Diệp Hoan run sợ nhìn Long Hà Dực, cả người cô run lên bần bật, cứ ôm chặt lấy Tư Khuynh vì cô sợ hắn sẽ làm hại tới thằng bé. Long Hà Dực mỉm cười nhìn hai mẹ con họ, chẳng cần đợi hắn ra lệnh, đám người áo đen đứng gần đó đã chạy tới bao vây Diệp Hoan và Tư Khuynh.
"Long Hà Dực! Không được phép làm hại tới Diệp Hoan và Tư Khuynh, có gì cứ nhắm vào tôi đây này!"
Ngôn Thần đứng một bên, phẫn nộ trừng hai con mắt về phía Long Hà Dực. Anh đang phải chứng kiến cảnh tượng vợ con mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm mà bản thân lại chẳng thể làm được gì cả. Cảm giác này thật khó chịu, thật bức xúc!
"Huhu... Mẹ ơi, ba ơi đám người này đáng sợ quá!"
"Tư Khuynh, con đừng sợ. Có mẹ ở đây rồi, mẹ sẽ bảo vệ cho con."
Tiểu Tư Khuynh nhìn đám người áo đen đang chĩa súng vào mình mà không khỏi sợ hãi. Thằng bé mếu máo ôm chặt lấy mẹ mình, cả cơ thể run lên bần bật. Diệp Hoan cũng rất sợ, nhưng nếu bây giờ cả hai mẹ con cô đều sợ hãi trước bọn chúng thì sẽ khiến Ngôn Thần càng khó xử hơn.
Đã từng đối mặt với cái chết một lần, Diệp Hoan cũng không phải không dám đối mặt với nó lần hai. Cô vừa ôm chặt lấy con trai vừa chậm rãi ngoái đầu nhìn về phía Ngôn Thần. Cô nhìn anh mà chẳng nói gì cả, nhưng qua ánh mắt, Ngôn Thần có thể hiểu được ý của cô.
Hai tay của Ngôn Thần bỗng dưng siết chặt lại, một lần nữa anh hạ giọng nói với Long Hà Dực:
"Long Hà Dực, tôi bảo anh mau thả Diệp Hoan và Tư Khuynh ra. Hai người họ không liên quan đến ân oán của chúng ta, đừng khiến họ phải bị liên lụy."
Long Hà Dực vẫn không có ý định muốn thả Diệp Hoan và Tư Khuynh, hắn thậm chí còn ngang nhiên cướp lấy súng, lên đạn rồi chĩa thẳng nó về hướng của Diệp Hoan.
"Long Hà Dực, tôi cấm anh động đến một sợi tóc của hai người họ!"
Thấy Long Hà Dực chĩa súng về phía Diệp Hoan, Ngôn Thần hốt hoảng hét lớn. Anh rất muốn chạy ngay tới đó để làm bia đỡ đạn cho Diệp Hoan nhưng không thể, đàn em của Long Hà Dực quá đông, bọn chúng không cho anh đi thì bản thân anh cũng không đủ sức đấu lại chúng.
Quyết định tới gặp Long Hà Dực một mình chính là quyết định ngay từ ban đầu của Ngôn Thần. Một khi anh đã chọn cách tự mình đối đầu với hắn, tức là trận chiến này sẽ chỉ có duy nhất một người thắng. Đặt cược tính mạng mình vào quyết định nguy hiểm này nhưng Ngôn Thần có nằm mơ cũng không ngờ, trường hợp anh không thể lường trước được lại xảy ra.
Một khẩu súng nhưng hai mạng người, dưới họng súng của Long Hà Dực, Diệp Hoan và Tư Khuynh sẽ khó mà thoát khỏi cái chết.
Nhìn những người mình yêu thương nhất đang phải làm con mồi dưới họng súng của Long Hà Dực, Ngôn Thần tức giận tới phát điên lên. Đôi mắt của anh đỏ ngàu, ngập trong biển lửa căm hận với Long Hà Dực. Anh muốn giết hắn, muốn giết hắn ngay bây giờ để cứu vợ con anh nhưng cái suy nghĩ ấy bây giờ là quá sức đối với anh.
Không được! Ngôn Thần phải bình tĩnh! Chỉ khi bình tĩnh, anh mới có thể nghĩ ra cách để cứu người.
Trong khi Ngôn Thần vừa kịp nhắm mắt lại để giữ bình tĩnh thì Long Hà Dực bỗng cười phá lên. Hắn vừa cười vừa chế giễu anh:
"Ngôn Thần ơi là Ngôn Thần. Trước đây khi Phượng Hoàng Lửa còn đứng đầu thế giới ngầm, cậu tỏ ra vô cùng kiêu ngạo cơ mà? Nhưng bây giờ thì lại khác rồi, nhìn cậu chẳng khác gì một con chó rơi vào đường cùng cả."
Tiếng cười khinh bỉ và lời chế giễu của Long Hà Dực cứ vang lên không ngừng.
Hắn nói thế để cho sướng miệng, nói thế để công kích Ngôn Thần nhưng cuối cùng lại chẳng có lời nào lọt vào tai anh.
