Sáng hôm sau, như đã hứa sẽ làm bánh mỳ cho Thục Linh nên anh Lâm có dậy sớm... ờ thực ra hôm nào anh cũng dậy sớm hết a... Mua bánh mỳ về nhà, pate, trứng rồi giò và xúc xích thì trong tủ lạnh nhà cô luôn luôn có thì tội gì phải mua bánh mỳ bên ngoài hihi. Làm xong hết tất cả rồi, có 7 người mỗi người 2 cái là 14 cái, để vào máy ép trước 2 cái đầu tiên thì ngài Smith dậy đầu tiên. Hôm nay ngài có việc đi gặp đối tác rồi nên sẽ không có ở nhà buổi sáng.
- Dạ con mời ngài ăn bánh mỳ và uống cafe ạ.
- 2 cái cơ à Lâm?
- Dạ vâng ạ. Con làm cho mỗi người 2 cái luôn, bữa sáng là quan trọng nhất mà ngài.
Ngài Smith có hỏi thăm anh về dự án vịnh Marina của anh bên Mỹ, bởi bên Mỹ ngài có nhiều người quen lắm. Họ nói anh mới có cho xây dựng nhà hàng thôi chứ chưa có làm 1 cái gì hết cả. Và ngài có hỏi anh Lâm có phải là thiếu thốn về vốn hay trục trặc gì đó không?
- Dạ về vốn thì tập đoàn không thiếu ạ ngài. Chỉ có điều là về ý tưởng thì còn hạn chế ạ. Con không muốn người ta nghĩ Casino chỉ là nơi kinh doanh đỏ đen và gái gú.
- Ừ. Ta cũng nghĩ vậy đấy.
- Đoàn doanh nhân con thấy họ chưa có ý tưởng nào hay hết ạ ngài. Đợt này về thăm Thục Linh bị tai nạm họ sẽ đi thêm nhiều nơi để thăm thú và trải nghiệm đó ạ.
- Còn trang trại của con bên Campuchia thì sao?
- Dạ bên đó con có nhiều người phụ giúp lắm ạ ngài.
Bên đó thì mọi người khỏi lo, mẹ của Wiliam đã sang bên đó từ 2 ngày trước để xem xét việc trồng các loại rau canh tác để kinh doanh và đem xuất khẩu. Bên đó anh chú trọng trồng trọt và chăn nuôi là nhiều, cần nguồn lao động chân tay nhiều mà bên đó thì là lãnh địa của anh với bố già, về nhân lực là quá đủ rồi nên không có cần quan tâm bên đó nhiều.
Chị Nhã cũng đã dậy rồi và thấy quá nhiều bánh mỳ và anh Lâm có khai thông cho chị Nhã rồi là mỗi người 2 cái. Ăn xong 2 cái của mình anh ép cho nóng giòn 2 cái pate xúc xích và pate giò rồi mang lên phòng cho cô. Mở cửa phòng ra thì thấy cô vẫn còn đang ngủ:
- Ái chà chà. Phu nhân chủ tịch ngủ nướng từ bao giờ vậy ta.
Để bánh mỳ ra bàn học cho cô, anh đi tới giường rồi nhẹ nhàng quay người cô nằm ngửa ra, tay phải đang bị đau thế rồi vẫn còn quay nghiêng nữa.
- Ôi trời ạ. Ngủ kiểu gì mà chảy hết cả dãi ra thế này.
Anh Lâm ghé sát vào tai cô nói nhỏ rằng bánh mỳ pate của cô anh đã làm rồi, còn cả cafe nữa đấy. Nghe loáng thoáng thấy có đồ ăn, Thục Linh liền nhổm người dậy rồi tựa vào vai anh chóp chép miệng.
- Bé con của anh, nằm mơ thấy gì mà nhỏ dãi vậy hửm?
- Em muốn ăn bingsu... bingsu bingsu...
Cứ mỗi lẫn bingsu là Thục Linh lại chu mỏ lên đáng yêu thế chứ lị, anh Lâm cầm lòng không nổi nên đè cô ra giường mà hôn chụt chụt.
- Ứm...
