Trói Buộc Em - Yêu Trong Đau Thương

Chương 45: Hạnh phúc




- Vậy chúng ta chọn ngày đẹp đi!

- Khoan đã! Tôi muốn trước tiên hãy bàn cho việc chuyện tiền nong đã

Vương Hạo mỉm cười, ngửa lưng ra ghế

- Sắp xếp thời gian để tôi gặp tên chủ nợ kia đi. Tôi sẽ thanh toán một thể. À phải rồi, tiện thể hôm đó chúng ta cũng nên ra mắt phụ huynh của cậu.

- Hai hôm nữa thì sao?

- Gấp vậy à? Muốn nhanh chóng cưới tôi đến thế à?

- Nếu vậy thì... – Hàm Chi chưa kịp nói xong Vương Hạo đã chen ngang

- Hai hôm sau tôi sẽ đến đón cậu về nhà. Nhớ chú ý điện thoại

Sau đó, Vương Hạo tiễn Hàm Chi ra về

- CÁI GÌ? CẬU VÀ VƯƠNG HẠO CƯỚI NHAU!

- Ừm

- Trời ơi, kể tớ nghe đầu đuôi câu chuyện đi. Sao mọi thứ rối tung hết lên thế này

Hàm Chi mỉm cười:

- Không có gì rối tung cả ^^ Vương Hạo giúp tớ trả hết nợ tớ cũng đã yên tâm được phần nào rồi. Nhưng đám cưới đó chính là điều kiện mà cậu ấy đặt ra.

- Thế chẳng phải là ức hiếp người quá đáng sao? Không, tớ sẽ không thể để chuyện này xảy ra

- Aiya! Tiểu Mễ à, tớ thực sự không sao! Tớ nghĩ có chính là giải pháp tốt nhất, và từ nay trở đi mẹ tớ cũng sẽ không phải vất vả nữa!

- Nhưng....

- Nào! Cậu phải tin tưởng Hàm Chi này chứ!

Tiểu Mễ phụng phịu, quay mặt sang một bên.



- Chắc mấy hôm nữa bọn tớ sẽ về quê tớ - Hàm Chi ôm Tiểu Mễ

Tiểu Mễ cũng quay sang nắm lấy tay Hàm Chi

- Hàm Chi! Từ giờ trở đi bất cứ chuyện gì cậu cũng không được giấu tớ, nghe rõ chưa!

- Ừm!

- Kể cả mai kia cuộc sống hôn nhân của cậu nếu có vấn đề gì cậu nhất định phải tìm đến tớ

- Aiyaa! Tớ biết rồi, cụ già non của tớ!

Vài hôm sau, Vương Hạo đến đón Hàm Chi về nhà mẹ cô

- Alo mẹ à, con chuẩn bị về chắc hơn hai tiếng nữa là con về đến nhà!

Vương Hạo quay sang nhìn Hàm Chi:

- Mẹ cậu biết nay chúng ta về chưa?

- Tôi có bảo rồi, chắc giờ mẹ sẽ đi chuẩn bị cơm nước!

- Chúng ta có nên đổi cách xưng hô không?

- Đổi cách xưng hô?

Vương Hạo tựa sát vào người Hàm Chi, thắt dây an toàn cho cô

- Chả nhẽ cậu định diễn kịch cho trẻ con mẫu giáo xem à?

- Vậy...vậy thì chúng ta...

- Xưng “anh-em” đi!

“Anh-em!” Cách xưng hô này khiến Hàm Chi nhớ về chuyện quá khứ khi Vương Hạo bắt cô xưng hô như thế với anh. Bỗng nhiên cô ngơ người ra, có chút sợ hãi

Hàm Chi về quê, chỉ còn mình Tiểu Mễ ở nhà. Tư Vũ lo lắng bạn gái mình ở một mình nhất định sẽ rất cô đơn nên đã gọi điện rủ cô qua nhà anh

“Ding-dong-ding-dong”

Biết người ngoài kia là Tiểu Mễ, Tư Vũ liền vội chạy ra mở cửa

- Hi!!! – Tiểu Mễ nở một nụ cười xinh xắn

- Em đến rồi à! Vào nhà thôi ^^

- Oah! Anh nấu gì mà thơm thế!

