Trói Buộc Nàng Công Chúa Nhỏ

Chương 148




Quốc Cường cũng bị áp tải ra xe theo Bryan với Khanh, ngồi cạnh tài xế xe áp tải phạm nhân là ông Thông có gọi điện cho ông Huy và báo cáo tình hình:

- Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi đã bắt được 2 đối tượng trong chuyên án này.

- Tốt lắm các đồng chí.

Anh Lâm ở khách sạn JW Marriott Macau, đang nhấm nháp 1 ly vang đỏ và bánh tart trứng thì có điện thoại từ ông Huy, nhấc máy lên alo 1 cái ông Huy có nói đã bắt được Quốc Cường rồi, đang chuẩn bị để tiến hành hỏi cung.

- Dạ vâng chú. Chú giữ nó 24h nhé chú. Hôm nay cháu và bố sẽ đích thân đi tới 1 trong các cơ sở làm ăn của lão trùm để xem xét việc hợp tác làm ăn.

- Ừ. Nhưng mọi người phải hết sức cẩn thận.

- Vâng, cháu biết rồi ạ chú.

Anh Lâm cúp máy, ực hết ly vang đỏ rồi mở cửa phòng đi ra ngoài, xuống dưới sảnh tiếp tân rồi đi thăm thú 1 chút xung quanh khách sạn này. Anh đã thấy bố mình đang chạy bộ vòng quanh khách sạn, anh nói:

- Bố dậy sớm vậy?

- Lạ nhà không ngủ được con. Hôm qua nghe mẹ con nói bố mẹ của con Mỹ Hương có tới nhà đưa quà để nhờ vả.

- Con cũng nghe ngài Smith nói tới chuyện này, ngài đồng ý cho vợ chồng bà ta tới công ty làm việc rồi bắt đầu từ ngày hôm nay nhưng lại không tha cho con nhỏ đó.

Ông Phong “Ừm” nhẹ 1 cái rồi khoác vai con trai mình đi ra ngoài mua chút bò khô để mai mang về Việt Nam ăn lai rai. Các cơ sở làm ăn của lão trùm như Spa trá hình, sòng bài, nhà hàng khách sạn bố già và anh đã nắm rõ trong lòng bàn tay qua 1 tay đàn em thân tín với mr Chen rồi.

- Con nghĩ sao về người đã bán thông tin cho mình?

- Nó là Cảnh Thần, và con tin nó như tin thằng Bryan. Và lão Chen cũng đang nhăm nhe muốn chiếm lấy địa bàn bên này của lão trùm.

- Vậy sao? Đúng là lòng tham không đáy mà.

Anh Lâm nói mr Chen chỉ muốn thâu tóm các sòng bài của lão trùm để kinh doanh thôi chứ còn các mảng khác sẽ nhường lại hết cho anh Lâm và tập đoàn Casino.

Nhà của lão trùm bên Macau nằm ngay sát biển, ông ta đang ngồi trên ghế da và quay mặt vào tường nhìn bức họa hình con hổ mà ông ta vừa vẽ đêm qua. Ông ta có niềm đam mê với bộ môn hội hoạ này, ông ta họ Tạ, tên gọi Thiên Kỳ, đàn em hay gọi lão với cái tên thân thương là Chó Già (vì lão tuổi chó).

- Lǎo gǒu! Zhè bù hǎo. ( Chó Già! Không xong rồi.)

Lão ta quay mặt ra, nhâm nhi ly rượu rồi nói:

- Shuōhuà! ( Nói!)

Tên đàn em đó nói rằng thằng Quốc Cường bên Việt Nam bị công an tóm khi đang bán thuốc lắc cho 2 người đàn ông.

- Shénme shíhòu? (Khi nào?)

- Gēnjù yuènán shíjiān jīntiān yī dà zǎo. (Dạ sáng sớm nay theo giờ Việt Nam ạ.)

- Shuí gàosù nǐ? (Ai báo cho mày biết?)

Tên đàn em nói hắn ta vẫn đang theo sát tiến độ của Quốc Cường trong việc cung cấp gái, và tín hiệu gps ở chiếc audi của Quốc Cường báo đang ở trụ sở công an thành phố Hà Nội.

- Diàochá tā shēngchēng de nèiróng.(Điều tra xem nó đã khai những gì.

- Shì de. (Dạ vâng ạ.)

