Bà Loan có số điện thoại của Sơn và Vinh học cùng lớp với con gái để hỏi xem tình hình Thục Linh ở lớp như thế nào, hì anh Lâm đã có làm tư tưởng trước với 2 cậu ấm này rồi nên Sơn và Vinh đều nói rằng Thục Linh học bài rất tốt và chăm chỉ. Cúp máy xong rồi mới hỏi Sơn ngồi cạnh, rằng tại sao lão Lâm lại bắt Sơn với Vinh phải nói dối như vậy.
- Tao chịu. Nhưng chắc là anh Lâm có đang làm điều gì đó giấu giếm mọi người ở nhà.
- Không biết Thục Linh ra sao rồi nhỉ?
Ông Phong cùng Tuyên tới trường đón Thục Linh tan học, lên trên lớp của cô ngó vào thì không thấy Thục Linh đâu hết cả. Hỏi 1 bạn bất kỳ trong lớp thì lại nhận được thông tin đó là Thục Linh không có tới lớp học:
- NGỌC SƠN, XUÂN VINH, ĐỨC TRUNG!
- Dạ....
Xuân Vinh với Ngọc Sơn và Trung chạy ra, thế này thì 2 cậu ấm kia không thể nào nói dối được rồi nên khoe với ông Phong là chính anh Lâm đã bắt 2 cậu ấm là nếu có người nhà của Thục Linh gọi điện hỏi tình hình học tập ở lớp thì phải nói Thục Linh học rất tốt.
- Thằng trời đánh này. Mấy đứa sáng nay tới lớp có thấy chú Công tới không?
- Dạ bọn cháu không thấy ạ chú.
Ông Phong xuống sân trường lấy xe và đi, ông có nói Tuyên định vị gấp số điện thoại của ông Công thì không định vị được.
- Anh Công đang làm cái quái quỷ gì vậy chứ.
Lái xe về biệt thự lam rừng, ông Phong nói ông Công và Trọng Lâm đang bắt tay nhau hợp tác làm ăn gì đó rồi, Thục Linh hôm nay không tới trường học.
- Anh bảo sao cơ? Con bé không có tới trường học?
- Dạ vâng thưa ngài. Anh Công đã tắt máy luôn rồi tôi không thể biết được vị trí của anh ấy.
Mỹ Hương lái xe tới khách sạn tìm bố già Phong để tha cho bố mẹ và anh trai cô ta, nhưng vệ sĩ không cho vào. Đẩy ngã cô ta ra nền đất vệ sĩ chỉ thẳng tay vào mặt Mỹ Hương và nói cô ta là đồ khốn nạn, đều là phụ nữ mà ra tay độc ác, ép cô chủ họ phá thai rồi lại còn hại cô chủ tai nạn giao thông tới nỗi mất trí nhớ, Mỹ Hương không xứng đáng làm người.
- Mày không đi tao sẽ gọi cảnh sát bắt mày con khốn!
- Em có thể gặp chú Phong ở đâu ạ?
- Mày không xứng đàm phán với bố già. CÚT!
Mỹ Hương đứng dậy ra xe và đi, Thục Linh bị tai nạn giao thông mất trí nhớ như vậy, không ở bệnh viện hay khách sạn chỉ có thể là ở nhà thôi. Cô ta lái xe tới biệt thự lan rừng, vào tới gần cổng thì thấy ngay con xe mạ vàng của ông Phong đỗ bên ngoài. Mỹ Hương tắt máy rồi dắt vào bên trong nhà và đi chầm chậm vào trong chào hỏi tất cả mọi người. Bà Bình đốp chát:
- Mày... chỗ này để cho mày tới sao?
- Cháu muốn xin lỗi tất cả mọi người ạ.
- Bây giờ cháu có xin lỗi con gái chú có hồi phục lại không hả? Tới bản thân con bé nó còn không biết mình là ai, bố mẹ nó tên gì nó cũng không nhớ nữa. Nếu cháu bị như con gái chú, bố mẹ cháu có xử sự như cô chú không? Cháu về đi.