Tiểu Mễ dù chưa biết cụ thể món gì chỉ biết rằng chúng thơm đến nao lòng.

- Anh mà cũng biết nấu ăn sao?

- Đương nhiên - Tư Vũ ôm từ sau lưng Tiểu Mễ, thì thầm vào tai cô - Đây là “nghề” của anh mà! Sau này em mà muốn ăn gì chỉ cần nói với anh, anh sẽ nấu ăn cả đời cho em.

Tiểu Mễ mỉm cười, lấy tay véo một bên má của Tư Vũ

- Đúng là miệng lưỡi đàn ông mà ^^



Sau đó hai người ngồi vào bàn ăn. Các món ăn được nấu và trang trí vô cùng đẹp mắt không kém gì ngoài nhà hàng sang trọng, cùng với ánh nhìn tình tứ mà Tư Vũ dành cho Tiểu Mễ đã tạo nên một bầu không khí vô cùng lãng mạn.

- Nào, hai đứa đi đường xa chắc mệt lắm! Mau ăn cho nóng - Mẹ Hàm Chi vô cùng vui mừng khi con gái lần đầu dẫn bạn trai về ra mặt

Mâm cơm được chuẩn bị vô cùng thịnh soạn, mặc dù không có món nào quá đắt tiền như Vương Hạo vẫn thường hay ăn nhưng khi nhìn vào mâm cơm, anh lại có chút cảm động.

Vương Hạo nhìn mẹ của Hàm Chi mỉm cười:

- Cháu cảm ơn bác! Cháu sẽ ăn thật ngon! - Sau đó quay sang cười với Hàm Chi khiến cô ngơ người

Vừa nhìn 2 người ăn, mẹ Hàm Chi liền từ từ hỏi:

- Hai đứa quen nhau như nào vậy?

- Dạ? - Hàm Chi giật mình vì cô chưa kịp bàn trước với Vương Hạo chuyện này, liền có chút bối rối

Trái ngược, Vương Hạo lại bình tĩnh trả lời:

- Chúng cháu vô tình quen nhau từ hồi học năm cuối đại học ạ

- Lâu vậy sao? Thế mà bấy lâu nay Hàm Chi nó cứ giấu bác suốt!

- Chính cháu bảo cô ấy đợi thêm một thời gian nữa rồi mới bảo đấy ạ. Cháu nghĩ bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất để chào hỏi bác

Mẹ Hàm Chi mỉm cười, có vẻ bà đang có ấn tượng tốt với Vương Hạo:

- Nếu hai đứa đã thật lòng yêu thương nhau như vậy, thì bác cũng chẳng giấu gì cháu. Hàm Chi từ nhỏ sống với bố mẹ và có một cuộc sống đủ đầy như bao đứa trẻ khác. Thế nhưng sau này bố nó vì bài bạc mà để lại một đống nợ cho hai mẹ con khiến nó vừa học vừa làm việc cật lực để trả khoảng nợ đó. Thế mà nợ cũ chưa xong nợ mới lại đến. Bác hiểu nỗi khổ của bác, mặc dù lúc nào nó cũng mỉm cười và nói “không sao” - vừa nói, đôi mắt ấy bắt đầu rơm rớm nước mắt - nó xứng đáng được sống hạnh phúc hơn nhưng bác lại chẳng thể làm được gì cho nó mà toàn để nó gánh vác mọi thứ

Hàm Chi nhìn mẹ, cô cũng không kìm được cảm xúc mà khóc theo

- Mẹ à! Con không sao thật mà!

Mẹ cô tiếp tục nhìn Vương Hạo nói:

- Hàm Chi, nó là một đứa con ngoan, tốt bụng, bác tin là con cũng sẽ thấy được. Giờ nó tìm được nửa kia khiến bác thực sự hạnh phúc. Hi vọng con sẽ mãi yêu thương, bảo vệ và che chở cho nó.

