Trói Buộc Trái Tim: Xin Hãy Yêu Anh!

Chương 103: Vị Khách Nhí.




Ninh Nhã Ân đang cố tình quyến rũ Ngôn Thần nhưng cô ta lại chẳng hề được anh để ý đến. Thấy Ninh Nhã Ân được đà lấn tới, hành xử bất phép, Ngôn Thần tức giận đứng phắt dậy, khiến Ninh Nhã Ân suýt thì ngã nhào xuống mặt đất.

"Á…"

"Ninh Nhã Ân, cô đừng tưởng tôi không làm gì cô thì tôi cho phép cô được làm càn. Sức chịu đựng của tôi có giới hạn, nếu lần sau cô còn dám như vậy nữa thì đừng trách tôi."

Ngôn Thần liếc mắt nhìn Ninh Nhã Ân đang ngồi bất lực trên nền đất lạnh lẽo, sau đó thì vô tình xoay người bước đi ngay trước mặt cô ta. Từ đầu tới cuối, anh đều không để ý đến cảm xúc của Ninh Nhã Ân. Anh cho rằng cô ấy đang bị tình yêu mù quáng điều khiển làm cho phát điên, không làm chủ được suy nghĩ mới hành động như thế nhưng thực chất Ninh Nhã Ân vẫn luôn hiểu mình đang làm những gì. Chỉ là cô ấy đang quá đau khổ trước sự vô tình của Ngôn Thần nên mới khiến bản thân trở nên đáng ghét như thế thôi.

"Ngôn Thần, anh đứng lại đó!"

Bước chân của Ngôn Thần bỗng dưng chựng lại một lát sau khi nghe tiếng hét của Ninh Nhã Ân.

Thấy Ngôn Thần đã đứng lại theo ý mình muốn, Ninh Nhã Ân lúc đó mới từ từ đứng dậy. Ánh mắt cô ta nhìn anh từ phía sau ngập tràn căm hận, có vẻ như cô ta đang rất tức giận.

"Ngôn Thần, hơn hai mươi năm qua, em lúc nào cũng cố gắng để có thể ở bên cạnh anh. Tình cảm em dành cho anh nhiều hơn Diệp Hoan kia gấp trăm, gấp ngàn lần. Nhưng tại sao anh lại đối xử với em như thế? Tại sao?"

Trên nét mặt của Ninh Nhã Ân lộ rõ sự bất lực đầy thống khổ. Những giọt nước mắt vô thức rơi xuống, ướt đẫm cả hai bên má. Ninh Nhã Ân đang khóc nhưng vẫn cố giữ nụ cười ở trên môi, hướng về phía Ngôn Thần để chờ đợi câu trả lời từ anh.

Dù biết rằng câu trả lời của Ngôn Thần có thể khiến cô ấy càng cảm thấy đau lòng hơn, nhưng cho dù chỉ có một chút hi vọng, cô ấy cũng muốn thử.

Ngôn Thần đứng im lặng một lúc, anh không biết mình có nên trả lời câu hỏi này hay không. Nhưng nếu anh vẫn tiếp tục chọn cách im lặng thì Ninh Nhã Ân sẽ càng hiểu lầm ý anh hơn, cô ấy sẽ cho rằng anh không dám trả lời câu hỏi đó.

Thế nên, sau khi đấu tranh tư tưởng xong, Ngôn Thần đã lên tiếng đáp trả:

"Ninh Nhã Ân, tôi biết tình cảm của cô dành cho tôi nhưng thứ tình cảm đó không bao giờ có thể khiến tôi yêu cô được. Đừng hỏi tại sao tôi lại đối xử với cô như vậy, hãy nhìn lại chính bản thân cô đi."

Ninh Nhã Ân khẽ ngước mắt nhìn trên trần nhà, mục đích là cố gắng không để bản thân rơi nước mắt.

Câu trả lời của Ngôn Thần sao có thể phũ phàng một cách tàn nhẫn thế chứ?

Dành tất cả thanh xuân để yêu một người, kết quả lại nhận về sự cay đắng như thế này sao?

Không được, Ninh Nhã Ân này không cam tâm…

"Em đã làm gì sai mà khiến anh ghét bỏ em như vậy? Tất cả những gì em làm đều là vì anh, dựa vào đâu mà Diệp Hoan thì có quyền yêu anh, còn em thì không chứ? Em đã làm sai cái gì? Em đã làm sai điều gì hả, anh mau nói đi!"

Để dứt khoát mối quan hệ này, Ngôn Thần đành phải làm Ninh Nhã Ân bị tổn thương. Cho dù điều ấy có khiến Ninh Nhã Ân khổ sở tới mức làm ra những chuyện dại dột thì Ngôn Thần vẫn phải bắt buộc làm tới cùng.

