Âu Dương Vũ Thiên và Long Hà Dực cùng nhau bước vào sàn đấu. Hai người họ tìm đúng chỗ có ghi số của mình rồi ngồi xuống. Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Âu Dương Vũ Thiên đã không quên tặng đối thủ một nụ cười chế giễu. Anh ta đan hai tay vào nhau, ung dung đặt trên đùi, nhếch miệng cười:
"Hôm nay thần đấu giá này sẽ không để thua đâu."
Vài phút sau, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Ánh sáng hội trường đột ngột tắt hết, nhường chỗ cho người dẫn dắt buổi đấu giá đứng trên sân khấu. Nam MC nhấc micro lên, cúi chào toàn thể mọi người có mặt trong hội trường.
"Xin chào các quý ông, quý bà. Sàn đấu giá Persan mở trở lại, rất hân hạnh được phục vụ các quý ông, quý bà đang có mặt ngày hôm nay. Trước khi đến với món đồ có giá trị nhất ngày hôm nay, chúng ta hãy cùng bắt đầu với một vài món đồ nhỏ trước nhé!"
Một vài món đồ nhỏ sao?
Lý do Âu Dương Vũ Thiên tới đây không phải dành thời gian quý báu của mình nhìn lũ ngốc kia tranh giành mấy cái đồ nhỏ ấy. Anh ta tới đây với mục đích là thắng lợi đem cảng biển Fidane trở về và làm bẽ mặt Long Hà Dực trước mặt tất cả mọi người.
Buổi đấu giá bắt đầu, những món đồ đầu tiên đã được đem ra, giá khởi điểm tùy thuộc vào từng giá trị các món đồ, phân cao thấp khác nhau.
Âu Dương Vũ Thiên và cả Long Hà Dực đều không mảy may quan tâm đến những thứ đó. Họ đang đợi thời gian trôi qua, đợi món đồ cuối cùng xuất hiện.
"Shh, thật là phiền phức! Cứ ngồi chờ thế này đúng là tốn thời gian quý báu của mình."
Âu Dương Vũ Thiên bắt đầu nản lòng, anh ta vươn tay lên cao rồi thở dài. Đúng lúc, khi nhìn thấy gương mặt đầy hào hứng của Long Hà Dực, đã vô tình làm bùng lên ngọn lửa chiến thắng trong lòng Âu Dương Vũ Thiên.
"Thật muốn nhìn cái bản mặt khó ưa của Dực tôm hùm sau khi thất bại dưới tay mình. Chắc sẽ hài hước lắm đây…"
Một lát sau, cảng biển Fidane, món đồ giá trị nhất của buổi đấu giá hôm nay đã xuất hiện. Âu Dương Vũ Thiên bất giác ngồi thẳng dậy, vừa đánh mắt sang bên trái đã bắt gặp ánh mắt đầy thách thức của Long Hà Dực.
"Âu Dương Vũ Thiên, hôm nay tôi sẽ không để thua cậu đâu."
Hình ảnh của cảng biển Fidane hiện lên trên màn hình Led của sân khấu. Nó chỉ là một cảng biển nhân tạo nhỏ nhưng sức hấp dẫn không thể chối từ.
"Thưa quý vị, đây là cảng biển Fidane, đối với những người làm ăn lớn như các quý ông quý bà đây thì cảng biển là một phần vô cùng quan trọng. Giá khởi điểm của cảng biển Fidane này là 500 triệu."
Sau khi nam MC kia vừa dứt lời những con số liên tục được dơ lên. Hình như mọi người ở đây cũng có hứng thú với cảng biển nhỏ này thì phải. Âu Dương Vũ Thiên vẫn ngồi yên một chỗ, chỉ chực trờ Long Hà Dực trả giá rồi mới hành động.
Ồn ào một lúc…
"Hiện tại là số 20 đang ra giá 10 tỷ cho cảng biển Fidane, không biết còn ai trả giá cao hơn không ạ?"