Tuyên tống cổ Mỹ Hương ra khỏi biệt thự lan rừng thì thấy Thiên Bảo tới, Thiên Bảo đi vào nói chính cậu chủ Trọng Lâm là người đã đồng ý để cho ông Công, Thiên Bảo và Ninh thực hiện lại vụ tai nạn giao thông 1 lần nữa, và...
- Con bé sao rồi cậu Bảo?
- Thất bại rồi ạ.
Thục Linh ở bệnh viện, cũng đã hồi tỉnh lại nhưng vẫn đâu đóng đấy, tình hình không mấy khả quan. Hiện tại Thục Linh đang nằm ở bệnh viện Đống Đa, từ 7h tới giờ đã gần 5 tiếng đồng hồ rồi cô vẫn chứ có tỉnh lại. Ông Phong là người hay lo xa, ông cùng ông Tuyến, ngài Smith với ngài Charles tới bệnh viện, còn hội phụ nữ ở nhà, tới đó khóc lóc mãi chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Mỹ Hương lái xe đằng sau đi theo ông Tuyến cùng các ông bố tới bệnh viện để theo dõi tình hình của Thục Linh. Thục Linh mà có mệnh hệ nào có khi cô ta ngồi tù mất.
- Con bé hại cháu to vẫn theo sau. Thằng Minh, con bé đó tại sao lại làm vậy? Kể rõ cho chú nghe.
- Chuyện là con bé Hương nó yêu thằng Trung chú ạ. Lúc con Thục Linh còn mang thai thì ép buộc con bé đi phá để thằng Trung không còn quan tâm tới con Linh nữa. Còn chuyện tai nạn giao thông thì cháu không rõ lắm ạ.
- Chuyện tai nạn giao thông thì thằng Ninh có nói lại với cháu là trưa thứ 7 vừa rồi thằng Trung có tới nhà nói chuyện gì đó, rồi con Hương tới lớp không biết bực dọc cái gì mà cãi nhau với thằng Trung.
- Vậy thì chắc con Hương đã thấy thằng Trung tới nhà con bé rồi. Ghen tuông gì đó.
Tới bệnh viện Đống Đa, nhóm của ngài Smith thấy ông Công và Ninh đang ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Ngài Smith đi tới hỏi ông Công rằng tại sao lại lừa dối cả nhà như vậy, rồi xúi giục Trọng Lâm hợp tác nữa. Ninh vệ sĩ nói:
- Ngài ơi, thực ra không phải chú Công xúi giục đâu ạ. Đại ca của cháu là người biết ý đồ của chú từ việc chú mua 2 cốc cafe ở quán nên trước khi pên máy bay đại ca có gọi cho anh Bảo và cháu cùng kết hợp vói chú để giúp cô chủ nhớ lại cảnh tượng hôm đó ạ. Lỗi của chúng cháu ạ thưa ngài...
- Bác sĩ nói sao anh Công? Ông Phong hỏi.
Ông Công đang truyền đạt lại ý của bác sĩ Hồng Ánh cho mọi người nghe, còn Ninh, anh ta thấy Mỹ Hương thấp thoáng ở bên ngoài liền chạy nhanh ra tóm lấy cổ áo của cô ta xách lên:
- Hay lắm con khốn nạn mày. Mày tới đây xem cô chủ của tao chết chưa có đúng không?
- Dạ em... em không có ý đó ạ anh... Em chỉ muốn... (khụ khụ)... muốn xin lỗi cậu ấy.
- Xin lỗi sao? Ép phá thai rồi sa người bỏ thuôc ngủ hại cô chủ tao buồn ngủ trong lúc lái xe rồi lao đầu vò ô tô tải mà mày chỉ nó đúng 2 từ xin lỗi thôi à hả? CÚT VỀ NHÀ!
Ninh chỉ thẳng vào mặt Mỹ Hương và cảnh cáo cô ta rằng từ nay trở đi cấm không đươc đứng trước mặt cô chủ của anh ta nữa. Nếu không thì biết hậu quả rồi đấy.
