Trói Buộc Em - Yêu Trong Đau Thương

Chương 32: Cô đơn




Trong đêm tối yên ắng, chỉ có tiếng gió xào xạc. Cuộc nói chuyện của Hàm Chi và Vương Hạo ngày một căng thẳng

- Tôi biết cậu yêu Lục Văn. Nhưng việc duy nhất cậu có thể làm cho anh ấy lúc này chính là chia tay. Hãy tránh xa anh ta càng xa càng tốt

- Sao tôi phải nghe theo cậu?

- Bởi vì tôi hoàn toàn có thể biến anh ta từ một người thành công trở nên thất bại thảm hại trong chớp mắt

- Cậu nghĩ cậu nói như vậy thì tôi sẽ sợ sao?

Vương Hạo cười nhếch mép, đặt tay lên cằm Hàm Chi kéo mặt cô ấy sát mặt mình, nói:

- Cậu cứ nhớ lại những gì tôi làm với cậu là được. Trên đời này, không có thứ gì mà Vương Hạo tôi không dám làm.

Hàm Chi nhanh chóng gạt tay Vương Hạo ra tỏ vẻ khó chịu:

- Nếu đêm nay cậu gọi tôi ra chỉ để nói những lời này thì thật tiếc, tôi sẽ chẳng bận tâm đâu. Dù gì mọi việc cũng đã được nói ra hết, trong lòng tôi giờ đây cũng chẳng còn điều gì vướng bận. Chiều mai cậu đi đúng không? Hi vọng MÃI MÃI không bao giờ gặp lại.

Nói rồi Hàm Chi bỏ đi, chạy một mạch về nhà. Mặc dù vậy, những lời nói của Vương Hạo cứ quẩn quanh trong đầu cô. "Quên những chuyện đó đi Hàm Chi, cậu ta chỉ đơn giản là dọa mình thôi mà"

Vương Hạo trở về phòng của Tư Vũ. Thấy trời đã khuya, Tư Vũ hỏi:

- Cậu đi đâu giờ này mới về?

- Đi đâu là chuyện của tôi.

Khuôn mặt của Tư Vũ như người thất thần, trong lòng anh không ngừng khó chịu. Về chuyện với Tiểu Mễ, anh không biết nên tiếp tục hay dừng lại. Chỉ có điều giờ đây tình cảm của anh dành cho cô quá lớn, và họ cũng đã có một đêm mặn nồng với nhau. Tư Vũ muốn chịu trách nghiệm về ngày hôm đó, đồng thời cũng muốn Tiểu Mễ cảm thấy tin tưởng khi nhắc về anh. Cũng chính về chuyện này nên anh không còn tâm trạng để nói chuyện với Vương Hạo nữa.

- Chiều mai tôi sẽ quay trở về thành phố

- Ừ - Tư Vũ bỏ lên phòng

- Cậu không định về với tôi à?

Tư Vũ bỗng dừng bước chân, quay sang nhìn Vương Hạo

- Tại sao tôi phải về với cậu? Đừng nhắc lại vấn đề này nữa, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, cậu cũng vậy. Hai chúng ta giờ đã không còn bất cứ sự liên quan nào nữa rồi. Chiều mai khi nào cậu về thì cứ về, tôi không tiễn.

Lời nói của Tư Vũ khiến khuôn mặt Vương Hạo như tối sầm lại. Người anh ta yêu muốn đoạn tuyệt với anh, và đến giờ là người bạn thân từ bé cũng muốn cắt đứt hoàn toàn với anh. Anh cảm thấy bản thân như bị bỏ rơi, tức tối anh hét lớn, tiện tay cầm chiếc cốc trên bàn ném mạnh xuống đất khiến chiếc cốc bị vỡ ra thành nhiều mảnh.

- Các người chán ghét tôi đến vậy sao? Tư Vũ, cậu sẵn sàng từ bỏ tôi để đi theo đứa con gái nhà quê kia sao?



- Đừng có nói Tiểu Mễ như vậy!

Vương Hạo cười lớn:

- HAHA!!! Được lắm, để xem các người rốt cục là hạnh phúc như thế nào.

Hàm Chi cuối cùng đã về đến nhà, cô nhẹ nhàng bước vào phòng. Ai ngờ Tiểu Mễ đã dậy từ khi nào, nhìn thẳng vào Hàm Chi khiến cô giật mình

- Tiểu Mễ à,.. cậu... dậy từ khi nào thế!

- Từ lúc cậu trốn đi.

Hàm Chi ngại ngùng

- À... thực ra tớ... do hôm nay trời đẹp quá tớ muốn đi hóng gió.

- Vậy sao không rủ tớ hay anh Lục Văn đi cùng? Một mình cậu đi giờ này chẳng phải nguy hiểm lắm sao?

