Sáng hôm sau,
Vết thương của Ngôn Thần cũng đã đỡ hơn rồi nên anh quyết định xuất viện ngay lập tức. Ở trong bệnh viện vừa ngột ngạt vừa khó chịu, đi lại cũng không được tự do, điều đó khiến cho Ngôn Thần muốn trở về sớm nhất có thể.
Từ sáng sớm, tất cả mọi người đã tới phòng bệnh của Ngôn Thần, đem hoa đến chúc mừng anh được xuất viện.
Tiểu Tư Khuynh cuối cùng cũng gặp được ba nên nó vô cùng vui mừng, chạy tới muốn ba bồng bế.
"Baba, Tư Khuynh muốn bế."
Ngôn Thần bật cười xoa đầu con trai, không chần chừ anh liền bế bổng Tư Khuynh lên thật cao. Có vài ngày không gặp, thằng bé hình như đã nặng hơn lần trước. Tiểu Tư Khuynh cũng đang lớn dần rồi.
"Tư Khuynh, ba con vừa mới làm phẫu thuật, hay để mẹ bế con nhé?"
Diệp Hoan lo sợ Tiểu Tư Khuynh sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương của Ngôn Thần nên cô đã chìa tay ra đằng trước muốn bế Tư Khuynh thay cho anh. Thế nhưng, Ngôn Thần lại không đưa Tư Khuynh cho cô, anh vẫn bế thằng bé trên tay, mắt quay sang nhìn Diệp Hoan. Anh vừa nở nụ cười thần bí, vừa trêu chọc cô:
"Hoan Hoan, đêm hôm qua em còn khóc xin anh tha cho em vậy mà hôm nay em lại sợ Tư Khuynh làm anh bị thương sao?"
Ngôn Thần tự dưng nhắc lại chuyện đêm hôm qua khiến Diệp Hoan vô cùng xấu hổ.
Một người đang bị thương như Ngôn Thần, Diệp Hoan vốn dĩ cứ nghĩ anh sẽ không "mạnh" như lúc bình thường nhưng đến khi đối mặt với điều đó, cô mới phát hiện ra mình đã nhầm. Đêm hôm qua, Ngôn Thần sung sức đến mức giống như một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, liên tục thay đổi tư thế khiến Diệp Hoan mệt rã cả người.
Sáng nay, Diệp Hoan đã muốn quên đi chuyện đó vậy mà Ngôn Thần lại nhắc lại, không những thế còn nói trước mặt con trai của hai người. Ngôn Tư Khuynh còn nhỏ nên không hiểu, nhưng còn bốn con người đang đứng ở kia thì sao? Bọn họ đều ngầm hiểu ra rồi mỉm cười, điều đó khiến Diệp Hoan vô cùng ngại ngùng.
"Ngôn Thần, anh nói linh tinh cái gì thế?"
"Anh nói không đúng sao? Đêm hôm qua em còn…"
"Thôi đi, em cấm anh nói tiếp. Nếu không… em đánh chết anh, đánh chết anh."
Ngôn Thần cứ nổi hứng là lại trêu chọc cho Diệp Hoan tức giận. Những lúc như thế anh toàn bị cô đánh cho một trận nhưng điều đó khiến Ngôn Thần cực kì hạnh phúc.
"Mẹ đừng đánh ba nữa, Tư Khuynh không cho mẹ đánh ba."
Tiểu Tư Khuynh thấy Diệp Hoan đánh Ngôn Thần liền bất ngờ chìa tay ra ngăn cản. Đôi tay nhỏ nhắn của nó nắm lấy ngón tay của Diệp Hoan, nhìn thôi đã thấy đáng yêu rồi. Trái tim Diệp Hoan như bị tan chảy, sao con trai cô có thể đáng yêu được như thế chứ?
"Được rồi, mẹ không đánh ba nữa, có được chưa."