Ông Minh với ngài Smith khi nghe tới 10% rủi ro có thể Thục Linh sẽ trở thành người thực vật là 2 người không thể đứng không vững được. Ông Phong cũng thấy bác sĩ Hồng Ánh này nói đúng, con dâu của ông đúng là tỉnh lại đột ngột, mà tai nạn giao thông chấn thương phần đầu thì biểu hiện đó thường đa số là không tốt.
Bác sĩ Hồng Ánh cầm kết quả chụp CT phần đầu (bản mới nhất) của Thục Linh đi ra và nói với mọi người ở bên ngoài là may mắn khi không có máu tụ lại ở phần cứng, nhưng theo kết quả chụp phân tích phần cứng thì có thể thấy hồi hải mã của Thục Linh bị tổn thương.
- Có bố hay mẹ cháu ở đây không ạ? Bố mẹ đẻ ấy.
- Có tôi đây bác sĩ.
- Mời anh theo tôi, tôi có 1 vài cầu hỏi muốn hỏi anh.
Ông Minh theo bác sĩ Hồng Ánh tới phòng làm việc của bà, mời ông Minh cốc nước lọc bác sĩ có hỏi ông 1 vài câu hỏi, câu đầu tiên:
- Thuở nhỏ cô bé có bị mắc chứng trầm cảm hay không thưa anh?
- Chuyện này...
- Anh chỉ cần trả lời tôi là có hay khoing thôi rồi tôi sẽ giải đáp.
- Con gái tôi có 1 thời gian bị trầm cảm nhẹ. Con gái tôi thực ra là con bé đang gặp vấn đề gì vậy bác sĩ?
- Tôi có nói với anh Công rồi, 90% sau khi cô bé tỉnh lại cô bé sẽ nhớ hết toàn bộ sự việc, nhưng 10% rủi to còn lại cô bé sẽ trở thành người thực vật ít nhất trong 3 tháng. Va chạm mạnh phần đầu cho thấy hồi hải mã của cô bé bị tổn thương nhẹ. Đó là lí do mà cô bé quên đi mọi người nhưng các kiến thức cơ bản được học ở trường từ lâu lại nhớ rõ đấy thưa anh Minh.
- Tôi vẫn chưa hiểu lắm về hồi hải mã. Nó là gì vậy bác sĩ?
Bác sĩ Hồng Ánh có lấy mô hình cấu tạo não bộ của con người ra cho ông Minh xem và chỉ cho ông hồi hải mã. Hồi hải mã, hay 1 số bác sĩ gọi là thuỳ bải mã, là một cấu trúc quan trọng của não bộ, có tác dụng cải thiện khả năng ghi nhớ. Nó chứa các tế bào thần kinh đặc biệt được gọi là tế bào lưới, có vai trò như một tấm bản đồ di động.
- Khi bị tổn thương ở vùng hồi hải mã này thì bệnh nhân sẽ không nhớ gì hết những sự việc xảy ra gần nhất.
- Ý bác sĩ là con gái tôi không nhớ được vụ tai nạn đã làm nó mất trí nhớ à?
- Chính xác là như vậy đấy thưa anh, vì vậy nên khi anh Công cùng 2 cậu thanh niên kia tái hiện lại vụ tai nạn giao thông không những không làm cho bệnh nhân khôi phục lại trí nhớ mà còn tổn thương nặng nề hơn. Nhưng những chuyện xảy ra từ rất lâu cô bé lại nhớ. Tôi muốn hỏi anh là bệnh trầm cảm nhẹ của cô bé có từ lúc nào?
- Lúc đó là sau khi tôi và vợ tôi làm xong đám tang cho bà ngoại con bé. Lúc đó nó không có chịu ăn uống gì hết, lúc nằm xuống giường thì khóc rồi hét còn khi ngồi dậy thì lại im như 1 pho tượng, lúc nào cũng chỉ nhìn qua song sắt cửa sổ.
Bác sĩ Hồng Ánh hiểu rồi, và bác sĩ khuyên ông Minh là nếu như Thục Linh tỉnh lại và tháo bột ở chân trái thì hãy từ từ khơi gợi lại ký ức đau thương đó 1 lần nữa để thức tỉnh Thục Linh quay về trạng thái ban đầu.
- Anh có mang bảo hiểm của bệnh nhân tới đây không?