Nam MC hồi hộp chờ đợi phản ứng từ những người ngồi dưới. Trong một thoáng im lặng, chủ nhân của số 34 đột ngột dơ lên cao, định giá:
"20 tỷ!"
Chậc!
Cuối cùng thì Long Hà Dực cũng hành động rồi. Đã tới lúc cuộc chiến giữa hai người đàn ông nguy hiểm…bắt đầu.
"30 tỷ!"
Âu Dương Vũ Thiên dơ cao số của mình, hét lớn. Con số 30 tỷ cho một cảng biển bé như vậy quả thực chưa tới mức khiến người khác trầm trồ.
Long Hà Dực không dễ chịu thua như vậy, hắn lại tiếp tục ra giá:
"40 tỷ!"
"50 tỷ!"
"Chết tiệt. Thằng nhãi đó tính chơi mình hay gì?" Long Hà Dực đột nhiên tức giận nhưng không dám làm gì Âu Dương Vũ Thiên.
Hội trường lại bất ngờ im lặng. Cứ tưởng Long Hà Dực đã chịu thua nhưng ai ngờ khi nam MC chưa kịp chốt hạ giá thì Long Hà Dực đã lớn tiếng:
"70 tỷ. Đây là cái giá cuối cùng cho cái cảng biển bé xíu này…không biết Âu Dương thiếu gia có khả năng trả cao hơn không đây?"
Long Hà Dực vội vàng đứng lên, buông lời thách thức về hướng của Âu Dương Vũ Thiên. Tưởng những lời thách thức ấy có thể làm khó được "thần đấu giá" này sao? Nhầm rồi!
Trước khi rời đi, Ngôn Thần đã đưa thẻ đen cho Âu Dương Vũ Thiên, cho dù có rút hết tiền trong thẻ đen này thì hôm nay Âu Dương Vũ Thiên cũng phải thắng.
"Ồ…Long đại chủ hơi khinh thường tôi rồi. Nhưng cái giá 70 tỷ ấy đúng thật là rất lớn."
"Sao hả? Chịu nhường cho tôi cảng biển Fidane sao?"
"Không!!! Tôi không hề nói như vậy. Chuẩn bị chốt giá đi…100 tỷ!"
100 tỷ?
Cả hội trường bàn tán xôn xao, ầm ĩ hết cả lên.
100 tỷ là quá cao rồi, không ngờ "thần đấu giá" vẫn phong độ và hào phóng như ngày nào.
Long Hà Dực tức điên lên, hắn không thể dễ dàng chịu thua như vậy được. 100 tỷ sao? Hắn có thể trả gấp đôi!
Tuy nhiên, lúc Long Hà Dực định nói ra cái giá cuối cùng, cánh tay của hắn đột nhiên bị ai đó giữ lại. Tên vệ sĩ thân cận đi theo Long Hà Dực đã cản hành động hiếu thắng của đại chủ bọn họ lại.
"Long đại chủ, anh không thể ra giá tiếp được. Chúng ta không đem theo đủ tiền với lại…cái giá 100 tỷ cho cảng biển nhỏ bé ấy không đáng."
"Nhưng mà…"
"Chúng ta nhận thua lần này đi, nếu không…sẽ rất phức tạp!"
Lời của tên vệ sĩ đó cũng có lý, tiền đã không đem theo đủ nếu bây giờ còn trả giá cao hơn sẽ rất phí phạm. Dù biết Âu Dương Vũ Thiên làm vậy để cố trêu tức mình nhưng cuối cùng Long Hà Dực vẫn phải ngậm ngùi nhận thua.
"100 tỷ lần thứ nhất!"
"100 tỷ lần thứ hai!"
"100 tỷ lần thứ ba! Chốt giá, 100 tỷ cho cảng biển Fidane đã thuộc về quý ông số 21."