Người này đi rồi lại có thêm người nữa vào báo cáo, hắn đưa cho lão trùm vài bức ảnh rồi nói:

- Lǎo gǒu. Wǒ zài jīchǎng ānjiǎn de rén shuō, Phong de fùqīn hé tā de érzi zuótiān xiàwǔ chéngzuò sīrén fēijī lái dào zhèlǐ. ( Chó Già. Người của ta bên an ninh sân bay có nói bố già Phong và con trai lão đã tới đây bằng máy bay tư nhân vào trưa hôm qua ạ.)

Lão trùm có xem ảnh và thấy có khá nhiều người quen mắt trong này, đàn em có nói họ đều là thành viên của tập đoàn Casino bên Las Vegas, có tới đây để tham khảo thị trường đôi ba lần. Lão trùm chỉ vào người con trai đẹp măc áo phông có cổ và quần tây màu đen rồi hỏi:

- Zhè xiǎozi shì shuí? (Thằng ranh con này là ai?)

- Ye shì jiàofù Phong de érzi, míng jiào Jonathan, shì lā sī wéi jiā sī dǔchǎng de zǒngcái. (Dạ nó là con trai bố già Phong ạ, nó có tên giao dịch là Jonathan, hiện đang làm chủ tịch của Casino bên Las Vegas ạ.)

- Tā de fùqīn hé érzi zài nǎlǐ? (Bố con nhà nó đang ở đâu?)

Tên đàn em gãi đầu gãi tai rồi nói rằng về vấn đền này hắn chưa có tìm hiểu, nhưng lão trùm cũng không có quan tâm về 2 bố con anh Lâm lắm mà hắn đang lo cho người của hắn bị cảnh sát Việt Nam bắt kìa, Quốc Cường mà khai ra thì cả đường dây hoạt động trong suốt 20 năm qua sẽ sập ngay.

Trụ sở công an thành phố Hà Nội, ông Huy cho 3 người buôn bán giao dịch thuốc lắc ra 3 phòng ngay sát gần nhau. Quốc Cường là người bán nên được thẩm vấn đầu tiên. Người thẩm tra là Long tập sự, không có kinh nghiệm:

- Họ và tên?!

- Hoàng Văn Thịnh.

- Tuổi?

- 28.

- Anh có biết mình bị bắt vào đây về tội gì không?

- Tôi bán 1000 viên thuốc lắc.

- Anh có biết mua bán và tàng trữ trái phép thuốc lắc với số lượng lớn như vậy bị phạt tù từ bao nhiêu năm không?

Cộc cộc cộc... Đồng chí có cấp bậc thiếu uý đi vào, cầm trên tay 1 sấp hồ sơ trong đó có ảnh của chiếc audi màu galaxy thiên xanh dương mà Quốc Cường đã cầm lái.

- Chào đồng chí.

- Báo cáo đồng chí. Chiếc xe mà đối tượng sử dụng có đứng tên của 1 người khác mang tên Bùi Quốc Cường, từng có tiền án về tội đánh bạc và sử dụng ma tuý trái phép.

Long tập sự ngồi xuống ghế và đưa tập hồ sơ giơ ra trước mặt Quốc Cường và hỏi:



- Chiếc xe anh đang đi là của ai?

- Tôi không biết.

- Anh đi mà anh không biết là xe của ai ư? Nực cười thật đấy. Đồng chí Kiều, đưa nghi phạm về phòng tạm giữ.

- Tôi không có tội! Tại sao lại bắt tôi?

- Tội của anh là tàng trữ mua bán chất cấm và quanh co. Như vậy đã đủ để chúng tôi tạm giữ anh chưa?

Và thế là đã bắt tạm giữ Quốc Cường rồi, chỉ còn chờ kết quả của Trọng Lâm và bố già nữa thôi. Long cầm lời khai của Quốc Cường tới phòng của ông Huy. Trên đường đi có ghé qua phòng hỏi cung của Bryan và Khanh.

- Khoảng 5’ nữa 2 anh về phòng tạm giữ nơi đối tượng Cường đang ở đó nhé.

- Ok. Cứ việc tra hỏi chúng tôi nhiều vào nhé để cho nó nghi ngờ chúng tôi là dân trong nghề.

- Chuyện đó là điều đương nhiên, tôi qua gặp thủ trưởng đây chào 2 anh.

Cộc cộc cộc. Long tập sự gõ 3 cái lên cửa phòng rồi mở cửa ra, đi vào đưa cho ông Huy tập hồ sơ và lời khai hỏi cung của Quốc Cường. Long nói:

- Chắc hẳn giờ này bên Macau lão trùm cũng đã biết phải không thủ trưởng?