- Tớ...tớ...

- Thôi cậu không cần nói dối tớ đâu. Tớ biết cậu đi gặp Vương Hạo mà.

Hàm Chi vội tiến đến ôm chầm lấy Tiểu Mễ

- Haizzz, đúng là không có gì qua mắt được cậu mà. Thực ra tớ đi gặp cậu ta thật.

- Tại sao cậu dám đi gặp cậu ta một mình giữa đêm tối như vậy? Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?

- Aiya... – Hai tay Hàm Chi đặt lên má của Tiểu Mễ - không sao đâu chỉ là cuộc nói chuyện bình thường thôi mà, nhìn này, tớ vẫn đang ngồi trước mặt cậu đấy thôi.

(Ngày hôm sau), khoảng một giờ chiều, chiếc xe của thư ký đến đón Vương Hạo về. Khung cảnh cô độc đến đáng thương. Không có bất cứ một ai ra với anh. Điều này càng khiến trong lòng anh cảm thấy tức giận vô cùng.

- Chào mừng sếp đã trở lại với công việc.

- Mấy ngày nay công ty thế nào rồi?

- Cũng không có vấn đề gì đáng lo ngại. Chỉ có một vài mặt hàng lỗi hay những hợp đồng nhỏ, tôi đều đã xử lý ổn thỏa.

- Ừm, tốt.

Vương Hạo điều chỉnh ghế xe nằm xuống, anh nhắm mắt nghỉ ngơi. Chiếc xe cứ thế mà quay trở về thành phố.

- Hàm Chi, tớ đi thuốc cho bác Lâm cuối làng đây! Cậu trông cửa hàng nhé!



Nói xong, Tiểu Mễ nhanh chóng đạp xe đi. Thời tiết hôm nay đặc biệt đẹp, không quá nắng không quá gió. Chiếc xe đạp bon bon qua cánh đồng, Hàm Chi ưỡn người ra, hít thở không khí trong lành. Cảm giác như đang hòa mình với thiên nhiên khiến con người ta dễ chịu vô cùng.

- Bác Lâm, bác có nhà không ạ? Cháu, Tiểu Mễ đây! Cháu đến đưa thuốc cho bác.

Bác Lâm năm nay cũng đã gần 90 tuổi, con cháu đi làm xa và hầu như bác luôn phải sống một mình cô độc như vậy. Nghe thấy tiếng của Tiểu Mễ, bác chậm rãi bước ra, nở một nụ cười phúc hậu

- Cháu đến rồi à Tiểu Mễ. Vào đây uống nước với bác

- Dạ!

Tiểu Mễ cầm gói thuốc đến, căn dặn kĩ lưỡng bác Lâm từng loại thuốc, thời gian uống cụ thể. Bỗng nhiên một tiếng UỲNH phát ra trong nhà tắm khiến cả hai giật mình

- Ai trong nhà tắm thế ạ! Không lẽ có ai vào nhà bác rồi!

- À, là thằng Tư Vũ đó. Sáng nay nó đến thăm bác, ăn trưa ở đây, tiện tay sửa giúp bác bóng đèn trong nhà tắm.

Bỗng nhiên Tiểu Mễ cảm thấy khó xử. Cô xin phép về trước nhưng bị bác Lâm cản lại, muốn cô ở đây với bác một lúc

- Cháu cứ ngồi đây uống nước. Để bác lại xem Tư Vũ thế nào.

Bác Lâm đi vào, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn xem Tiễu Mễ làm gì. Sau đó cố gắng di chuyển nhanh vào nhà tắm, ra kí hiệu với Tư Vũ. Thì ra đây là kế hoạch của hai người để Tiểu Mễ và Tư Vũ có cơ hội nói chuyện với nhau

Bác Lâm nói nhỏ:

- Con bé đang nhìn ra cửa số không để ý đâu!

- Vậy giờ bác giả vờ đỡ cháu ra, tiện thể đệm thêm vài câu cho tình hình thêm nghiêm trọng nhá ^^

Bác Lâm đỡ Tư Vũ, vừa đi ra vừa nói to:

- Tiểu Mễ ơi, con lại đây xem giúp bác. Tư Vũ nó bị trượt chân ngã xuống, giờ không đi vững được rồi.

Nghe thấy vậy, Tiểu Mễ theo quán tính lo lắng chạy nhanh đến, đỡ Tư Vũ tựa vào người mình

- Cậu.. cậu có sao không?

Lúc này hai khuôn mặt như áp sát vào nhau, tạo nên một bầu không khi vô cùng ngượng cùng

- Tớ... tớ

Trước mặt Tiểu Mễ, Tư Vũ như người mất hồn, dường như quên luôn cả vở kịch mà cậu đang diễn với bác Lâm.