Ngôn Thần vội vàng vòng tay ôm lấy vai của Diệp Hoan, chẳng ai có thể hiểu được bây giờ anh đang hạnh phúc như thế nào. Vợ đẹp, con ngoan, đây là điều Ngôn Thần đã mong chờ rất lâu.
Nhìn gia đình ba người họ âu yếm, mặn nồng, bốn người đứng ở kia liền tỏ ra có chút bất mãn. Ngôn Hạ thừa nhận là có chút ghen tị với anh trai nên đã không nhịn được mà nói rằng:
"Này, hai người đừng nghĩ ở đây chỉ có hai người là một cặp nhé! Bọn em cũng có đôi có cặp đấy nha."
Nghe vậy, Ngôn Thần liền ngó đầu nhìn Ngôn Hạ, đứa em gái nhỏ mới ngày nào còn là nữ sinh cấp ba nay đã trưởng thành thật rồi.
"Tiểu Hạ Hạ, anh trai em cũng đang mong chờ được bế cháu đấy, hai đứa cũng phải sớm sinh cho anh một đứa cháu đấy biết chưa?" Ngôn Thần ngỏ lời châm chọc em gái.
Nhắc tới chuyện sinh con, cả Diệp Hiên và Ngôn Hạ đều đỏ mặt ngại ngùng như nhau. Bọn họ tới cả chuyện các cặp đôi yêu nhau thường hay làm cũng chưa thử nên khi Ngôn Thần nói đến vấn đề này… khiến cả hai bọn họ đều khó xử.
"Trông cái mặt kìa, em cũng biết xấu hổ sao Ngôn Hạ?"
"Anh xấu tính thật đấy Ngôn Thần, có người anh trai nào mà suốt ngày đi trêu em gái như thế không?" Ngôn Hạ giận dỗi hét lớn.
"Em dám lớn tiếng với anh sao? Cái con bé này…"
"Tất cả giữ trật tự!"
Màn đấu khẩu của hai anh em nhà họ Ngôn đang sôi sùng sục thì bất ngờ bị Âu Dương Vũ Thiên chen lời vào. Anh ta đứng ra giữa để ngăn cản cuộc đấu khẩu của Ngôn Hạ và Ngôn Thần, đợi tới khi không còn ai lên tiếng, anh ta mới nói:
"Tôi có một ý kiến như thế này. Chúng ta ở đây có đủ ba cặp, sao chúng ta không cùng nhau tổ chức một đám cưới nhỉ?"
Âu Dương Vũ Thiên vừa dứt lời, tất cả bắt đầu vuốt cằm suy nghĩ. Lời anh ta nói có lý đó chứ! Nếu một đám cưới mà trong đó có tới ba cặp vợ chồng thì không phải sẽ vui gấp ba lần sao?
Không phản đối gì cả, Ngôn Thần và Diệp Hoan liền gật đầu đồng ý. Dù sao họ cũng có con trai với nhau rồi, chuyện tổ chức đám cười cũng là điều sớm muộn.
"Được, cứ quyết định vậy đi. Chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức lễ cưới, đến lúc đó… tôi muốn Diệp Hoan phải là cô dâu xinh đẹp nhất." Ngôn Thần vừa nói vừa nhìn Diệp Hoan rồi mỉm cười.
Thực sự mà nói thì Ngôn Thần rất muốn được nhìn thấy Diệp Hoan trong bộ váy cưới trắng toát, bước trên lễ đường tiến về phía của anh. Sau tất cả mọi chuyện thì Diệp Hoan cũng đến được bến bờ hạnh phúc, cô rất mong sau này sẽ không còn chuyện gì không may xảy ra nữa.
Khoảng 15 phút sau, bảy người họ cùng nhau bước ra khỏi bệnh viện. Trịnh Yên Chi và Âu Dương Vũ Thiên khoác tay nhau đi trước, tiếp đó là cặp Diệp Hiên và Ngôn Hạ. Cuối cùng, gia đình của Ngôn Thần đi đằng sau, trông họ thực sự rất giống một gia đình hạnh phúc.
