Trói Buộc Nhân Tình

Chương 17: Tiêu Ân Tuấn tên chó chết nhà ngươi




Ninh Gia Tuệ cuối cùng cũng thở phào trút bỏ được lỗi lo lắng, sợ hãi đè nén trong lòng mình nãy giờ.

Cô không bị lão ta làm hại đã là rất may mắn rồi, vừa rồi cô đã rất lo sợ điều không may kia xẩy ra trên người của mình.

Nhưng cô vẫn còn một nghi vấn nữa muốn hỏi bà.

- Tối qua Dì thay đồ giúp con ạ?

Dì Lâm tay đang xoa lưng của cô thì bỗng dừng lại một lúc. Bà đáp.

- Là Cậu chủ tối qua đã giúp Mợ.

Bà nói tới đây Ninh Gia Tuệ giường như có chút mơ hồ hiện ra trong đầu một số cảnh tượng giống như mơ mơ, thật thật, không được rõ ràng. Dường như cô và hắn đã hôn môi nhau...., hắn lại còn thay đồ cho cô. Nghĩ tới đây lòng của cô đã không còn được bình tĩnh nữa rồi, khuân mặt bất giác cũng trở lên đỏ rực giống như một trái cà chua chín đỏ mọng.

Ninh Gia Tuệ sau khi ăn sáng, uống thuốc xong thì bị dì Lâm bắt nằm trở lại trên giường.

Cô đang đưa tay với lấy điện thoại để nghịch thì lại nhận được tin nhắn của hắn gửi đến. Cô mở tin nhắn ra đọc.

- " Đã dậy chưa ".

Vẫn cái ngữ điệu cộc lốc không có chủ vị nào của hắn. Cô nhanh tay bấm máy trả lời, dù sao hắn cũng đã nhắn tin hỏi thăm cô, cô cũng không nên kì vọng quá nhiều.

- " Tôi vừa ăn sáng uống thuốc xong. Còn nữa, rất cảm ơn anh chuyện tối qua, cảm ơn đã tới cứu tôi ".

Điện thoại nhanh chóng báo nhận được tin hồi đáp của hắn.

- " Ừm "

Cộc lốc vậy thôi sao, hắn có cần phải kiệm lời vậy không?

Cô suy nghĩ tới chuyện cô và hắn, ngập ngừng không biết cô có nên hỏi hắn không, nếu thật sự đã...,thì không phải sẽ rất ngượng ngùng sao? Nhưng nếu như không hỏi cô sẽ bị thắc mắc trong lòng này khiến cho muộn phiền tới chết mất. Vẫn là lấy hết cam đảm ra hỏi hắn thì hơn.



- "Chuyện tối qua, anh và tôi có xẩy ra chuyện gì không? ".

Sau khi soạn xong rồi lại xóa đi 7749 lần, cô cuối cùng cũng mạnh dạn nhấn nút gửi đi.

Ninh Gia Tuệ chờ rất lâu sau cũng chưa thấy hắn hồi âm, trong lòng cô cũng trở lên sốt ruột vô cùng. Cuối cùng là có hay không?

..................Chiếc điện thoại vẫn im lặng không có dấu hiệu gì như sẽ nhận được tin nhắn hồi đáp từ hắn.

Cô buồn bực đưa tay ném điện thoại sang một bên, tỏ vẻ không quan tâm tới hắn có trả lời hay không nữa. Lúc này chiếc điện thoại đột nhiên báo có tin nhắn đến. Ninh Gia Tuệ không chịu được vội vàng bò tới cầm máy lên coi, nhấn vào nút đọc.

- " Có. Cô cắn tôi giống như con chó vậy. Còn chuyện kia thì không cần lo lắng, tôi chỉ cảm thấy cô giống như con chó con nên mới thương hại mà nhặt về thôi ".

Mẹ kiếp, Tiêu Ân Tuấn hắn ta thật sự rất giỏi đi sỉ nhục kẻ khác. Vậy mà hắn lại còn có thể ví cô giống như...

Cô buồn bực tức tối, dẫy đành đạch trên ga giường. Tiêu Ân Tuấn tên chó chết nhà ngươi.

Rừn... Rừn....Rừn...

Đừng nhìn anh nữa đôi mắt ngày xưa

Giờ ở đâu em còn là em em đã khác rồi

Em muốn quay lưng quên hết đi à.

Tình yêu trong em giờ toàn giả dối

Anh không muốn vùi mình trong mơ

Anh không muốn đi tìm giấc mơ ngày hôm nao



Đừng vội vàng em hãy là em của ngày hôm qua

Uh uh uh uh

Xin hãy là em của ngày hôm qua

Uh uh uh uh

Đừng bỏ mặc anh một mình nơi đây

Uh uh uh uh

Dừng lại và xoá nhẹ đi kí ức

Uh uh uh uh

Điện thoại của cô vang lên lời bài hát quen thuộc. Ninh Gia Tuệ cầm máy lên coi, là ba cô gọi tới, sau khi cô chuyển tới sống tại Tiêu gia, bởi vì quá nhiều chuyện xẩy ra cho nên cô chưa dám gọi điện về cho cha mẹ, sợ rằng tâm trạng không tốt sẽ khiến cho cha mẹ cô sinh nghi ngờ. Đèn nén lại những cảm xúc vừa rồi trong lòng của mình xuống, cô nhấn nút nghe.

- " Con nghe ạ. Xin lỗi cha, con gái đã không điện về cho cha mẹ."

Đầu bên kia cha của cô không có vẻ gì là tức giận, ông còn rất vui vẻ hào hứng.

- " Cha hiểu mà, vợ chồng mới cưới cần có không gian riêng tư, con không cần phải xin lỗi hai ông bà già này đâu ".

- " Cha chỉ muốn gọi điện bảo con, hôm tới là sinh nhật mẹ con rồi. Cha muốn mời con rể cùng về nhà ta dùng bữa cho mẹ con vui. Con thấy có được không? "

Ninh Gia Tuệ chợt nhớ ra hôm nay là mùng 6 thì phải, vậy là còn vài ngày nữa là tới sinh nhật mẹ cô rồi, nếu hôm nay cha cô không gọi tới sợ rằng cô sẽ thật sự quên mất sinh nhật của bà. Chỉ có mới trải qua mấy ngày mà đầu óc cô đã sắp trở lên mộng mị mất rồi.

- " Con nhớ rồi cha ạ. Con sẽ nói chuyện với anh ấy. Hẹn gặp lại cha mẹ ".

Ninh Gia Tuệ chào tạm biệt cha mình rồi cúp máy, nét mặt cũng trở lên sầu não. Cha mẹ cô muốn cô dẫn Tiêu Ân Tuấn cùng về, cô phải nói với hắn như nào bây giờ, liệu rằng hắn có đồng ý về cùng cô hay không? Cô hoàn toàn không hiểu được tâm tư của hắn đối với cô là như thế nào. Hắn còn chán ghét Ninh gia như vậy mà.