Vương Hạo trả lời:

- Bác yên tâm! Cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Hàm Chi! Từ giờ cháu sẽ không để cô ấy và cả bác phải chịu thêm bất cứ khổ đau gì nữa.

Thấy Vương Hạo nói vậy, Hàm Chi rốt cuộc không biết đó là lời nói thật lòng hay chỉ là diễn xuất của Vương Hạo. Thế nhưng cô vẫn có chút động lòng

Vương Hạo tiếp tục nói:

- Lần này cháu bảo Hàm Chi dẫn cháu về gặp bác vì cháu có hai việc muốn được “xin” bác.

- Ừm! Cháu nói đi!

- Thứ nhất, xin bác hãy cho phép cháu được lấy con bác về làm vợ. Cháu xin hứa nói được làm được, sẽ không để cô ấy phải đau khổ

Mẹ Hàm Chi xúc động:

- Bác thấy được sự thật lòng và hạnh phúc trong mắt hai đứa. Làm sai bác có thể chối được đây? Thế còn điều thứ hai?

- Điều thứ hai đó chính là… cháu xin bác hãy để cháu trả hết số nợ mà bác và Hàm Chi đang phải gánh vác.

- Trả hết số nợ? Không được, số tiền đó quá lớn bác không thể để cháu trả hết được.



Vương Hạo nắm lấy tay mẹ Hàm Chi:

- Nếu bác coi cháu là một thành viên trong gia đình xin hãy để cháu được làm việc này. Nếu không cháu sẽ cảm thấy rất áy náy. Làm sao cháu có thể tổ chức đám cưới với Hàm Chi khi cả bác và cô ấy vẫn còn nhiều gánh nặng như vậy.

Mẹ của Hàm Chi tỏ ra bối rối:

- Nhưng… nhưng mà…

Thấy vậy, Hàm Chi liền nhìn mẹ mình và nói:

- Mẹ! Không sao đâu ạ! Hãy để anh ấy giúp chúng ta trả nợ để bọn chúng không đến làm phiền mẹ nữa. Giờ chúng ta là người một nhà mà. Còn ân nghĩa sau này chắc chắn chúng ta sẽ trả anh ấy bằng nhiều cách khác nhau

Cô mỉm cười, nắm lấy bàn tay còn lại của mẹ

Mẹ Hàm Chi một lần nữa xúc động nhìn Vương Hạo:

- Vương Hạo à! Cháu thật tốt bụng, bác cảm ơn cháu rất nhiều

- Không có gì đâu ạ! “MẸ”

Câu nói “Mẹ” của anh khiến mọi người vô cùng bất ngờ nhưng lại mỉm cười ngay sau đó khiến bữa cơm tràn ngập niềm vui, sự hạnh phúc

Cứ thế, một ngày dài đã trôi qua. Hàm Chi dẫn Vương Hạo đến căn phòng mà ngày trước cô ở, còn cô thì qua ngủ với mẹ.

Vương Hạo ôm lấy Hàm Chi

- Không định ngủ với anh à? Chúng ta rồi cũng sẽ thành vợ chồng thôi mà!

Hàm Chi vội đẩy Vương Hạo ra:

- Này, cậu đang đắm chìm vào màn kịch lúc nãy đấy à? Đừng quên là chúng ta chỉ đang diễn…

Chưa nói dứt lời, Vương Hạo lên cúi người thơm lên má Hàm Chi khiến cô đỏ mặt, vội chạy ra khỏi phòng.

Vương Hạo nhìn xung quanh căn phòng, ngắm từng ngóc ngách và ngắm cả tấm ảnh hồi bé của Hàm Chi

- Thì ra hồi bé cậu ấy đã xinh đẹp đến vậy rồi! - Miệng không ngừng mỉm cười, đôi mắt ngập tràn yêu thương.