“Trời đất ơi... toàn mùi pate không à... Mình cũng còn chưa có đánh răng... Ứ...” Thục Linh dùng tay trái đẩy nhẹ anh Lâm ra, mấy nụ hôn chụt chụt vừa rồi làm cô tỉnh ngủ luôn. Cô rời giường rồi lết vào trong nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt, nhưng trước khi đóng cửa cô nói:
- Em muốn ăn bingsu cơ.
- Ok. Với 1 điều kiện em ăn hết 2 chiếc bánh mỳ pate cho anh.
- Những 2 chiếc á... Bụng em làm gì còn chỗ chứa bingsu nữa. 1 cái thôi.
- Ăn hết 2 cái cho anh, nếu không thì nghỉ bingsu luôn.
- VẦNG THÌ HAI ĐƯỢC CHƯA!
Cô quát anh Lâm ầm ĩ rồi sập cửa nhà vệ sinh lại. Anh Lâm ngồi ngoài cười như bố đẻ em bé, gấp gọn chăn gối cho cô rồi nhắn tin cho quán khi nào có bingsu thì ship tới biệt thự lan rừng 3 tô bingsu 1 dâu tây và 2 trà xanh cỡ đại.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi Thục Linh trở ra rồi ăn ngay chiếc bánh mỳ pate xúc xích. Ôi trời ơi ngon quá thể đi, không có bị cay xè lưỡi như ngoài hàng làm.
- Anh làm bánh mỳ ngon quá.
- Bảo yêu mình đấy, vậy mà gắt gỏng với mình. Đằng ấy không yêu không thương mình nữa đúng không?! Tẹo có bingsu đằng này ăn 1 mình.
Anh Lâm nói xong rồi đứng dậy mở cửa phòng đi xuống dưới nhà, Thục Linh cứ ngẩn tò te ra, tới 30s sau cô mới cười phá lên, thì ra anh Lâm dỗi cô chuyện hồi nãy cô nặng lời với anh. Hihi cũng nhạy cảm quá chứ bộ.
- Anh ấy cũng có mặt đáng yêu như vậy hihi.
Lấy điện thoại ra gửi cho anh Lâm 1 tin nhắn thoại với nội dung cảm ơn anh 2 chiếc bánh mỳ ngon tuyệt và khuyến mại thêm mấy nụ hôn nữa. Nhưng tới 5’ sau rồi mãi không thấy anh rep lại, cô liền cầm chiếc bánh mỳ còn lại lết xuống cầu thang.
Cuối cùng cũng đi xuống tầng 1 được, cô thấy chị Nhã đang lau nhà.
- Chị ơi. Anh Lâm đâu rồi ạ?
- Hai đứa cãi nhau à? Nãy chị thấy nó buồn lắm đấy.
- Em có gắt gỏng với anh ấy tí chút à chị.
- Nó ngoài bể bơi ấy. Haizz chẳng hiểu tình yêu của mấy đứa trẻ con này kiểu gì nữa.
Cô cố lết ra ngoài bể bơi thì thấy anh Lâm đang ngâm mình trong hồ bơi, cô cất tiếng nhỏ nhẹ:
- Em chin nhỗi Lâm ạ.
- Ai cho bé xuống đây? Bé muốn chân mình lâu khỏi hả?
- Em... em vẫn đi được mà. Em... em không gắt gỏng với anh nữa đâu ạ. Em hứa đó.
Anh Lâm di chuyển ra phía gần cô, khoanh tay để lên trên bể bơi, anh nói cô ngồi xuống cho thoải mái rồi đưa bàn tay đang ướt nhẹp của mình nắm lấy tay cô xoa nhẹ:
- Anh không để bụng đâu. Em quá gầy nên phải ăn nhiều 1 chút. Em nhớ cái lần em bị bà Nhung đánh nhập viện rồi anh vào đó bắt em mang đi không?
- Em nhớ ạ.
- Hồi đó sau khi anh nhậm chức chủ tịch tạm thời của Casino, anh có lái xe đi lang thang khu vực gần đó và thấy 1 người vô gia cư. Người ông ấy gầy nhom trơ cả xương, ông ấy không muốn nhận lời giúp đỡ từ anh và nói mình có tiền trợ cấp thất nghiệp. Sau đó em biết chuyện gì xảy ra với ông ấy không?