- Chắc chắn hắn ta sẽ thu mình lại và không hoạt động mua bán gì.

- Cháu vẫn tin rằng lão trùm mất Quốc Cường thì sẽ có người khác thay thế hắn nằm trong đường dây và ngày càng hoạt động mạnh mẽ hơn trước.

- Cậu vẫn còn non lắm Long. Điều mà hắn quan tâm nhất lúc này là Quốc Cường hắn ta đã khai những gì. Tin tôi đi! Cho người canh cẩn mật phòng tạm giữ, đề phòng lão trùm cho người thủ tiêu.

- Dạ rõ, thưa thủ trưởng.

Phòng tạm giữ, Quốc Cường đưa mắt nhìn Bryan và Khanh, 2 anh vệ sĩ ung dung tự đắc lắm, cứ như là không có chuyện gì xảy ra vậy. Hắn ta có hỏi 2 anh vệ sĩ rằng bị bắt vào đây không có lo lắng chút nào sao?

- Việc chó gì phải lo. Bọn tao có người chống lưng cho rồi.

- Ai chống lưng cho 2 người vậy?

Khanh ngó ra ngoài cửa sổ xem có ai đi qua đây không, thấy không có ai liền ghé sát vào tai Quốc Cường rồi nói là họ có người nhà quen biết với ông đại tá công an, chỉ cần tiền đấm đút là thoát thôi.

- Anh lại chém vớ vẩn. Không nghe cái ông mà bắt chúng ta nói là mãi mới tìm và bắt được 2 anh đó à?

- Đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi, cảnh sát cũng cần tiền để ăn, không có tiền thì bốc đất để mà ăn sao? Thời buổi kim tiền mà.

Quốc Cường đầu to nhưng óc chỉ bé tí bằng hạt đậu, thấy Bryan tự tin lắm nên anh ta cũng thấy nhẹ người. Kiểu gì bên Macau họ cũng biết chuyện hắn bị bắt, chắc chắn sẽ bảo lãnh sớm thôi, với cả có mặt nạ rồi thì anh ta đâu còn là Quốc Cường nữa.

Bên Macau, biệt thự sân vườn sát biển của Tạ Thiên Kỳ, 2 tên đàn em thông thạo địa hình của Việt Nam đang chuẩn bị vali đi về Việt Nam theo lệnh của Chó Già. Họ có 1 quy ước bất thành văn đó là những ai bị bắt thì đều phải dùng tiền đấm đút cho công an để người đó được thả. Càng sớm càng tốt, chứ để dây dưa sợ rằng Quốc Cường hắn ta sẽ khai ra hết đường dây này.

Mỹ Hương ở khách dạn có thay đồ đẹp, makeup rồi đi ăn sáng vì chờ mãi chả thấy người tình 1 đêm của cô ta về. Mà gọi điện thì lại không thấy nghe máy. Xe máy của cô ta để ở căn nhà nuôi vịt rồi nên cô ta xuống dưới sảnh khách sạn và đi bộ gần khu vực khách sạn để ăn sáng.

- Cô ơi cho cháu tô phở gà không hành ạ.

- Ngồi đi!

Mỹ Hương lấy điện thoại gọi cho Quốc Cường để xem hắn ta đang làm gì mà lâu thế. Cô ta đâu có biết được điện thoại của hắn đã bị ông Huy giám sát, nhiều cuộc gọi dồn dập của Mỹ Hương cho thấy cô ta đang rất lo lắng cho Quốc Cường.

- Thủ trưởng. Tại sao chúng ta không bắt Mỹ Hương ngay ạ?

- Cô bé chỉ là bị đồng tiền làm mờ mắt thôi.

- Theo Kevin nói cô ta đã ngủ với Quốc Cường và có ý định hãm hại con gái của chú Minh ạ.

- Cứ từ từ.

Sau đó 30’, ông Huy trực tiếp thẩm vấn Quốc Cường. Vẫn 1 vài câu hỏi như tên, tuổi, quê quán nọ kia vân vân. Ông Huy sau đó có đưa ảnh của Mỹ Hương cho Quốc Cường xem và hỏi:

- Anh biết gì về người con gái này?

- Tôi chưa từng gặp.

- Ok. Vậy thì vào sáng ngày hôm qua lúc 9h45’, anh đã ở đâu và làm gì?

- Toi bị não cá vàng đó ông cảnh sát à, tôi không nhớ rõ.

- Vậy sao?

- Thật mà.

