Trói Buộc Em Bên Anh!

Chương 67: Nước Pháp - Nơi em nhớ ra anh!






Azaria Richard đi xung quanh, những nơi càng vắng vẻ ít người, hắn càng lại gần chỗ đó, vì nghĩ rằng Tuyết Chi sẽ trốn trong đó.

Đã tới gần trưa, vậy mà vẫn chẳng thấy Tuyết Chi đâu. Hắn đúng là điên cuồng thật rồi. Ra lệnh cho mọi thuộc hạ của mình cùng đi tìm kiếm cô.

Đi đến nội khi rất vắng vẻ, xung quanh toàn là cây cối rậm rạp, có cây còn cao hơn đầu người. Hắn xuống xe, đi vào trong đó để thử tìm.

Tuyết Chi mệt mỏi, sau mấy tiếng chạy thì cô cũng trốn vào một khu rừng nhỏ. Mà nơi ấy lại chính là nơi mà Azaria Richard đang đi vào để tìm kiếm cô.

Cô thấy tiếng động, trốn vào trong một chiếc hang nhỏ gần đó. Ngồi co ro lại một góc, hai tay ôm lấy hai đầu gối của mình. Cố gắng để không phát ra tiếng động. Tuyết Chi định rằng sẽ chạy đến thành phố lớn, nhưng cô lại bị lạc đường nên nó dẫn cô vào trong khu rừng vắng vẻ này.

Tiếng chân dẫm lên những chiếc lá khô, tạo ra 1 âm thanh có chút rùng rợn. Khu rừng có vẻ tối tăm, bóng người cao lớn hiện rõ trước mặt Tuyết Chi. Cái bóng dần to lớn, nó đang đi gần về phía của chiếc hang nhỏ.

Cô im lặng, tim như ngừng đập. Tuyết Chi có thể biết rằng người đang đi vào trong khu rừng này chính là Azaria Richard. Cô càng lui về phía bên trong sâu, quay mặt vào bên trong. Hoang mang lo sợ tột cùng, tim cô đang đập rất nhanh, rất sợ hắn ta sẽ phát hiện ra Tuyết Chi đang ở đây.

Nhưng cũng rất may mắn, hắn ta đi ngang qua chiếc hang nhỏ, không để ý đến nó. Hắn càng đi sâu vào trong khu rừng hơn, tiếng bước chân cũng xa xa dần. Nếu hắn mà đi từ bên trong ra thì có thể rằng sẽ phát hiện ra Tuyết Chi. Vì cửa hang hướng mặt vào bên trong khu rừng.

Nếu bây giờ Tuyết Chi mà nhân cơ hội chạy ra, tiếng lá khô xào xạc cũng khiến hắn ta phát hiện ra, nên cô không thể làm gì được. Tình thế như ngàn cân treo sợi tóc, cô chỉ nín thở để trốn ở đây.

“Ồ, có vẻ trốn không xa được lắm nhỉ?”

Tiếng của Azaria Richard quen thuộc vang lên. Cô ngước đầu lên, thân hình to lớn đang đứng ngay trước mắt cô. Tuyết Chi hoảng sợ, ngã về phía sau, đầu bị đập vào phần hang ở đó. Hắn ta kéo mạnh Tuyết Chi ra, bế người cô lên. Gương mặt lạnh ngắt, giọng nói cũng tỏa ra một sự lạnh kéo, cả người đầy sát khí. Hắn nhìn chằm chằm vào Tuyết Chi như một chú thỏ nhỏ đang ngồi một cục trong hang.

“Tôi.. Xin anh tha cho tôi..” giọng nói cô nói lên, cô chỉ cảm thấy mình đang rất đau đầu, nhưng vẫn rất sợ hãi trước người trước mặt mình.

“Hửm? Tha? Tội này thật sự rất nặng, vì vậy không thể tha được!” Nói rồi hắn lấy sợi dây từ trong túi ra, ép người cô dưới thân mình, buộc chặt hai tay hai chân, miệng cô cũng được bịt lại bởi một mảnh vải.

Xong xuôi, hắn vác người cô lên, sải chân bước về phía xe ô tô của mình. Mạnh bạo thả cô vào bên trong cửa xe sau. Nước mắt Tuyết Chi rơi lã chã, cô sợ hãi lắm. Sợ rằng hắn sẽ làm gì cô. Nhìn gương mặt của hắn lúc thấy cô vô cùng tức giận. Cô có thể cảm nhận rằng, đây là giới hạn của hắn rồi..

Về đến nhà, hắn mang cô lên phòng, đạp mạnh chiếc cửa khiến nó như muốn rơi ra. Azaria Richard thả mạnh cô xuống dưới giường, lập tức ngồi đè lên người cô.

Hắn thẳng tay, tát mạnh sang một bên mặt Tuyết Chi, mặt cô lệch sang một bên, trên má đỏ ửng, còn in nhẹ vết 5 bàn tay. Không dừng lại ở đó, hắn còn tát sang bên má còn lại của cô nữa. Tuyết Chi đau đớn không biết kháng cự như thế nào, chỉ nằm im chịu đau đớn. Tay chân bị trói chặn lại, nửa thân dưới hắn cũng đè lên rồi..

“Em muốn trốn thoát sao? Gan em cũng to lắm nhỉ?”

Cảnh này đối với Tuyết Chi lại vô cùng quen thuộc. Cô nghĩ rằng, mình đã bị như thế này rồi, cũng bị tát, bị mắng, chửi. Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh của Minh Khang, hiện lên cảnh Minh Khang tát cô, rồi cưỡng ép cô, nói những lời rất giống với Azaria Richard đã từng nói với cô.

Hiện tại cô đang rất đau đầu, những hình ảnh đó càng lúc càng hiện rõ trong đầu cô. Nó còn hiện lên những hình ảnh khác, như là cô cùng Minh Khang đi chơi, đi ăn, cả những cảnh cô bị hành hạ ở trong căn phòng tại Anh nữa.

Azaria Richard không tha cho cô, hắn xé mạnh chiếc váy cô đang mặc, cúi xuống cắn mạnh vào cổ, rồi đôi gò bồng trắng. Cô đau đớn, chịu đựng hắn định cưỡng hiếp mình. Trong đầu cô vẫn hiện lên những hình ảnh của Tuyết Chi và Minh Khang. Bỗng nó còn hiện lên cả hình ảnh của Azaria Richard, hắn đã từng dịu dàng với cô như nào, hiền lành như nào, và cả Minh Khang đã cấm cản cô tiếp xúc với hắn như thế nào, hiện lên hết.

“Anh.. Anh Minh Khang.. Minh Khang..” miệng cô vô thức gọi lên tên Minh Khang, hiện giờ cô chỉ mong anh sẽ xuất hiện ở đây thôi, cô đã nhớ ra anh rồi!

“Minh Khang, anh cứu em với.. hức.. aaaaa”

Azaria Richard càng điên cuồng cắn cô hơn. Hắn tức điên, phát ghen cuồng lên khi nghe Tuyết Chi nhắc đến tên của Minh Khang. Chẳng lẽ cô đã nhớ ra điều gì sao?

“Em được! Dám nhắc đến tên của người con trai khác trước mặt tôi sao? Được! Tôi sẽ không kiêng nể gì nữa. Em sẽ phải chịu từng đợt hành hạ của tôi.”

Cửa phòng bị khoá chặt, đột nhiên bị tung mạnh ra. Chiếc cửa được làm bằng loại gỗ chắc chắn nhất, nhưng cũng bị tung ra bởi sức mạnh đằng sau. Một đám người xông vào bên trong.

“Tuyết Chi. Tuyết Chi!”