Thục Linh lắc đầu nhè nhẹ, anh Lâm thở hắt ra 1 cái và nói người đàn ông vô gia cư đó vào 3 ngày sau đã chết vì đói nằm ở góc tường của 1 toà nhà cao tầng, và ngay ở sảnh tầng 1 đó là nhà hàng cho giới thừa tiền. Tiền đôla của ông ấy vương vãi gần đó, nhà hàng đó có tiền chưa chắc đã vào đó ăn được bởi vì chỉ tiếp những vị khách có mặc vest mà thôi. Nghĩa là những người có chức sắc và có địa vị trong xã hội.
- Haizz người ăn không hết người lần chẳng ra. Đưa tiền cho người ta để ăn 1 bữa mà cuối cùng...
- Anh kiếm được ra tiền vậy nên anh muốn cho tất cả người quen và người thân của mình được ăn uống no say và đủ đầy. Tới vệ sĩ của anh, họ đều to cao và vạm vỡ nhưng anh vẫn muốn họ ăn no trước khi thi hành nhiệm vụ. Em đừng giận anh nha.
- Em không giận anh đâu, vì lúc nào anh cũng quan tâm và đối tốt với em hết.
Hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô 1 cái, anh Lâm không ngâm nước nữa, bơi qua lại 2 3 vòng 1 chút lên bờ lau khô người rồi bế cô vào ngồi xe lăn ở phòng khách:
- Em ngồi đây nhé, không có sự đồng ý của anh anh cấm em đi lại như hồi nãy đấy. Anh lên thay đồ.
- Dạ.
Anh Lâm đang thay đồ trên phòng thì có tiếng chuông cổng, chị Nhã chạy ra xem thì thấy shipper của quán giao bingsu tới.
- Linh ơi bingsu này.
- Yeah. Anh Lâm ơi.
- Ơi anh đây bé. Shipper giao tới rồi à.
- Dạ. Anh ăn trà xanh hay dâu tây?
- Trà xanh. Anh thích vị đậm đà của trà xanh hơn. Chị Nhã ăn đã rồi làm.
Ba chị em cầm bingsu ra ngoài ngồi ăn cho thông thoáng, Thục Linh cũng chọn bingsu trà xanh để ăn luôn và thấy đúng là đậm vị trà xanh thật sự đấy, rất là ngon luôn. Thục Linh nghĩ tới người đàn ông vô gia cư đó, có tiền vào nhà hàng gọi ăn 1 bữa thôi cũng không được nữa, để rồi...
- Thục Linh à, em đang nghĩ gì thế?
- Hihi. Em suy nghĩ linh tinh xíu thôi à. Công nhận bingsu trà xanh đậm vị thật, mà lại không ngán.
- Dâu tâu cũng thơm và ngon lắm. Có vị nào khác không Lâm?
- 55 vị kem tươi tương ứng cho 55 loại bingsu khác nhau. Và thêm socola chuối và trà sữa trân châu đường đen, 2 loại đó mấy đứa con gái gọi cũng nhiều.
- Trưa mai thi xong em muốn ăn cả 2 loại đó ạ anh.
- Chiều em luôn.
Ăn xong tô bingsu anh Lâm bế cô lên phòng ngồi ôn bài vở còn anh thì đang áo quần tươm tất để chuẩn 1 cuộc họp ở khách sạn với các thành viên hội đồng quản trị.
- Bé ngoan, chiều nay đi chơi với anh nhé.
- Đi đâu vậy anh?
- Anh chưa biết được. Nhưng bé chỉ cần biết là nó sẽ rất thú vị. Chúng ta sẽ ăn cơm bên ngoài trong hôm nay.
Anh Lâm hôn nhẹ lên trán và môi Thục Linh 1 cái, tạm biệt cô rồi xuống lấy xe đi tới khách sạn để họp. Lái xe khoảng 20’ anh cũng tới khách sạn, đưa chìa khoá xe cho Wiliam anh đi vào trong sảnh luôn để lên phòng họp. Vừa đi vào tới gần quầy lễ tân thôi thì thấy chị lễ tân đang giảng hoà cho 3 anh em Andrew, Hoàng Đức và Gia Bảo.
- Chị Hà, có chuyện gì vậy?
- Đại ca ơi. Thằng bé này không có gì chơi nên lấy ô tô màu đỏ của thiếu gia ạ. Tôi nói mãi mà thằng bé không trả.
- Chú ơi. Bạn này lớn mà giành đồ chơi của Bảo ạ.