Ngôn Thần bế Tư Khuynh, cùng Diệp Hoan tới chỗ để xe của mình. Trong lúc đó, bỗng có một chiếc xe ô tô Porsche đỗ từ xa, bên trong có một người phụ nữ đang nhìn về hướng gia đình họ.
Người đó chính là Ninh Nhã Ân. Cô ấy đã không còn lý do nào để sống cùng với bọn họ nữa, cô ấy và bọn họ khác biệt, dường như không thể sống cùng với nhau. Ninh Nhã Ân đã quyết định rời xa Ngôn Thần, tới chỗ của ba mẹ mình, rời khỏi nơi này để bắt đầu cuộc sống mới.
Dù nói rằng đã quyết định quên đi Ngôn Thần nhưng trong lòng Ninh Nhã Ân vẫn còn chút gì đó lưu luyến với anh, nên trước khi rời đi, cô ấy đã lái xe tới thăm anh. Không cần phải gặp anh, không cần cái ôm từ biệt, cô ấy chỉ cần đứng nhìn anh từ xa thôi là đã đủ mãn nguyện.
Hiện tại, Ngôn Thần đã có một gia đình hạnh phúc, có vợ đẹp con ngoan, đúng là mơ ước của một người đàn ông trưởng thành.
"Ngôn Thần, em phải đi rồi, chúc anh và Diệp Hoan mãi mãi hạnh phúc..."
Nói lời cuối cùng, bỗng dưng nước mắt của Ninh Nhã Ân rơi xuống. Nhưng đó là giọt nước mắt hạnh phúc, chứ không phải giọt nước mắt đau khổ.
Nhìn thì cũng nhìn rồi, đã đến lúc rời đi thôi. Ninh Nhã Ân khởi động xe, lái thẳng tới sân bay để cho kịp chuyến bay tới một đất nước xa lạ khác.
Chiếc xe của Ninh Nhã Ân lướt qua đã khiến Ngôn Thần chú ý đến, anh vốn định ngồi vào trong xe của mình nhưng khi nhìn thấy chiếc xe Porsche quen thuộc, anh liền đứng chựng người lại nhìn theo.
"Ngôn Thần, có chuyện gì thế?"
Diệp Hoan ngồi trong xe, ngó đầu ra hỏi Ngôn Thần. Câu hỏi của Diệp Hoan đã khiến Ngôn Thần giật mình trở lại, anh mỉm cười ngồi vào trong xe, lắc đầu:
"Không có gì."
"Baba, chúng ta mau trở về thôi." Ngôn Tư Khuynh bất ngờ nói vọng lên.
"Ừ, chúng ta cùng xuất phát nhé!"
Brừm…
Xe ô tô dần dần rời khỏi bệnh viện, tiến thẳng về hướng dinh thự.
Cuối con đường, ánh mặt trời hiện lên thật đẹp. Chúng ta có thể nhận thấy một cuộc sống tươi đẹp đang bắt đầu hiện diện.
Hạnh phúc tới rồi, nắm bắt lấy nó thôi!
…
Vài ngày sau,
Từ khi rời khỏi Danme trở về quê hương, Diệp Hoan cũng phải tìm cho mình một công việc mới.
Cô đã từng có 5 năm kinh nghiệm làm về kinh doanh nên khi trở về nước, chuyện xin được việc ở các công ty lớn là vô cùng dễ dàng.
Từ lúc không phải lo toan muộn phiền, Diệp Hoan bắt đầu lao vào công việc. Cô bận bịu nhiều thứ mà đến chính ngày sinh nhật của mình, cô cũng không nhớ.
Tối hôm ấy là một buổi tối lạnh lẽo đặc trưng cho cái giá lạnh của mùa đông.
Diệp Hoan ngồi xe riêng trở về dinh thự, kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, cô thật muốn trở về bên mái ấm gia đình của mình.