"Ninh Nhã Ân, kể từ lúc cô yêu tôi thì cô đã sai rồi. Nếu không muốn bản thân đau khổ thêm thì đừng yêu tôi nữa."

"Anh nghĩ em chưa từng thử hết yêu anh sao? Em đã từng thử rất nhiều cách để quên được anh, nhưng kết quả… lại không thể làm được." Ninh Nhã Ân gào khóc trong tuyệt vọng.

Giữa Ngôn Thần và Ninh Nhã Ân, nếu hai người họ có thể thành một đôi thực sự thì Ninh Nhã Ân đã không cần thiết phải chờ đợi hơn hai mươi năm trời như thế.

Nếu đã không có duyên thì cho dù có cố chấp 10 năm, 20 năm hay lâu hơn nữa thì cũng không thể trở thành một cặp. Ninh Nhã Ân đã yêu lầm người, không những thế còn yêu một cách mù quáng. Vì thế trong mối quan hệ oan trái này, chỉ có mình kẻ cố chấp như cô ấy là khổ thêm khổ mà thôi.

Ngôn Thần lại tiếp tục cất bước tiến về phía trước nhưng lần này Ninh Nhã Ân lại bất ngờ chạy tới, ôm chặt lấy Ngôn Thần từ phía sau để ngăn cản anh. Cô ấy cố gắng siết lấy anh thật chặt, vừa ôm anh, vừa khóc:

"Ngôn Thần, em yêu anh. Đừng đối xử với em như vậy mà, em xin anh đấy!"

"Ninh Nhã Ân, cô…"

"Chúng ta vốn dĩ đã rất hợp nhau, không phải sao? Nếu như không có sự xuất hiện của Diệp Hoan, anh sẽ yêu em mà đúng chứ?"

Ngôn Thần giơ hai tay lên, cố gỡ bỏ từng ngón tay của Ninh Nhã Ân ra khỏi người mình. Một lần nữa, anh lạnh lùng khẳng định:

"Cho dù Diệp Hoan có không xuất hiện thì người tôi yêu cũng không phải là cô. Nhã Ân, đừng cố chấp như vậy nữa, cô xứng đáng được hưởng tình yêu từ người đàn ông khác tốt hơn tôi."

Nghe tới đây, hai tay Ninh Nhã Ân bất ngờ buông lỏng, rời khỏi người của Ngôn Thần. Đúng là cô ấy đã quá cố chấp, nhưng tới khi nhận ra điều đó thì mọi chuyện đã quá muộn. Hơn hai mươi năm ở bên cạnh một người không yêu mình, tình cảm đơn phương đó tuy cũng khiến cô ấy hạnh phúc nhưng những đau đớn mà nó đem lại cũng không ít.

Chịu đựng suốt bao nhiêu năm như vậy là đủ rồi, đã tới lúc… buông tay thôi!

Ninh Nhã Ân đứng im lặng, để mặc cho Ngôn Thần rời đi.

Vốn dĩ cứ nghĩ Ninh Nhã Ân đã thực sự muốn buông bỏ, nhưng mọi chuyện lại không dễ dàng như vậy.

Sau khi Ngôn Thần rời khỏi phòng khách, Ninh Nhã Ân đã bất ngờ cười lớn một trận. Cô ta siết chặt hai nắm đấm, miệng nói ra những lời lẽ khẳng định mình sẽ không chịu thua trước Diệp Hoan:

"Tôi đã cố gắng bao nhiêu năm như vậy mà cuối cùng lại nhận lại toàn cay đắng. Ngôn Thần, Diệp Hoan, tôi sẽ không bao giờ để yên cho hai người."

Khoảng nửa tiếng sau…

Sau khi trấn tĩnh lại tinh thần, Ngôn Thần mới nhớ ra Tư Khuynh vẫn còn đang ở trong phòng sách của Dương sư phụ. Mới đó mà đã hai tiếng rồi, không biết tình hình trong đó giờ ra sao nữa.

Ngôn Thần vì lo lắng con trai có thể khiến Dương sư phụ không vui nên đã mạo muội chạy tới phòng đọc sách.

Nhưng khi anh vừa định mở cửa phòng thì bất ngờ nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của hai ông cháu…

"Hahaha, nhóc con của ông quả là thông minh."

Mọi chuyện không giống như Ngôn Thần đã nghĩ. Hóa ra Dương sư phụ lại thích Tiểu Tư Khuynh, không những thế còn cười đùa vui vẻ cùng thằng bé.

Cạch!

Ngôn Thần mở cửa phòng sách ra, đập vào mắt anh lúc này là cảnh tượng con trai mình đang ngồi trên đùi Dương sư phụ, cả hai người họ đang nói chuyện rôm rả mà không hề để ý tới anh.