Andrew nhìn thấy anh Lâm liền cúi đầu chào chủ tịch, anh Lâm nhẹ nhàng nói:
- Andrew ah!
- Yes sir! (Vâng ạ thưa chủ tịch!)
- Gia Bao's toy, why did you steal it? (Đồ chơi của Gia Bảo, sao cháu lại cướp nó?)
- Ưm... I’m so sorry mr president. (Ưm... Cháu xin lỗi ngài nhiều lắm ạ.)
Anh Lâm ngồi xổm xuống đất nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ có mái tóc xoăn màu nâu kia và nói:
- It’s ok. You’re the youngest in the group, but in this hotel Gia Bao is only nearly 2 years old. Do you understand? (Không sao hết. Tuy cháu là người nhỏ tuổi nhất trong đoàn, nhưng Gia Bảo mới chỉ có gần 2 tuổi thôi. Cháu hiểu không?)
- Yes, I understand sir. (Vâng, cháu đã hiểu rồi ạ thưa ngài.)
- Very good. You’re a smart boy. (Tốt lắm, cháu là 1 cậu bé thông minh.)
Anh Lâm nói với Andrew rằng cậu bé có muốn đi chơi hay không, chơi ở Việt Nam. Cậu bé nghe đi chơi thôi đã thấy sướng rồi và hỏi anh Lâm rằng đi chơi có ngồi máy bay hay không, cậu bé say máy bay dữ lắm.
- Haha. We’ll go by bus.
- Bus?
- Yeah, bus.
Anh Lâm nói chị Hà trông Bảo giúp mình còn anh dắt Andrew và Hoàng Đức lên phòng họp. Phòng họp của khách sạn thực chất là phòng hội thảo, mọi người đã chờ sẵn anh Lâm ở trong phòng này, an toạ đầy đủ rồi. Có cả con cái của đoàn doanh nhân cũng ngồi trong phòng này luôn và anh cần những vị quân sư trẻ này chọn ra 1 vài địa điểm vui chơi. Cửa phòng mở ra, mọi người khá ngạc nhiên khi anh Lâm đưa 2 đứa bé trai xinh xắn đáng yêu đi vào phòng họp:
- Sorry everyone, I’m late. (Xin lỗi mọi người, tôi tới muộn.)
- Hê... hê lô. Lây... lây điz and... and gentlement.
Andrew thấy bố mẹ mình liền chạy tới bên cạnh và khoe với họ rằng ngài chủ tịch hết sức đẹp trai sẽ cho cậu bé đi chơi bằng xe bus đó.
- Kevin, mở lên.
- Dạ vâng thưa đại ca.
Kevin mở lên cho tất cả cùng xem 1 vài địa điểm ở Hà Nội như công viên nước Hồ Tây, Thiên Đường Bảo Sơn, thuỷ cung ở Times City và sân trượt băng ở Royal City. Anh Lâm mời tất cả mọi người cùng thảo luận và thống nhất ý kiến cũng như chọn lấy 1 địa điểm để tất cả mọi người cùng được chơi vui.
- Only 1 place, sir? (Chỉ được chọn 1 nơi thôi sao, thưa ngài?)
- Yes. ( Đúng thế.)
Anh Lâm nói rõ quan điểm rằng họ từ Las Vegas về đây là để du lịch, vậy nên mỗi ngày chỉ được đi 1 địa điểm thôi, hôm nay đi nơi này ngày mai đi nơi khác thăm quan và trải nghiệm. Anh Lâm đưa ra ý kiến của mình về 2 nơi đó là công viên nước Hồ Tây và Thiên Đường Bảo Sơn. Cả 2 nơi này đều là nơi tránh nóng lý tưởng nhất ở Hà Nội, cả người lớn và trẻ nhỏ của Việt Nam họ đều tới đây để thư giãn và thả mình vào làn nước mát lạnh. Và anh nhấn mạnh đây không phải là nước biển.
Và sau khi mọi người thảo luận bàn bạc khá sôi nổi, bàn tới bàn lui bàn xuôi bàn ngược thì tất cả họ đều thống nhất 1 địa điểm đó là Thiên Đường Bảo Sơn.
- Are you sure? (Mọi người chắc chắn chứ?)
- YES SIR! (VÂNG THƯA NGÀI!)
- OK.
