Hoa tổng, xin mời ông trình bày. Mọi người đang rất muốn nghe ý kiến của ông - Vương Hạo mỉm cười đắc ý nhìn Chấn Hoa khiến ông vô cùng tức giận nhưng không thể làm gì được.
Chấn Hoa lấy lại bình tĩnh nói về sản phẩm cũng như chiến lược của công ty ông. Tuy nhiên vì chỉ nói suông nên mọi người có vẻ không tập trung, thậm chí còn có người che miệng ngáp ngủ. Nửa tiếng sau cuối cùng bài thuyết trình cũng đã kết thúc, đối tác vội đứng lên nói:
- Cảm ơn Vương tổng, Hoa tổng đã trình bày. Tôi sẽ liên lạc lại khi có quyết định của mình. Tạm biệt!
Cả hai bắt tay đối tác, sau đó đối tác vội vã rời đi. Lúc này Chấn Hoa mới quay sang nhìn Vương Hạo nói:
- Có vẻ cậu rất tự tin?
- Đúng vậy, cháu tự tin vì có một đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp đứng sau. Trước giờ chưa từng làm gì sai sót để cháu phải mất mặt cả
- CẬU... Được lắm, cứ coi như hôm nay may mắn đến với cậu đi. Lần này không có được hợp đồng không có nghĩa là tôi thua cậu. Nhớ đấy.
Nói xong, Chấn Hoa bực tức bỏ về. Vương Hạo mỉm cười đắc ý vì anh tin rằng chắc chắn hợp đồng lớn hôm nay sẽ thuộc về anh. Sau đó anh như chợt nhớ ra một điều gì đó, liền quay sang hỏi thư ký:
- Lịch trình của tôi từ giờ đến cuối tuần như nào rồi, đã sắp xếp ổn thỏa chưa?
- Dạ rồi ạ! Do tuần sau anh không đến công ty nên tôi đã thu xếp hết lịch vào tuần này nên sẽ hơi bận.
- Tốt, cứ như thế đi. Giờ chúng ta quay về công ty.
Tại Thiên Nam, hôm nay trời đẹp đến lại thường. Một người giao hàng đến trước phòng khám của Hàm Chi, gõ cửa gọi:
- Giao hàng đây! Có ai ở nhà không?
- Có! Tôi ra liền đây - Nói xong Hàm Chi quay ra nói với Tiểu Mễ - Cậu ra lấy hàng giúp tớ được không?
- Ờ... nhưng cậu đặt gì à?
- Ừm, một số cây xanh thôi.
Tiểu Mễ ra lấy hàng, thì ra Hàm Chi đặt một ít cây về để trang trí phòng khám. Đa số đều là những cây hoa nhỏ xinh, chỉ có một vài cây to hơn để trước cửa phòng chào đón khách.
- Sao cậu mua nhiều vậy? Chỉ tội người ra lấy là mình đây?
Hàm Chi quay sang mỉm cười nói:
- Tớ muốn trang trí đẹp một chút để khi nào anh Lục Văn đến sẽ thấy được chúng ta vẫn sống tốt.
- Ờ Lục Văn, Lục Văn, trong mắt cậu thì anh Lục Văn là nhất! - Tiểu Mễ tiếp tục nói - À cậu có thấy hôm nay bên ngoài đông đúc lạ thường không?
- Cậu nói tớ mới để ý! Lát tan làm bọn mình thử ra xem....
Thế nhưng Hàm Chi còn chưa kịp dứt lời thì Tiểu Mễ đã chạy đi từ lúc nào không hay. Thật ra hôm nay là ngày tổ chức mừng thọ cho các cụ đã tròn 90 tuổi. Hàng năm tại vùng quê yên bình này thì ngày lễ mừng thọ các cụ có lẽ là ngày sôi động nhất. Vì vậy trên con đường làng cứ thỉnh thoảng lại có một chiếc xe chở đồ vật trang trí đi qua. Tất nhiên nhưng người mới chuyển đến như Hàm Chi, Tiểu Mễ hay Tư Vũ cũng đều được mời. Điều này khiến bọn họ vô cùng thích thú.