"Mọi người ơi, tôi về rồi đây…"
Diệp Hoan vừa mở cửa nhà, đập vào mắt cô là một màu tối đen như mực. Người trong nhà đâu cả rồi, sao lại để tối thui thế này? Sau đó, Diệp Hoan với tay định bật điện lên thì đột nhiên…
Phụp!
Đèn trong nhà bất ngờ sáng trưng, Diệp Hoan nheo mắt lại vì chói, cùng lúc đó tiếng pháo nổ vang lên không ngừng.
Đoàng! Đoàng!
"Chúc mừng sinh nhật!"
Diệp Hoan mở mắt ra, nhìn thấy xung quanh thật nhiều pháo bông và lời chúc mừng sinh nhật đến từ mọi người.
Cũng phải ha… Hôm nay là sinh nhật cô mà, suýt nữa thì cô đã quên mất sinh nhật của mình rồi.
Trịnh Yên Chi bê bánh sinh nhật đến trước mặt Diệp Hoan rồi nói:
"Diệp Hoan, mau ước rồi thổi nến đi."
Diệp Hoan chắp hai tay vào nhau, nhắm mắt lại bắt đầu ước. Sau khi ước xong, cô cúi người xuống thổi nến.
Tiếp đó, Diệp Hoan nhận được rất nhiều quà từ mọi người. Đầu tiên chính là con trai của cô - Tư Khuynh. Thằng bé bê một hộp quà to tới trước mặt mẹ mình, đưa món quà đó cho Diệp Hoan rồi nói:
"Chúc mẹ yêu sinh nhật vui vẻ. Tư Khuynh có quà cho mẹ nè."
Diệp Hoan bật cười, cô chìa tay nhận lấy món quà đặc biệt từ con trai rồi xoa đầu cảm ơn thằng bé.
"Mẹ cảm ơn con nhé, Tiểu Tư Khuynh."
Tiếp theo là đến lượt Ngôn Hạ và Diệp Hiên, Yên Chi và Vũ Thiên, bốn người họ cùng nhau chuẩn bị cho Diệp Hoan một món quà cũng rất đặc biệt.
"Bọn em chúc chị sinh nhật vui vẻ."
"Diệp Hoan, chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé!"
Diệp Hoan vui vẻ nhận lấy món quà của mọi người nhưng có một điều lạ là cô không thấy Ngôn Thần đâu hết. Hôm nay là sinh nhật của cô, chẳng lẽ anh không có ở nhà sao?
"Ngôn Thần, anh ấy đâu rồi?"
Nhắc tới Ngôn Thần thì mọi người lại bất ngờ tủm tỉm cười, chẳng ai chịu nói cho cô biết anh ở đâu. Đúng lúc ấy, Tư Khuynh ôm lấy chân của Diệp Hoan, thằng bé ngước mắt lên rồi nói:
"Mẹ ơi, baba đang đợi mẹ trong phòng, ba nói là có quà muốn tặng cho mẹ."
Diệp Hoan không chần chừ gì cả, cứ thế bước tới phòng ngủ của mình. Cô không biết rằng sắp có một bất ngờ lớn dành cho mình ở phía sau cánh cửa.
Cạch!
"Ngôn Thần, anh có ở trong đó không?"
Phòng ngủ của Diệp Hoan được trang trí rất nhiều đèn ngủ nhiều màu bắt mắt, trên giường còn có hoa hồng xếp thành hình trái tim, trông thật lãng mạn làm sao. Đang ngây ngất trong sự lãng mạn ấy, bỗng dưng Diệp Hoan cảm nhận được có một hơi ấm quen thuộc đang áp sát lại gần cô.
Hơi ấm ấy là của Ngôn Thần, anh vừa mới tắm xong, nước trên tóc vẫn còn nhỏ xuống vài giọt. Ngôn Thần chỉ mặc duy nhất chiếc áo choàng tắm, ôm lấy Diệp Hoan từ phía sau, anh nói:
"Hoan Hoan, chúc mừng sinh nhật."