"Tư Khuynh, sao con lại ngồi lên đùi Dương gia gia như vậy?"

Ngôn Thần hốt hoảng chạy tới định bế Tư Khuynh lên nhưng hành động của anh đã bị Dương sư phụ cản lại. Ông vòng tay giữ lấy Tư Khuynh, khó chịu nhìn Ngôn Thần:

"Ơ hay, chính ta là người để Tư Khuynh ngồi ở đây, sao con lại mắng thằng bé chứ?"

"Tại con sợ thằng bé sẽ khiến người không vui."

"Sao có thể có chuyện đó được, ta nhận ra ta rất thích nhóc con thú vị này, thằng bé đã khiến ông già như ta như được trẻ lại thời thơ ấu vậy."

Nhìn Dương sư phụ quý mến Tư Khuynh, trong lòng Ngôn Thần cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Vậy là Ngôn Thần và Tư Khuynh đã thành công bước đầu rồi, chỉ đợi tâm trạng Dương sư phụ tốt hơn một chút rồi sẽ nói về chuyện của Diệp Hoan với ông ấy.



Tối hôm ấy, tại dinh thự Hắc Long.

Từ lúc Phượng Hoàng Lửa biến mất trong thế giới ngầm, tổ chức Hắc Long của Long Hà Dực càng ngày càng lớn mạnh. Trở thành ông vua của thế giới ngầm, được người người kính nể, vạn người nể phục nhưng Long Hà Dực vẫn còn canh cánh trong lòng một chuyện.

Khi biết tin Ngôn Thần chưa chết, Long Hà Dực đã điên cuồng sai người đi tìm tung tích của anh. Hắn chỉ muốn tự tay giết chết anh lần nữa để hả dạ.

Bên ngoài dinh thự, một chiếc xe ô tô màu đen đang chậm rãi tiến vào trong sân. Kẻ ngồi trong xe không ai khác chính là Nghiêm Diệt, đã 5 năm rồi, gương mặt hắn cũng chẳng thay đổi là mấy.

Nghiêm Diệt vội vã bước vào bên trong dinh thự, theo sau hắn còn có vài tên vệ sĩ khác. Đi tới gian phòng to nhất của dinh thự, Nghiêm Diệt bắt gặp Long Hà Dực đang ngồi trên ghế thưởng thức rượu. Bên dưới còn có vài cô gái ăn mặc hở hang nhảy múa gợi cảm để làm trò mua vui cho hắn. Cảnh tượng này khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy buồn nôn.

"Đại chủ, tôi có tin quan trọng muốn báo."

Nghiêm Diệt hơi cúi người trước Long Hà Dực, anh ta vừa cúi người vừa liếc mắt nhìn mấy cô gái đang nhảy múa ở kia. Biết ý, Long Hà Dực liền phất tay ra hiệu cho mấy cô gái kia lui ra.

Tới khi gian phòng rộng lớn này chỉ còn hai người họ, Long Hà Dực mới lên tiếng:

"Có chuyện gì?"

Nghiêm Diệt lấy trong túi áo vest ra một tấm ảnh, lập tức đưa nó tới trước mặt Long Hà Dực.

"Đại chủ, anh xem qua bức ảnh này đi."

Long Hà Dực cầm lấy tấm ảnh ấy, vừa nhìn vào đó vừa rít một điếu thuốc. Chỉ vài giây sau đó, sắc mặt Long Hà Dực đã thay đổi, gương mặt ngạc nhiên đến hốt hoảng:

"Ngôn Thần, Diệp Hoan? Thằng bé mà Ngôn Thần đang bế này là ai?"

Nghiêm Diệt lập tức đáp lời:

"Theo lời người của chúng ta điều tra ra được thì đó chính là con trai của Ngôn Thần và Diệp Hoan."

"Ngôn Thần cũng khá lắm, mất tích 5 năm, lúc trở về lại có đứa con trai. Tên của thằng nhóc này là gì?"

"Thằng nhóc con đó tên là Ngôn Tư Khuynh, năm nay vừa tròn 5 tuổi. Tôi cũng đã tìm hiểu về trường mầm non mà nó đang theo học bên Danme, giáo viên ở đó đều nói thằng bé vô cùng thông minh."

Long Hà Dực bất chợt nở một nụ cười đầy nguy hiểm. Hắn nắm chặt bức ảnh chụp gia đình của Ngôn Thần sau đó đứng thì đứng dậy, ra lệnh cho Nghiêm Diệt:

"Đặt vé tới Danme sớm nhất có thể đi. Bổn đại chủ muốn mời vị khách nhí này tới dinh thự chúng ta chơi vài ngày, nhớ là phải đưa nó tới đây bằng mọi giá, nghe chưa?"

"Vâng, tôi đi làm ngay đây."