Anh Lâm nói mọi người có mang theo đồ bơi hay không? Tất cả mọi người đều hô là có, vậy là ổn rồi. Thiên Đường Bảo Sơn thẳng tiến thôi.
Thống nhất xong xuôi đâu đó rồi anh Lâm ở luôn khách sạn, anh có nhắn tin cho Thục Linh nói cả nhà của cô chiều nay đi ăn cùng với đoàn doanh nhân, chứ chân tay của cô như vậy đi tới Thiên Đường Bảo Sơn nhỡ xảy ra sơ suất gì thì chết thôi.
Ting ting:
[Hì hì. Anh cứ đi với đoàn doanh nhân, em ở nhà ôn thêm Hoá ạ mai thi rồi. Yêu anh.]
Vừa đọc xong tin nhắn của cô thì Trung gọi tới cho anh, anh ấn nút nghe và rất bất ngờ khi Đức Trung hẹn anh Lâm ra ngoài ngồi nói chuyện.
- Tới khách sạn Marriott đi. Anh đang ở đây.
- Ok.
Đức Trung thay đồ rồi xuống nhà lấy xe phóng đi tới khách sạn. Trên đường đi Trung nhớ mãi những lời nói của Thục Linh ngày hôm qua, và cậu ta cũng suy nghĩ kỹ càng và quyết định sẽ từ bỏ, làm bạn thân của cô như ngày đầu tiên thôi.
Tới khách sạn rồi, Đức Trung bị vệ sĩ của anh Lâm giữ bên ngoài. Trung nói:
- Tôi có hẹn với anh Lâm. Anh Lâm bảo tôi tới đây.
Vệ sĩ nói qua bộ đàm lên phòng của anh và hỏi có thật là anh Lâm đã hẹn Trung tới đây hay không.
- Đúng thế. Cho nó vào.
- Dạ vâng đại ca. Mời cậu Trung vào, đại ca sẽ xuống ngay.
Đức Trung đi vào ngồi sofa được nhân viên phục vụ trà sâm và bánh ngọt như quý ông.
- Cảm ơn chị.
Anh Lâm đi xuống tới nơi rồi vỗ vai Trung vài cái, anh Lâm cũng có nói với Trung về việc anh sẽ đồng ý để cho Đức Trung tặng cho Thục Linh váy cưới làm kỷ niệm.
- Cảm ơn anh. Tôi về đây.
- Chú mày tới đây chỉ để nghe ý kiến của anh về điều đó thôi à?
- Chứ đâu còn chuyện gì khác.
- Ngồi xuống đã.
Anh Lâm hỏi Trung chuyện giữa cậu ta với Mỹ Hương. Đức Trung cười và nói:
- Tôi chẳng biết làm thế nào nữa. Tôi cũng đã ngủ với cô ta rồi nhưng chuyện cô ta làm với Thục Linh tôi không thể nào chấp nhận được.
- Nhưng con nhỏ đó nó vì yêu mày, cũng 1 phần lỗi do mày không nhất quán nên mới xảy ra cơ sự như thế. Tai nạn giao thông của em ấy là 1 sự hiểu lầm, không phải sao?
- Tôi biết chứ, nhưng tôi vẫn chưa thể nào nguôi đi được cơn tức giận của mình khi cô ta đã ép Thục Linh phá thai. Tôi mất con cũng đau đớn lắm chứ.
Đứa con là sợi dây gắn kết vô hình giữa bố mẹ chúng, bố mẹ dù có chia tay hay ly hôn thì vẫn có đứa con để chịu trách nhiệm chung, cùng nhau nuôi dạy con cái. Về chuyện đó thì Mỹ Hương thực sự đã quá sai trái rồi.
- Anh cũng như mày vậy, chứng kiến cảnh em ấy chịu đau đớn khi phá thai lòng anh đau như cắt. Lúc đó em ấy không ngăn anh lại thì có lẽ bác sĩ Ngọc Như đó đã bị mất việc rồi. Con Hương nó cũng trao cho mày tất cả rồi, gia đình nó cũng đã chịu phạt thích đáng. Anh chỉ nói vậy thôi Trung à.
- Tôi cũng đã quyết định xong xuôi, bây giờ chỉ có học thôi chẳng yêu đương gì nữa. Tới đâu thì tới thôi.
- Vậy cũng tốt.