Trói Buộc Em - Yêu Trong Đau Thương

Chương 11: Ra mắt bạn gái giả




Vương Hạo vừa về đến căn hộ thì Tư Vũ đã ngồi sẵn ở đó. Chắc hôm nay anh không định về nhà.

- Cậu đi đâu cả ngày nay mà tôi gọi không nhấc máy?

- Dạo này cậu hơi bị tự nhiên rồi đấy!

- Đừng nói nhiều! Tối nay tôi sẽ ngủ lại đây với cậu.

Nói rồi Tư Vũ mở tủ lạnh ra bật một lon bia uống một hơi là hết. Sau đó anh tiếp tục nói:

- Đi mua quần áo với tôi đi! Ngày kia là sinh nhật Đường Nhi rồi.

- Thôi khỏi!

- Cậu đừng mơ mà thoát được. Hôm đấy kiểu gì cậu cũng sẽ được ghép đôi với Đường Nhi đấy!

Nói xong, Tư Vũ kéo Vương Hạo đi. Trời đang vào thu nên thời tiết vô cùng dễ chịu, rất thích hợp để con người được bộc bạch thổ lộ cảm xúc.

- À! Cậu với cô bạn Hàm Chi dạo này sao rồi!- Tư Vũ bỗng nhớ ra và hỏi

- Bọn tôi? Đúng rồi, tôi quên chưa nói với cậu....

Vương Hạo đưa cho Tư Vũ xem hợp đồng bạn gái giữa anh và Hàm Chi. Sau khi đọc xong Tư Vũ vô cùng ngạc nhiên:

- Thế này mà cậu cũng nghĩ ra được!

- Thích cậu ấy là một chuyện nhưng tôi cũng cần cậu ấy giúp.

- Cậu không sợ Đường Nhi biết chuyện à? Chắc chắn cậu ấy sẽ không tha cho Hàm Chi đâu.

Vương Hạo nghe xong liền nhíu mày:

- Mặc dù bây giờ cô ấy chỉ là bạn gái trên hợp đồng nhưng rồi sẽ có một ngày tôi khiến Hàm Chi phải yêu tôi thật lòng. Và cậu yên tâm, bây giờ hay sau này thì cũng không ai được phép động vào người phụ nữ của tôi.

Tư Vũ hiểu những điều Vương Hạo nói. Nhưng sâu thẳm trong lòng anh vẫn thấy việc làm này có phần nguy hiểm đến Hàm Chi. Bởi không chỉ là Đường Nhi mà nếu cha của Vương Hạo mà biết chuyện này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô gái này.

Ngày hôm sau Vương Hạo gửi đến kí túc xá của Hàm Chi một bộ váy dạ hội đắt tiền cùng lời nhắc: “Tối mai 8 giờ tôi qua đón cậu”. Thấy vậy Tiểu Mễ liền hỏi Hàm Chi cho ra chuyện. Sau khi nghe xong cô vô cùng tức giận nói:

- Sao lại có loại người vô lí như vậy? Tớ mới chỉ nghe danh cậu ta thôi nhưng không nghĩ cậu ta chẳng khác nào loại tra nam. Đến chuyện gia đình cậu mà cậu ta còn dám xen vào.

Hàm Chi thở dài mệt mỏi nói:

- Dạo này cuộc sống của tớ bị đảo lộn rất nhiều. Nhưng Tiểu Mễ à, tớ hết cách rồi. Nếu tớ không nghe theo lời Vương Hạo nói thì đám côn đồ sẽ đến gặp mẹ tớ.



- Vậy từ giờ cậu sẽ phải thường xuyên gặp cậu ta ư?

- Tớ cũng không biết nữa. Trước mắt là ngày mai cậu ấy muốn gặp tớ cùng chiếc đầm đó.

Tiểu Mễ vô cùng lo lắng nói:

- Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu nhất định phải nói với tớ nhớ chưa?

Tiểu Mễ quả thực là một người bạn tốt của Hàm Chi. Mỗi lúc khó khăn cô luôn bên cạnh, đứng ra bảo vệ Hàm Chi. Vì vậy ngoài Tiểu Mễ ra thì Hàm Chi không còn ai để tin tưởng, tâm sự.

8 giờ tối hôm sau, Vương Hạo đã đứng sẵn trước cửa kí túc xá để đón Hàm Chi. Lúc này Hàm Chi cũng bước ra cùng chiếc đầm trắng thướt tha. Vương Hạo đứng hình một lúc trước vẻ đẹp trong trẻo, thuần khiết của Hàm Chi. Gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế, mái tóc uốn xoăn lơi bồng bềnh trong gió. Với dáng người mảnh mai, cô hoàn toàn thu hút được hầu hết mọi ánh nhìn xung quanh. Hàm Chi vốn đã rất xinh đẹp, chỉ cần cô có thời gian chăm chút nhiều hơn cho bản thân thì chắc chắn sẽ nổi bật hơn rất nhiều những cô, cậu tiểu thư nhà giàu khác. Vương Hạo hoàn toàn bị chinh phục bởi vẻ đẹp ấy, ngắm nhìn Hàm Chi mãi không thôi.

Khi Hàm Chi bước lại gần mang đến một mùi hương thơm thoang thoảng, Vương Hạo nhắm mắt tận hưởng, sau đó tiến lại gần Hàm Chi mỉm cười:

- Quả nhiên mắt nhìn người của tôi chưa bao giờ là sai.

Hàm Chi cảm thấy chiếc váy đó có vẻ đắt tiền và vô cùng sang trọng, nên cô muốn hỏi Vương Hạo vì sao cô phải mặc như vậy. Thế nhưng chưa kịp hỏi thì Vương Hạo lại tiếp tục nói:

- Hôm nay là ngày đầu tiên với tư cách là một người bạn gái của tôi, cậu nên diễn cho tốt đừng để mọi người phát hiện.