Ông Huy đứng dậy chắp tay sau lưng vừa đi vừa nói rằng:

- Buôn bán thuốc lắc, lại còn quanh co chống đối, anh lĩnh án không ít đâu anh Thịnh. Anh không biết vậy thì để tôi làm cho anh nhớ lại nhé?

Ông Huy đưa điện thoại của mình cho Quốc Cường xem, đó là đoạn camera ghi lại cảnh anh ta đeo mặt nạ rồi ship bánh tới nhà Thục Linh.

- Trong 2 hộp bánh đó đều có rắc thuốc ngủ dạng bột. Anh giải thích sao về điều này?

- Tôi chỉ là người giao hàng thôi, tôi không có biết gì cả.

- Ai là người nhờ anh giao hàng tới căn nhà đó?

- Dạ? Là... là... là cô ta...

- Cô ta là ai?



Quốc Cường chỉ vào bức ảnh của Mỹ Hương và nói chính cô ta là người dẫn hắn tới 1 tiệm bánh khác, mua bánh su kem rồi nói hắn ta mặc áo của người giao hàng, rắc thuốc ngủ vào rồi đưa tớ nhà cho người có tên Thục Linh.

- Cô ta có dặn tôi là phải nói là anh Trọng Lâm đặt hàng nhờ tôi đem tới đó.

- Lấy gì làm bằng chứng cho chuyện này?

- Tôi... tôi không có ghi âm lại.

Ông Huy cười khẩy 1 cái, chưa kịp nói thêm câu nào thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa phòng, đồng nghiệp của ông Huy, tức ông Thông có đi vò cầm 1 tờ giấy a4 có ghi kết quả đối chiếu vân tay.

- Báo có đồng chí đại uý, người này không phải là Hoàng Văn Thịnh mà chính là Bùi Quốc Cường, đối tượng mà cảnh sát thành phố Hồ Chí Minh đang tìm kiếm bấy lâu nay.

- Anh bảo sao?

- Dấu vân tay trên hộp thuốc lắc đã chứng minh được rằng đối tượng chính là Bùi Quốc Cường, người mà PC47 thành phố Hồ Chí Minh đang nhọc công tìm kiếm.

Ông Huy giả vờ là 1 ông công an nghiệp dư, nhìn vào Quốc Cường rồi lại nhìn tấm ảnh của anh ta và nói rằng không phải đâu, đối tượng bị bắt về tội bán thuốc lắc sáng nay không phải Bùi Quốc Cường mà là Hoàng Văn Thịnh. Ông Huy nói đồng nghiệp đi kiểm tra lại rồi quay ra nói với Quốc Cường:

- Anh Thịnh, anh có muốn đối chất với người phụ nữ này không, về chuyện cô ta đã nhờ anh ship bánh ngọt có thuốc ngủ tới nhà 1 quan chức của nhà nước?

Quốc Cường còn đang đắn đo suy nghĩ không biết có nên gặp để đối chất không, vì gương mặt mới này của hắn ta Mỹ Hương chưa biết thì cửa phòng lại mở ra 1 lần nữa, Long tập sự đi vào rồi nói:

- Báo cáo đại uý, có 1 người đàn ông tự xưng là người nhà của Gia Huy và Ngọc Khanh muốn gặp đại uý ạ.

- Họ đang ở đâu?

- Dạ họ đang ở ngoài phòng chờ ạ.

Ông Huy nói Long tập sự đưa Quốc Cường về lại phòng tạm giữ rồi đi ra ngoài. Ông đã được Trọng Lâm anh làm việc trước rồi, ông sẽ làm như cũ, đóng vai 1 ông đại uý công an tham tiền, sẽ nhận tiền để thả Gia Huy (Bryan) và Khanh ra ngoài.

Vì Bryan bị bắt cho nên ở khách sạn Thiên Bảo là người thay thế. Thiên Bảo nhờ Bảo Kiên và Sang đi theo dõi Mỹ Hương, xem cảm xúc của cô ta thể nào khi biết được khách sạn đó có camera giấu kín. Và sau 25’ thì Sang cũng nhắn tin về cho Thiên Bảo:

[Anh Bảo, con bé đó vẫn chưa hề hay biết chuyện gì, nó có về lại căn nhà ở Thạch Bàn để lấy xe máy và hiện tại đang The Coffee House Vũ Phạm Hàm uống trà sữa ạ.]

[Hãy tạo điều kiện để cho nó biết chuyện đáng xấu hổ của bản thân mình. Xem nó có cảm xúc gì?]

[Ok anh!]