- Các cháu hãy cứ mặc thậy đẹp và đến chung vui với các bác nhé! - Bác Trần trưởng thông gửi thiệp mời đến cho hai cô gái
Thấy vậy, Tiểu Mễ chợt mỉm cười, cô nghĩ đến Tư Vũ: "Vậy hôm nay mình chắc chắn sẽ gặp cậu ấy. Cố lên, mình không được phép bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này". Xong, Tiểu Mễ vội vàng chạy lên tầng lục tung tủ đồ của mình nhưng đã một tiếng trôi qua, cô chưa thể tìm được một bộ đồ ưng ý vì thường ngày Tiểu Mễ hay mặc những bộ đồ thể thao thoải mái.
Tiểu Mễ quay trở lại phòng khám thở dài, thấy vậy Hàm Chi liền hỏi:
- Sao vậy? Không tìm được bộ nào ưng ý à?
- Haizz! Hàm Chi, cậu nói thật đi, có phải thường ngày tớ nhìn nam tính lắm không? - Tiểu Mễ thở dài
- Ừmm.... để xem nào, tớ có một cái váy này có lẽ sẽ hợp với cậu đó. Đợi lát tớ tìm cho cậu.
Quả đúng như vậy, chiếc váy màu xanh ngọc nhìn tuy đơn giản nhưng lại rất tôn dáng của Hàm Chi khiến Tiểu Mễ như hoàn toàn biến thành một người khác. Vì vậy Tiểu Mễ đã quyết định chọn chiếc váy đó cho tối nay.
Trời mới chập tối nhưng tiếng nhạc đã bắt đầu vang xa. Bửa tiệc được tổ chức ở nhà bác Trần trưởng thông với chiếc sân vô cùng rộng lớn. Các bóng đèn nhấp nháy được treo xung quanh tạo nên một không gian ngập tràn màu sắc. Các tấm ảnh mừng thọ hôm nay của các cụ cũng được đóng khung mới tinh, treo gọn gàng thành hàng trên sân khấu.
- Oahhh thậy không ngờ lại hoành tráng như này - Tiểu Mễ hét lớn nhưng vẫn bị tiếng nhạc át giọng, đồng thời cô cũng nghĩ thầm: "Cậu ấy đâu rồi ta? Liệu hôm nay cậu ấy có mặc giống chàng hoàng tử còn mình là công chúa không? Hihi"
Thấy Tiểu Mễ đang cười khúc khích một mình, Hàm Chi liền véo đùi, nói:
- Cậu lại đang nghĩ linh tinh gì đúng không?
Bỗng nhiên, từ xa một giọng nói vang tới:
- Hàm Chi, Tiểu Mễ, hai cậu đến rồi à!
"'Cuối cùng cậu ấy cũng đến rồi! Hôm nay trông Tư Vũ thật bảnh trai", mặc dù rất vui nhưng Tiểu Mễ vẫn cố tỏ ra lạnh lùng đáp:
- Ừm! Trông cậu...
- Sao thế! Bộ vest này lâu lắm mình mới mặc! Trông kì lắm à?
- Không! Trông cũng được đó!
Lời khen của Tiểu Mễ khiến Tư Vũ bỗng nhiên ngại ngùng.
- Thật ra chiếc váy cậu mặc cũng rất đẹp đó, Tiểu Mễ!
Hàm Chi vốn đã quan sát được, cô cũng muốn hai người dành riêng thời gian cho nhau nên tỏ ý rời đi:
- Hai cậu cứ nói chuyện đi nhé! Mình đi chào hỏi mọi người xung quanh! - nói xong, Hàm Chi quay sang nháy mắt nhìn Tiểu Mễ rồi bỏ đi.
Không khí bỗng trở nên ngại ngùng vô cùng, Tiểu Mễ lúc thì gãi đầu, lúc chỉnh váy; Tư Vũ cũng tay chân luống cuống, mắt nhìn xung quanh, thi thoảng lại nhìn Tiểu Mễ như có điều gì muốn nói
- Ừmm, cậu có muốn đi dạo chút không? - Cuối cùng Tư Vũ cũng mở lời