Thấy thái độ dứt khoát của Hàm Chi, Vương Hạo tiếp tục nói:
- Cậu vẫn chưa trả lời tôi! Lục Văn là ai?
Hàm Chi tức giận trả lời trong vô thức:
- Anh ấy là người yêu của tôi đấy! Được chưa? Anh ấy hơn tuổi cậu nên đừng có nói trống không như vậy.
Vương Hạo nghe được câu nói khẳng định chủ quyền của Hàm Chi liền không khỏi ghen tuông. Anh bắt đầu cảm thấy tức giận, đôi lông mày bắt đầu nheo lại, vội vàng kéo tay Hàm Chi lại sát người anh và trao cho cô một nụ hôn nồng cháy. Hàm Chi vô cùng bất ngời trước hành động của anh nên liền mạnh mẽ phản kháng. Tuy nhiên một tay của cô bị Vương Hạo giữ chặt không thể nhúc nhích, tay còn lại thì quá yếu ớt không thể đẩy được anh ra. Vì thế mặc cho Hàm Chi ra sức vùng vậy, Vương Hạo vẫn không dừng lại mà vẫn ra sức hôn ngấu nghiến như muốn nuốt trọn bờ môi của cô. Hàm Chi cảm thấy mình toàn hoàn không có khả năng phản kháng liền cắn vào môi Vương Hạo khiến máu chảy ra khá nhiều.
- A! – Vết cắn vừa rồi khiến Vương Hạo khá đau, anh đành buông Hàm Chi ra
Thấy vậy, cô liền nhanh tay ấn nút mở cửa xe và chạy ra ngoài trong sự sợ hãi, cô nói:
- Đồ vô liêm sỉ! Tại sao cậu lại dám làm thế với tôi!
Vương Hạo thấy được sự sợ hãi trong câu nói của Hàm Chi, đôi mắt cô cũng nhòe ướt. Cô chạy thẳng vào trong kí túc xá. Thế nhưng không hiểu sao anh lại khá thích thú trước hành động ban nãy của mình mà không hề tỏ ra có lỗi
Đêm hôm đó, Hàm Chi không sao ngủ được. Cô liên tục nghĩ về nụ hôn xảy ra chiều nay với Vương Hạo: “Anh ta nghĩ mình là ai mà dám cướp đi nụ hôn đầu của mình.” Vốn dĩ từ trước đến nay Hàm Chi chưa từng yêu ai, người duy nhất khiến cô cảm nắng cũng chỉ có mình Lục Văn mà thôi. Huống chi một người chỉ mới gặp vài ba lần như Vương Hạo lại dám hôn cô như vậy khiến Hàm Chi càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Tối nay Vương Hạo có hẹn với Tư Vũ. Vừa đến chỗ hẹn, Vương Hạo đã ngay lập tức bị người bạn của mình tra khảo:
- Môi cậu bị làm sao thế kia?
- Hàm Chi cắn – Vương Hạo lạnh lùng trả lời
- À thì ra là Hàm Chi..... Ơ khoan cậu vừa nói cái gì cơ? Hàm Chi cắn á! – Tư Vũ vô cùng ngạc nhiên, không tin vào những gì mình nghe.
- Ừm, bọn tôi vừa hôn nhau.
- Hả? Sao mối quan hệ của hai người lại diễn ra nhanh chóng như vậy. Tôi còn tưởng cô ấy có người yêu rồi.
- Không. Là tôi cưỡng hôn cậu ấy.
Tư Vũ một lần nữa lại bị sốc bởi lời nói của Vương Hạo:
- Trời! Tôi sang chấn tâm lí vì cậu rồi đấy – Tư Vũ tiếp tục nói – Sao cậu lại dám cưỡng hôn con gái nhà người ta như vậy?
- Nói chung cậu không hiểu đâu. Cậu chỉ cần biết là tôi thích cậu ấy và cậu ấy phải là của tôi.
Tư Vũ cảm thấy bất lực trước sự bảo thủ của Vương Hạo. Từ trước đến nay anh chưa thấy bộ dạng này của Vương Hạo. Phải chăng chỉ khi yêu vào, con người ta mới bộ lộ hết bản chất trong mình?
- À! Không biết cha cậu đã nói với cậu chưa? Ngày kia Đường gia sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn chúc mừng sinh nhật cho Đường Nhi đấy.
- Vậy à.
- Tôi tưởng cậu biết. Lo chuẩn bị quà đi, tôi tin kiểu gì hôm đấy hai bên sẽ tác hợp cho hai người các cậu đấy.