The Coffee House Vũ Phạm Hàm, Mỹ Hương đang ngồi lướt TikTok, chưa cần tới Kiên với Sang cô ta cũng đã thấy được đoạn video của mình và Quốc Cường ở ngay video thứ 2. Mỹ Hương nổi tiếng dần đều với tiêu đề của đoạn video:” Thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hoa Mỹ bỏ học, ngủ với trai lạ trong khách sạn Rubi”. Đọc comment, Mỹ Hương thấy có người tag tài khoản TikTok của anh trai minh vào rồi xỉa xói:

[Em gái mày đây ư Duy Anh?]

Những comment chê bôi khinh thường Mỹ Hương ngày 1 nhiều, và chính Duy Anh cũng lên tiếng và nói rằng:

[Đó không phải em tao.]

Rồi comment của 1 người có tên Thi Nguyễn, ảnh đại diện là 1 người con trai có nói:

[Em bé này có phải là người thuê đầu gấu hại bạn mình không nhể? Nhìn quen vch.]

Mỹ Hương đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy mọi người ai cũng đưa mắt nhìn mình. Trong quán đa số là con trai và họ đều hướng ánh mắt “thèm muốn” tới Mỹ Hương. Cô ta nhanh chóng rời khỏi quán rồi quay lại khách sạn Rubi nơi mà cô ta và Quốc Cường đã qua đêm rôi hỏi nhân viên lễ tân:

- Chị ơi, khách sạn mình có camera sao ạ?

- Dạ xin lỗi chị em mới tới làm nên không biết ạ. Chị có thể gặp quản lý để hỏi về vấn đề này ạ.

- Chị cho em gặp quản lý với ạ.

Trong lúc chờ đợi quản lý khách sạn thì Mỹ Hương có gọi điện cho Quốc Cường nhưng vẫn chỉ có 1 kết quả thôi đó là những hồi tút chán ngắn kéo dài rồi thuê bao không liên lạc được.

“Tiếng chuông điện thoại ip” Mỹ Hương xem thì thấy là mẹ mình gọi, cô ta không có ngh, thấy quản ly đi ra Mỹ Hương túm lấy cổ áo của ông ta rồi nói:

- Tại sao các người lại đang video clip của khách lên mạng. Không muốn kinh doanh nữa sao?

- 1 đứa con gái hư hỏng như cô thì khách sạn này phải đăng lên mạng xã hội để cho mọi người đều biết mà tránh xa ra.

- Tôi đã làm cái gì? Làm cái gì chứ hả mà các người đối xử với tôi như thế

Ông quản lý gỡ tay Mỹ Hương ra khỏi cổ áo mình và nói con gái ông ta học ở trường Lý Tự Trọng và đã biết được chuyện mà Hương làm với Thục Linh rồi.

- Hành động của cô, bị đuổi học là đáng lắm. Thuê đầu gấu để hại bạn mình, cô thừa tiền lắm của vậy thì nên đi thẩm mỹ lại bộ óc của mình đi.

- Ông...

Mỹ Hương bực dọc ra lấy xe máy phóng đi tới khách sạn JW Marriott để tìm Trọng Lâm vì nghĩ rằng chuyện cô ta bị đăng clip đáng xấu hổ đó lên mạng thì chỉ có thể là Trọng Lâm và các anh vệ sĩ làm thôi. Tới đó thì thấy Thiên Bảo đang quán xuyến vòng ngoài, cô ta lao xe tới đó rồi chạy vào trong bất chấp sự can ngăn của 2 anh vệ sĩ đứng canh bên ngoài.

- Để cô ta vào!

- Dạ vâng anh Bảo.

Mỹ Hương túm lấy cỏi áo anh Bảo như cái cách cô ta làm với quản lý khách sạn Rubi và tra khảo Thiên Bảo rằng có phải chính các anh đã đăng video clip của cô ta lên mạng.

- Clip nào?

- Đừng có tỏ vẻ như các anh không có liên quan. Vì chỉ có các anh mới làm được điều đó thôi. Tại sao lại làm thế với tôi. Tại sao hả?

- Xin cô tự trọng, cậu chủ của chúng tôi đang ở nước ngoài, không có lệnh của cậu chủ chúng tôi có muốn đăng lên mạng mà được sao?

- Không phải các anh thì ai? Là ai chứ hả?

- Bọn tôi còn đang bù đầu bắt nhốt tội phạm ma tuý, không có thời gian đứng đây đôi co với cô. Hoàng! Tiễn khách!