Ngôn Thần nhìn Long Hà Dực với một thái độ hết sức nghiêm túc, nắm đấm cũng dần nới lỏng ra, anh nói:
"Cái anh cần không phải là mạng của tôi sao? Thả hai người họ ra, tôi sẽ tự đưa cái mạng này cho anh."
"Cái mạng của cậu ư? Cái mạng chó đó, cậu nghĩ bổn đại chủ muốn lắm à?" Long Hà Dực nhếch miệng cười.
Long Hà Dực nhiều lần muốn Ngôn Thần chết, không những thế còn cho người truy sát anh, vậy mà khi anh tự mình nói muốn đưa mạng cho hắn thì hắn lại bảo không cần.
Rõ ràng Long Hà Dực đang không muốn trao đổi với anh. Nếu hắn đã không làm vậy thì anh sẽ ép hắn phải làm.
Ngôn Thần đánh mắt sang nhìn tên vệ sĩ đứng ngay bên cạnh, anh liếc nhìn khẩu súng trên đai lưng của anh ta sau đó nhanh tay cướp lấy súng.
Ngôn Thần trước giờ dùng súng rất giỏi. Vừa cướp được súng là anh đã khiến Long Hà Dực phải bất ngờ một phen. Hắn phát hiện Ngôn Thần đã cướp được súng, định giơ súng bắn anh nhưng không ngờ Ngôn Thần lại đi trước một bước, anh nhắm đúng vào khẩu súng trên tay Long Hà Dực, ngắm bắn "pằng" một cái, khẩu súng trên tay Long Hà Dực đã rơi xuống đất.
"A… chết tiệt!"
Long Hà Dực bị Ngôn Thần bắn vào tay, cả bàn tay máu chảy không ngừng.
Những tên đang bao vây Diệp Hoan và Tư Khuynh sau khi phát giác ra Ngôn Thần, bọn chúng đã chĩa súng về phía anh bắn liên tiếp.
Pằng! Pằng! Pằng!
Nhờ phản ứng anh và sự điêu luyện, Ngôn Thần có tránh được vài viên đạn nhưng rốt cuộc thì anh vẫn bị đạn bắn trúng.
Màn đấu súng cứ thế kéo dài chưa tới một phút thì Ngôn Thần đã bị đám đàn em của Long Hà Dực bắt lại. Nếu không phải anh đã bị thương thì anh sẽ không dễ dàng gì chịu thua.
"Ngôn Thần, anh có sao không? Ngôn Thần... "
"Ngồi yên, không ai được nhúc nhích!"
Diệp Hoan vì lo cho Ngôn Thần nên cô định chạy tới chỗ của anh. Tuy nhiên, lúc cô còn chưa kịp đứng dậy, vệ sĩ của Long Hà Dực lại tiếp tục chĩa súng về phía của cô và buông lời cảnh cáo.
Vì quá sợ hãi nên Diệp Hoan đành phải nghe theo lời của hắn. Cô ôm chầm lấy con trai mình, không để thằng bé phải nhìn cảnh ba nó bị thương rồi cảm thấy đau lòng.
Trong lúc ấy, Ngôn Thần đã bị trúng hai viên đạn vào cánh tay, máu chảy dọc theo cánh tay áo của anh xuống bên dưới. Ngôn Thần đã bị thương, không những thế còn bị đám người kia nhẫn tâm ép anh quỳ xuống. Long Hà Dực tức giận tiến đến, hắn túm lấy tóc của Ngôn Thần, dựng ngược lên.
"Hay cho một tên đã từng làm sát thủ, bắn súng rất điêu luyện. Nhưng Ngôn Thần à Ngôn Thần, cuối cùng thì mày cũng phải quỳ gối trước mặt Long Hà Dực này mà thôi."
Ngôn Thần liếc mắt lườm Long Hà Dực, anh vẫn không quên nói với hắn:
"Mau thả Diệp Hoan và Tư Khuynh ra, bằng không… tao sẽ khiến mày phải chết một cách đau đớn."
Long Hà Dực cúi người nhìn Ngôn Thần, hắn im lặng nhìn anh rồi sau đó bỗng cười phá lên:
"Hahaha, mày đang giết gà dọa khỉ đó à? Năm xưa nghĩa phụ của mày có thể giết ba mẹ tao thì tới bây giờ tao vẫn có thể giết vợ con của mày!"
Mối thù của Phượng Hoàng Lửa và Hắc Long đã có từ lâu nhưng mối thù của riêng Long Hà Dực và Ngôn Thần thì mới chỉ bắt đầu từ mười năm về trước.
Lúc đó, Ngôn Mặc - tức nghĩa phụ của Ngôn Thần đã ra tay giết chết vợ của Long Thành Các (là mẹ ruột của Long Hà Dực). Trận chiến năm đó là trận chiến kinh khủng nhất của thế giới ngầm, nó không chỉ khiến nhiều người bỏ mạng mà còn làm tăng thêm hận thù của con cháu đời sau.