- Tư Vũ! Phiền cậu hôm đấy mua giúp tôi một món quà bất kì. Với lại sẽ không có chuyện tác hợp hay đính hôn gì ở đây đâu.
Chẳng mấy chốc Vương Hạo đã về đến nhà, Vương gia đã ngồi sẵn phòng khách đợi anh, lạnh lùng nói:
- Ngày kia đến nhà Đường gia tổ chức sinh nhật cho con gái ông ấy. Mày nên biết lối mà về sớm, đừng có phá hỏng buổi tiệc của nhà người ta.
- Ông yên tâm, hôm đấy nhất định tôi sẽ mang đến cho mọi người nhiều điều bất ngờ.
- Ý mày là sao?
Vương Hạo cười nhếch mép, đi thẳng lên phòng. Tuy nhiên mới đi được vài bước, anh bỗng quay lại nói:
- À phải rồi! Người phụ nữ đó đang đợi ông trong phòng kìa. Chúc ông có một đêm đầy khoái cảm.
- Thằng.....chết tiệt!
Cuộc nói chuyện giữa hai cha con họ lúc nào cũng như nước với lửa. Bỗng nhiên Vương An Trình ngồi quỵ xuống, tay ôm lấy ngực. Thì ra bệnh tim của ông lại tái phát. Ông nhanh chóng với lấy thuốc uống và phải mất vài phút sau mới có thể bĩnh tĩnh trở lại.
Về đến phòng, Vương Hạo lôi điện thoại ra thầm nghĩ: “Không biết giờ này cô ấy đã ngủ chưa?”, sau đó nhanh chóng gọi điện cho Hàm Chi. Phía bên kia, Hàm Chi đang học bài thì điện thoại reo lên. Cô chưa lưu số của Vương Hạo nên không biết anh gọi đến:
- Alo!
- Đang làm gì vậy?
Hàm Chi ngạc nhiên, giơ điện thoại ra định xem tên nhưng cô lại chưa lưu:
- Ai vậy?
- Chúng ta vừa hôn nhau xong mà cậu đã quên tôi rồi ư?
- Vương Hạo?
Hàm Chi tức giận tắt máy. Tuy nhiên điện thoại cô bỗng rung lên, Vương Hạo gửi tin nhắn đến: “Tôi cho cậu 10 giây nếu cậu không nghe máy thì tôi sẽ phạt cậu như chiều nay tôi làm.” Đọc xong, Hàm Chi lại càng tức giận hơn, cô ngày càng khó chịu mỗi khi nhắc đến Vương Hạo. Cô không hiểu nổi một người như cậu ta thì có quyền hành gì mà dám ra lệnh cho cô như vậy. Ngay lúc sau, Vương Hạo bất ngờ gọi lại. Hàm Chi định không nghe máy nhưng tận sâu trong đáy lòng cô cũng rất sợ Vương Hạo sẽ lại hành động thô lỗ với mình nên cuối cùng, cô vẫn nghe máy.
Phía bên kia điện thoại, Vương Hạo nói:
- Ngoan! Cậu quả thực rất biết nghe lời.
- Có chuyện gì cậu mau nói đi.
- Tối mai gặp nhau tôi có chuyện muốn nói.
- Tối mai tôi bận rồi. Có chuyện gì cậu nói luôn đi.
- Thế ngày mai tôi sẽ lên lớp ngồi cạnh cậu rồi chúng ta nói chuyện.
Lời nói của Vương Hạo khiến Hàm Chi vô cùng khó xử. Rõ ràng cậu ấy đang khiến Hàm Chi đi vào ngõ cụt bởi với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ không để Vương Hạo lên tận lớp gặp. Bởi như vậy cô sẽ lại bị biết bao con mắt dị nghị. Vì thế Hàm Chi buộc phải đồng ý.
Thấy Hàm Chi đồng ý, Vương Hạo cười ra vẻ chiến thắng:
- Mai 8 giờ tôi qua đón cậu.
Tối hôm đó, lại vì một cuộc trò chuyện mà Hàm Chi lại mất tập trung trong mọi việc. Cô không thể tập trung học bài mà đang cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Bản thân cô không hề muốn dây dưa với Vương Hạo nhưng cũng không biết phải cắt đứt như nào. Hàm Chi trong lòng bồn chồn, khó chịu liền gạt hết sách vở sang một bên, mệt mỏi nói:
- Chuyện mai để ngày mai tính vậy.