Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô đặt chân tới Tiêu gia, Tiêu Ân Tuấn lại ôn nhu với cô một cách lạ thường tới như này, Ninh Gia Tuệ thực sự cảm thấy bản thân không kịp thích ứng.
Hắn ân cần thổi từng thìa cháo sau đó nhẹ nhàng đút từng chút một cho cô. Nét mặt cùng ngữ điệu cũng như là hoàn toàn là một con người khác.
- Em cố gắng ăn nhiều một chút như vậy mới có sức lực mà chống đối lại tôi.
Hắn dừng lại một chút. Thoáng qua trong ánh mắt có vài phần ghen tức.
- Còn nữa, từ giờ em tốt nhất không nên qua lại nhiều với tên Trình Trang. Tôi không muốn đội mũ xanh.
Ninh Gia Tuệ còn đang ngậm thìa cháo, nghe thấy lời này, suýt chút nữa thì phun thẳng vào mặt y. Cô vội vàng ho khan lên mấy tiếng. Hắn đây có tính là đang ghen không?
.Anh Trình Trang và cô sẽ không có khả năng đấy đâu....
Nghĩ tới đây cô bỗng trở lên trầm lặng...
Bản thân cô biết rất rõ anh chỉ coi cô như em gái. Trước kia vốn đã không có khả năng, hiện tại lại càng không thể.
Trong căn phòng ngủ rộng lớn, ánh sáng chiếu vào xuyên qua từng ô cửa.
Tiêu Ân Tuấn ngắm nhìn khuôn mặt người con gái chỉ mới trải qua có một ngày ốm dậy đã sớm hốc hác như thế này. Lòng hắn cũng dịu đi rất nhiều chỉ muốn cưng nịnh cô, mong cô mau chóng khoẻ lại.
Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ không làm tổn hại đến em. Em biết mà phải không?Nếu tôi không thể làm một cô tình nhân ngoan hiền như ý của anh, có phải anh sẽ lại hành hạ tôi tiếp?Ninh Gia Tuệ ngước đôi mắt tròn xoe của mình nhìn thẳng vào trong tròng mắt y. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày lần đầu tiếp xúc với hắn, cô có dũng khí nhìn y không chút e sợ như thế này. Cô cũng không hiểu chính bản thân đã lẩy ở đầu thứ can đảm này nữa.
Còn đang thổi dở thìa cháo bên môi, Tiêu Ân Tuấn khẽ khựng lại động tác của mình, y khép hờ hai mắt, trầm tư một hồi rồi mới lên tiếng.
- Nếu e muốn biến nhà thành chốn địa ngục không lối, xin mời e cứ việc.
Lời này hắn không hề doạ cô. Với hắn trả thù mới là mục tiêu chính, chút rung động nhất thời này sẽ sớm tan theo khói mây mà thôi. Cô tốt nhất không nên vượt qua giới hạn này của hắn.
Ninh Gia Tuệ tự nhiên cười ha hả, ngẩng mặt lên trần nhà lớn tiếng.
Trước giờ nơi này vốn dĩ đã là chốn địa ngục rồi, anh nghĩ nó là nhà sao?Tiêu Ân Tuấn, anh nói cho tôi biết làm thế nào anh mới có tha cho tôi, tha cho người nhà của tôi.
Giọng cô ủy khuất đến đáng thương, trước giờ cô vốn là cành vàng lá ngọc của cha mẹ, lớn bé chưa từng phải chịu bất kì thiệt thòi nào vậy mà giây phút này lại hẹn mọn tới vậy. Đúng là đời người chẳng thể biết được.
Không đời nào. Em mãi mãi cũng đừng nghĩ tới.Tôi không muốn mình làm tồn thương em lúc này, cho nên em đừng nói bất kì điều gì nữa. Em đủ thông minh để hiểu.Đúng vậy, trước đây hắn muốn chơi đùa cô sỉ nhục cô để trả thù còn hiện tại hắn lại càng không muốn buồng tha cô.
- Em tự mình nghỉ ngơi đi. Có gì cứ gọi Dì Lâm.
Tiêu Ân Tuấn đứng dậy, xoay người dời đi nhanh chóng.
Căn phòng rộng lớn lúc này thoáng chốc trở lên tĩnh lặng, chỉ còn lại một mình Ninh Gia Tuệ ngồi thần thờ trên chiếc giường lớn.
Yên lặng khoảng chừng rất lâu, cô mới chuyển mình bước xuống giường, chậm dãi ngồi xuống bên chiếc bàn trang điểm.
Đập vào tầm mắt là gương mặt thiếu nữ tiều tụy hốc hác trong gương, giây phút này cô cũng chẳng còn nhận ra chính mình, phờ phạc và thiếu sức sống.
Cô đưa tay lên vén vài sợi tóc mai ra sau gáy, thu tầm mắt nhìn về những dấu hôn in đậm hằn sâu trên cổ, trên bờ vai xanh. Nhớ lại câu nói khi nãy hắn nói sẽ không bao giờ buông tha cho cô và gia đình cô, giờ phút này cô chỉ muốn chạy tới núp trong lòng ba cô mà khóc thật lớn như một đứa trẻ, nói cho ông biết Tiêu Ân Tuấn hắn ta đã dầy vò cô như thế nào.