cho cô gái Trịnh Yên Chi kia rồi, làm gì có thời gian để ý đến đám người định gây sự kia chứ.
Ba phút ngắn ngủi trôi qua, cà phê vẫn đang chuẩn bị dang dở nhưng đám người Nghiêm Diệt đã không đợi được nữa. Bọn chúng đứng phắt dậy, bắt đầu đạp đổ bàn ghế trong quán.
"Làm ăn cái kiểu gì thế hả? Để khách chờ lâu như vậy mà cũng đòi mở quán này sao?"
Chủ quán và những người phục vụ khác đều run sợ trước đám người kia, duy chỉ có mình Trịnh Yên Chi là không biết sợ, dám bước đến trước mặt bọn chúng để nói chuyện.
"Này mấy anh, các anh mới bước chân vào quán chưa đầy năm phút mà đã đòi có cà phê ngay sao? Các anh đi nhiều người như vậy, phải cho chúng tôi thời gian pha chế cho đủ liều lượng nữa chứ."
Lúc này, Âu Dương Vũ Thiên mới để ý đến đám người đang gây sự kia. Vừa nhìn hình xăm trên cổ tay của bọn chúng, Âu Dương Vũ Thiên đã biết bọn họ là ai.
"Hừ, hình xăm rồng đen trên cổ tay, quả nhiên là người của Hắc Long tới gây chuyện."
Âu Dương Vũ Thiên còn chưa kịp đứng dậy, bọn chúng đã gây sự với Trịnh Yên Chi. Nghiêm Diệt trừng mắt lên nhìn Yên Chi, tay thì nắm chặt lấy cổ tay của cô ấy.
"Cô em xinh đẹp, nếu không muốn chết thì đi theo bọn anh. Chỉ cần em làm bọn anh vui là mọi chuyện hôm nay anh có thể xí xóa."
"Buông tôi ra, đừng động vào tôi."
"Buông cô ấy ra mau. Thanh thiên bạch nhật bắt nạt phụ nữ trước mặt bổn thiếu gia, đúng là coi trời bằng vung rồi."
Cuối cùng thì nhân vật chính của cuộc gây sự này cũng xuất hiện. Nghiêm Diệt đã chờ Âu Dương Vũ Thiên lên tiếng lâu lắm rồi chỉ là không ngờ vừa mới lên tiếng thôi, Âu Dương Vũ Thiên đã tuôn ra mấy lời khó nghe như vậy.
"Ây dô, đây không phải Âu Dương Vũ Thiên của Phượng Hoàng Lửa sao? Thật trùng hợp đấy!"
Âu Dương Vũ Thiên khó chịu, ngoáy ngoáy lỗ tai. Anh ta kéo Trịnh Yên Chi lại gần mình, để cô ấy đứng sau lưng mình cho an toàn. Xong xuôi, Âu Dương Vũ Thiên không nói không rằng đã đấm thẳng vào mặt Nghiêm Diệt.
"Không phải tới đây để đánh nhau sao? Vào hết đi, tao chấp hết tất cả chúng mày."