Trong trận thảm khốc năm đó, cả ba mẹ Long Hà Dực và nghĩa phụ của Ngôn Thần đều bỏ mạng. Nhưng Long Hà Dực sẽ chẳng bao giờ quên kẻ đã giết ba mẹ mình là ai và ai là con nuôi của kẻ đó.
Cha nợ con trả, bây giờ Ngôn Mặc chết rồi thì Ngôn Thần sẽ là người thay Ngôn Mặc trả nợ.
Long Hà Dực muốn giết Ngôn Thần để trả thù nhưng hắn lại chưa muốn giết anh ngay.
Nhiều người quan niệm rằng cái chết chính là cái giá đắt nhất mà những kẻ phạm tội phải trả nhưng thực chất… cái chết lại chính là "đặc ân" nhẹ nhất đối với họ. Sự trả giá kinh khủng nhất phải là khiến họ sống không bằng chết, sống trong đau khổ dằn vặt tới mức muốn chết đi để được nhẹ lòng.
Long Hà Dực muốn giày vò Ngôn Thần, muốn anh phải chịu sự đau khổ tột cùng mới khiến hắn hả dạ.
Bỗng dưng, Long Hà Dực cho người tách Diệp Hoan và Tư Khuynh ra hai bên, dẫn cả hai người họ tới gần mép vực. Ngôn Thần nhìn cảnh tượng đó, trong lòng anh đã có một dự cảm chẳng lành.
"Long Hà Dực, muốn giết thì giết tao đây này! Mau thả Diệp Hoan và con trai tao ra!"
Long Hà Dực đứng trước mặt Ngôn Thần, lấy trong người ra Phượng Hoàng Ngọc Ấn. Hắn giơ Phượng Ấn ra trước mắt anh, để anh ngắm nghía nó rồi nói:
"Vốn dĩ tao định cho mày lựa chọn giữa Phượng Ấn và vợ con mày nhưng có điều… tao lại thấy sự lựa chọn ấy quá dễ dàng. Nhưng nếu để mày lựa chọn sự sống giữa người phụ nữ mày yêu thương và con trai độc nhất của mày thì sẽ vui hơn nhiều đúng chứ?"
Long Hà Dực muốn Ngôn Thần chọn giữa Diệp Hoan và Tư Khuynh ư? Làm gì có chuyện lựa chọn vô lý như vậy chứ?
Cho dù Ngôn Thần có chọn ai thì người còn lại cũng phải chết. Trong hai người đó, anh không muốn ai chết cả vì ai đối với anh cũng quan trọng.
Thấy Ngôn Thần không trả lời, Long Hà Dực liền quay người, bước vội đến chỗ của Tư Khuynh. Hắn nghĩ Ngôn Thần đang khó xử trong việc chọn ai chết ai sống nên định ra tay giúp anh. Long Hà Dực bước đến xoa đầu Tư Khuynh, sau đó nói vọng về phía của Ngôn Thần:
"Ngôn Thần, con trai của mày đúng là rất giống mày. Thằng bé này thông minh, đáng yêu như vậy… nếu chết thì đúng thật là tiếc!"
"Ông chú xấu xa, mau thả ba mẹ tôi ra mau lên."
Ngôn Tư Khuynh tức giận, quay sang đấm vào người của Long Hà Dực. Sức lực của một đứa trẻ 5 tuổi sao có thể khiến một kẻ to cao như Long Hà Dực chào thua nên Long Hà Dực chẳng cần phản kháng, hắn chỉ hất tay một cái là Tư Khuynh đã suýt ngã nhào xuống mặt đất.
Song, Long Hà Dực lại tiếp tục bước tới chỗ của Diệp Hoan. Ngôn Thần ở một bên, nhìn theo bước chân của Long Hà Dực mà trong lòng vô cùng tức giận. Đến khi bàn tay của Long Hà Dực chạm vào má của Diệp Hoan thì cơn thịnh nộ trong lòng Ngôn Thần đã không kiềm chế được nữa, anh bức xúc đứng phắt dậy, định chạy tới cho Long Hà Dực một bài học.
"Tên khốn kiếp, không được chạm vào cô ấy!"
"A…"
Nhưng khi Ngôn Thần còn chưa kịp làm gì thì anh đã bị vệ sĩ của Long Hà Dực bắt lấy, ép anh quỳ xuống đất lần nữa. Long Hà Dực nhìn Ngôn Thần phản ứng mạnh như vậy, hắn lại càng thích thú mà động chạm nhiều hơn vào người Diệp Hoan.
"Đừng động vào tôi, buông tay ra, ưm…"
Diệp Hoan bị giữ ở một chỗ, eo của cô còn bị Long Hà Dực siết chặt lấy. Hắn cúi xuống ngửi hương thơm trên cổ của cô, sau đó nhìn chằm chằm vào Ngôn Thần với điệu bộ thách thức:
"Ngôn Thần, không phải mày yêu Diệp Hoan nhất sao? Sẽ thế nào nếu mày phải chứng kiến người mày yêu nhất… thuộc về người khác nhỉ?"