- Có đây bác sĩ à.
- Anh ra quầy thu ngân làm thủ tục nhập viện cho cô bé nhé. Chúng tôi sẽ theo dõi sát sao cô bé ít nhất là 2 ngày. Và tôi khuyên các anh, đừng nghĩ bệnh nhân tỉnh dậy là tự ý nang bệnh nhân ra thử nghiệm.
- Tôi hiểu rồi thưa bác sĩ.
7h25’ tối, đã tròn 10 tiếng Thục Linh nằm viện rồi, cô vẫn chưa có tỉnh lại nữa. Bên ngoài kia bộ ba Ngọc Sơn, Xuân Vinh, Đức Trung và bố mẹ của cả 3 đã có mặt ở bệnh viện để thăm Thục Linh. Bà Lan tiếc ngẩn tiếc ngơ khi Thục Linh và con trai bà là Xuân Vinh không có duyên làm vợ chồng, nhìn cô nằm giường bệnh với phần đầu được băng bó mà bà Lan thấy tội quá. Ngọc Sơn điềm đạm có hỏi ông Minh xem Thục Linh bị có nặng lắm không, thì ông Minh chỉ gật nhè nhẹ thôi.
- Vậy nghĩa là bánh và hoa cháu mang tới không có giúp Linh nhớ lại ạ chú?
- Không cháu à. Con bé nó ăn bánh thấy ngon mà thôi chứ không nhớ lại. Con bé còn nói đó là lần đầu được ăn bánh ngon như vậy.
Ông Trọng bà Sáu cùng Duy Anh đi tới cũng mang giỏ hoa và trái cây tới nhưng chỉ lấp ló đứng bên ngoài không dám vào. Bởi họ biết con gái và em gái của mình đã gây ra việc tày trời, mạng người đó mà coi như có rác thích hại sao thì hại. Nhưng đứng đó cũng không phải là cách, Duy Anh thay mặt bố mẹ cầm giỏ hoa và qua tới:
- Cháu... cháu chào mọi người ạ.
Bà Bình vẫn đốp chát:
- Chỗ này không phải chỗ để gia đình của mày tới.
- Bình, em bình tĩnh lại 1 chút.
- Con bé vẫn còn đang nằm trong phòng bệnh kia mãi không tỉnh, anh bảo em phải bình tĩnh thế nào đây Phong?
- Ninh. Đưa bà chủ về nhà đi.
Bà Bình nghe vậy liền bình tĩnh lại luôn không nói gì nữa, Duy Anh thay mặt bố mẹ và đặc biệt là em gái mình, có chút hoa và quả tới thăm Thục Linh, và có đưa cho ông Phong 1 chiếc thẻ atm.
- Cái gì đây cháu?
- Dạ trong này có 700 triệu mà Mỹ Hương lúc trước có chuyển khoản cho cháu. Cháu khôg dùng tới ạ chú, em Linh bị thế này cũng do em cháu mà ra, cháu xin đưa lại cho chú để giúp đỡ mọi người tiền viện phí ạ, coi như là tích đức cho em gái của cháu.
- Cậu lấy lại đi, hãy dùng số tiền đó để đóng học và làm việc tốt.
Câu nói đó là của anh Lâm, sau khi cùng mọi người trong đoàn doanh nhân từ sân bay về khách sạn cất đồ thì anh có cùng với Minh Hùng tới bệnh viện để thăm Thục Linh.
- Nhưng Trọng Lâm à. Số tiền này...
- Nghe lời tôi, cậu mới chỉ học năm nhất thôi, Kinh Tế Quốc Dân là 1 trường có học phí khủng đấy. Học tập tốt, thỉnh thoảng làm vài việc có ích là được rồi.
Anh Lâm nói với Duy Anh xong liền hỏi ông Công về chuyện hồi sáng nay. Và sau khi nghe ông Minh nói lại lời bác sĩ thì anh Lâm mới thấy mình thật tệ hại.
- Hồi hải mã. Con cũng nghe nói tới nó rồi. Bác sĩ có cho vào thăm em ấy không ạ?
- Có đó con.