- Mọi người? Sao lại là mọi người?

- Hôm nay tôi sẽ đưa cậu ra mắt bố tôi và mọi người để tránh phải bị gán ghép với bất kì ai.

Hàm Chi vô cùng sửng sốt, cô không tin vào những gì mình vừa nghe:

- Cậu nói cái gì? Ra mắt mọi người? Cậu có đùa tôi không vậy? Tôi không đi đâu.

- Sao chưa gì cậu đã phạm phải quy tắc đầu tiên trong hợp đồng của chúng ta rồi?

- Nhưng......

- Đừng lo! Cậu chỉ cần diễn sao cho đúng là được. Còn lại thì để Vương Hạo tôi lo.

Hàm Chi miễn cưỡng lên xe mặc dù trong lòng cô vô cùng lo lắng. Cô chưa bao giờ giao tiếp với những người giàu có, thành đạt và có tuổi nghề cao như bố của Vương Hạo. Vì vậy cô rất sợ bị đôi mắt tinh tườm của họ phát hiện ra. Cô quay sang hỏi Vương Hạo:

- Nhỡ tôi bị mọi người phát hiện ra thì sao?

- Thì cậu sẽ có thêm một chủ nợ mới.

- Ý cậu là....



Vương Hạo đưa cho Hàm Chi bản hợp đồng giữa anh và cô ấy, cụ thể là trang cuối có ghi nếu Hàm Chi vi phạm hợp đồng sẽ phải trả anh 1 tỷ đồng. Lúc này Hàm Chi mới ngớ người ra. Thế là một lần nữa, cô lại bị Vương Hạo chi phối.

Lúc này, Vương Hạo quay sang vuốt đầu Hàm Chi, mỉm cười nói:

- Cố gắng làm tốt công việc của cậu đi!

Cứ thế, chiếc xe của Vương Hạo đã đưa Hàm Chi đến một căn biệt thự rộng lớn được thắp đèn sáng rực là một khu. Căn biệt thự được xây theo kiểu cổ kính nhưng rất sang trọng, xung quanh có hàng chục vệ sĩ. Vương Hạo đỡ Hàm Chi xuống xe, đưa tay ra và nói:

- Việc đầu tiên giữa chúng ta là nắm tay nhau đi vào.

Hàm Chi mặc dù hơi lo lắng nhưng cũng nghe theo Vương Hạo. Bước vào trong, hàng nghìn bông hoa hồng được xếp đan xen để chào đón các vị khách quý. Từ cái bàn, đèn hay những đồ dùng khác đều được trang trí theo tông màu trắng. Hàm Chi bước vào không giấu khỏi sự ngạc nhiên, cứ ngỡ như lạc vào cung điện nào đó. Người người cũng ngày một đông hơn, toàn những người ăn diện lộng lẫy và toát lên phong thái giàu có. Bỗng nhiên, một quý bà giàu có tiến lại chỗ Hàm Chi và Vương Hạo cười tươi nói:

- Chà ~ Vương Hạo, dạo này cháu lớn quá! Không đi cùng lão gia à?

- Cảm ơn dì Hồng. Nay cháu dẫn bạn gái cháu ra mắt mọi người. Có lẽ ba cháu sẽ đến sau ạ.

- Ồ ~ Đây là bạn gái cháu ư? – người phụ nữ quay sang nhìn Hàm Chi – quả nhiên là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Hàm Chi nhẹ nhàng mỉm cười đáp lễ. Sau đó Vương Hạo lại dẫn cô vào trung tâm của bữa tiệc. Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng Hàm Chi: “VƯƠNG HẠO”, khiến cô giật mình quay lại.

- ĐƯỜNG NHI ~ SAO CẬU LẠI Ở ĐÂY!

Hàm Chi suýt đứng không vững, cô không hề biết rằng hôm nay là sinh nhật của Đường Nhi. Hàm Chi giờ đây có muốn trốn tránh cũng quá muộn rồi. Đường Nhi cũng ngạc nhiên không kém, quay sang hỏi Hàm Chi:

- Tại sao cậu lại ở đây? Tôi đâu có mời cậu.

- À.... thì..... – Hàm Chi ngập ngừng

Lúc này, Vương Hạo kéo Hàm Chi sát người mình, tay vòng qua eo ôm lấy cô, nhìn Đường Nhi dõng dạc tuyên bố:

- Đường Nhi! Chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Tặng cậu món quà nhỏ - vừa nói anh vừa đưa cho Đường Nhi món quà do Tư Vũ chuẩn bị - Tiện thể tôi cũng muốn giới thiệu luôn đây là Hàm Chi, bạn gái của tôi.

Đường Nhi sững người, hai tay buông xuống suýt đánh rơi hộp quà mà Vương Hạo tặng, ngạc nhiên nói:

- Cái gì cơ? Hàm Chi là bạn gái của cậu á?

Vương Hạo chưa kịp nói gì, Đường Nhi liền quay sang nhìn Hàm Chi đầy tức giận, cô nói:

- Hàm Chi! Cậu.....

Lúc này Hàm Chi vô cùng khó xử. Có lẽ sau hôm nay Đường Nhi sẽ ghét cô lắm. Hàm Chi cũng thấy rất có lỗi nhưng cô không thể làm gì khác được. Cô cũng không biết bây giờ mình nên mở lời như nào với Đường Nhi.

Có lẽ buổi tiệc hôm nay sẽ còn rất nhiều những bất ngờ khác đang chờ Hàm Chi đối mặt.