Mọi người vỗ tay chúc mừng Âu Dương Vũ Thiên. Đúng là "thần đấu giá" có khác, lần nào cũng chiến thắng một cách vang dội.
Kết thúc buổi đấu giá, Âu Dương Vũ Thiên lại chạm mặt Long Hà Dực ở bên ngoài sàn đấu. Lần này bản thân là người chiến thắng, có dịp để ra oai thì phải tận dụng cho tới cùng.
"Trời đất ơi! Long đại chủ, anh thua rồi, thua một cách thảm hại…"
"Âu Dương Vũ Thiên, đừng có mà đắc chí, vì tôi không có hứng thú nên mới nhường cái cảng biển bé xíu đó cho cậu mà thôi."
"Ồ, vậy thì cảm ơn Long đại chủ rất nhiều. Nhưng kẻ thua cuộc…mãi mãi là kẻ thua cuộc."
Âu Dương Vũ Thiên châm chọc Long Hà Dực lần cuối rồi vẫy tay rảo bước đi về. Lần này chiến thắng Dực tôm hùm, Âu Dương Vũ Thiên cảm thấy thoải mái vô cùng, nhìn cái bản mặt thua cuộc của hắn là chẳng cần làm gì cũng vui vẻ cả ngày.
Trên đường lái xe trở về dinh thự, Âu Dương Vũ Thiên đã kịp báo tin vui cho Ngôn Thần.
"Hahaha, cậu không nhìn thấy gương mặt thất bại của tên Dực tôm hùm đó đâu, buồn cười chết đi được. Tới giờ tôi vẫn còn thấy buồn cười đây này!"
Đúng lúc đó, xe của Âu Dương Vũ Thiên đi qua một cửa hàng cà phê. Thấy cô gái đang bị chủ quán trách phạt quen mắt, Âu Dương Vũ Thiên đã dừng xe lại.
"Ngôn Thần, chút nữa gặp lại cậu sau, tôi tắt máy nhé!"
Âu Dương Vũ Thiên tắt máy, mở cửa xe bước xuống. Đúng như anh ta nghĩ, cô gái đang bị phạt là Trịnh Yên Chi.
Trịnh Yên Chi trong lúc làm việc trong quán cà phê, vô tình làm vỡ cái bình quý của chủ quán, khiến ông ta vô cùng tức giận.
"Cô tới đây làm việc hay phá hoại vậy hả? Có biết cái bình này quý lắm không? Cô làm vỡ nó rồi thì phải đền!"
"Tôi xin lỗi ông chủ, tôi sẽ đền cho ông nhưng mà…có thể cho tôi trả góp không?"
Ông chủ quán ấy cũng không phải người tốt đẹp gì. Nhìn thấy cổ áo của Trịnh Yên Chi trễ xuống, làm lộ khe ngực mê người, ông ta đã nuốt nước bọt ực ực. Kẻ đáng tuổi cha tuổi chú này lại đang có ý đồ xấu xa với Trịnh Yên Chi, hôm nay bị Âu Dương Vũ Thiên bắt gặp đúng là xấu số.
"Thôi. Không cần cô phải trả tiền, cô vào đây với ta, chỉ cần làm ta vui vẻ là được rồi."
Ông chủ quán dê xồm đột nhiên lao tới nắm lấy cổ tay của Trịnh Yên Chi. Trong tức thời, Yên Chi hét toáng lên vì sợ:
"Ông chủ, ông làm cái gì vậy? Mau thả tôi ra."
"Hét cái gì? Được ta để mắt tới là phước phận của cô đấy!"
"Lão già kia, mau buông tay cô ấy ra."
Âu Dương Vũ Thiên xuất hiện như một vị anh hùng, chạy tới giáng thẳng cú đấm vào mặt lão già kia.
"Âu…Âu Dương Vũ Thiên?"
"Suỵt!!! Để tôi cho lão già này một trận rồi sẽ nói chuyện với em sau…"