Anh Lâm chưa vào thăm cô vội mà đi tìm bác sĩ đã khám cho Thục Linh của anh, gia đình của 3 cậu ấm kia cũng đã xin phép ra về rồi chỉ còn mỗi nhà ông Trọng thôi.
- Cô y tá! Bác sĩ chữa bệnh cho bệnh nhân Hoàng Thục Linh là ai vậy?
- Là bác sĩ Nguyễn Thị Hồng Ánh nhé cậu. Từ chỗ này cậu đi thẳng và rẽ tay trái, phòng có đề bảng tên đó.
- Cảm ơn cô.
Cộc cộc cộc:
- Mời vào.
- Chào bác sĩ, tôi là Trọng Lâm, chồng sắp cưới của bệnh nhân Thục Linh.
- Mời cậu ngồi.
- Cảm ơn bác sĩ. Tôi có nghe về chuyện em ấy bị tổn thương hồi hải mã. Nếu làm 1 cuộc phẫu thuật thì em ấy có thể trở về bình thường hay không?
Bác sĩ nghe anh Lâm nói tới phẫu thuật hải mã liền bật cười thành tiếng, bác sĩ nói rằng phẫu thuật cắt hồi hải mã chỉ xảy ra khi con người bị động kinh mà thôi, còn đây bệnh nhân Thục Linh bị mất trí nhớ tạm thời. Hơn nữa bệnh nhân chưa tỉnh lại, bác sĩ chưa thể nào xác định được tình trạng của bệnh nhân.
- Tôi xin lỗi bác sĩ. Vì tôi mà em ấy mới ra nông nỗi này, nếu như tôi không đồng ý việc tái hiện lại vụ tai nạn đó...
- Chính nhờ vụ việc của sáng hôm nay tôi mới phát hiện ra tình trạng của cô bé. Cậu và mọi người nên biết rằng não bộ con người là 1 bộ phận hết sức quan trọng, và trong đó hồi hải mã là thứ quan trọng nhất. Tổn thương phần đó không phải không có cách chữa trị, nhưng nó đòi hỏi bệnh nhân và cả người nhà cần có sự kiên trì.
Anh Lâm cảm ơn bác sĩ rồi rời khỏi phòng đi ra ngoài nơi phòng bệnh của cô, ngó vào bên trong thì thấy bà Bình, bà Lan và phu nhân Charlotte đang đứng ôm nhau nhìn Thục Linh khóc sướt mướt. Haizz đúng là không nên để cho các bà mẹ ở đây chăm sóc cô mà.
- Đại ca ăn xôi đi ạ. Bên khách sạn nói đại ca chưa ăn gì đã vội đi luôn.
- Ừ. Tao không nghĩ em ấy lại bị nặng như thế. Tổn thương hải mã không phải chuyện ngày 1 ngày 2 mà lành lặn. Chúng ta quá chủ quan rồi.
- Đại ca. Chuyện dự án bên đó đại ca tính sao ạ? Cô chủ hiện đang bị như này...
- Phải cố thôi.
Ninh hỏi tới vấn đề của gia đình ông Trọng, Mỹ Hương lúc trưa chiều có tới đây với mục đích là xin lỗi cô chủ nhưng bị Ninh đuổi về. Dù gì cũng chỉ là Mỹ Hương tự mình gây ra, ông Trọng bà Sáu không có tội lỗi gì hết mà.
- Đại ca thứ lỗi cho em ạ. Chẳng qua là vì em thấy 2 người đó trông cũng tội nghiệp.
- Mày nghĩ tao không đau đầu suy nghĩ sao. Con Hương ép em ấy phá thai, tập đoàn nhà nó bị rơi vào tay chúng ta mà nó có chừa đâu. Nếu nó biết suy nghĩ cho bố mẹ và anh trai nó thì đã không có chuyện em ấy phải nằm đây và nhà nó cũng không có bị phá.
Động tới Thục Linh nghĩa là động tới Jonathan Nguyễn và bố già Phong, cho nên Mỹ Hương có trách thì đừng trách anh Lâm ra tay tàn ác, mà hãy trách bản thân mình động vào người không nên động.