Trói Buộc Em Bên Anh!

Chương 41: Người giúp việc lạ




Mấy ngày hôm nay, có một người giúp việc mới chuyển đến. Trông cô ấy rất lạ, không có thân thiện mấy bà không giống như những người giúp việc trong nhà. Minh Khang nhờ quản gia John tìm thêm người để dọn dẹp phòng của Tuyết Chi và anh, và cũng chính là cô ấy. Vì không thấy có biểu hiện hay có hành vi khác lạ nên Minh Khang cũng đồng ý để cô ấy có thể làm việc.

Nhưng đối với Tuyết Chi, cô ấy rất là lạ. Mỗi khi cô ấy đến dọn dẹp phòng cô, Tuyết Chi ngồi trên giường. Cô cảm thấy cô giúp việc này cứ nhìn chằm chằm vào mình, lâu lâu thì nở nụ cười có hơi quái dị, hay nhiều lúc còn liếc trộm nhìn Tuyết Chi. Cô tự hỏi, bộ cô có làm sao không nhỉ? Cô cũng lễ phép nói chuyện lịch sự rồi, nhưng cô giúp việc ấy có vẻ không được hoà đồng cho lắm, đối với người khác là vậy, nhưng đối với Tuyết Chi thì cô ấy lại vui vẻ và thân thiện lắm. Tuyết Chi cho rằng, chắc đó là tính cách của mỗi người một khác, nên cô cũng không quan tâm lắm. Không nên nói cho Minh Khang biết, sợ anh sẽ đuổi việc cô giúp việc ấy.

Và cô ấy tên là Gloria..

Cũng như mọi ngày, cứ khoảng 1 tuần là cô Gloria lại đến dọn dẹp phòng. Vì Tuyết Chi và Minh Khang cũng ở rất sạch sẽ, nên việc 1 tuần dọn phòng 1 lần cũng không phải là 1 vấn đề.

Cô Gloria bước vào trong phòng, Tuyết Chi đã ngồi sẵn ở trên giường đợi cô vào rồi..

“A.. chào cô Gloria!”

“Chào cô chủ.. Tôi lại đến dọn dẹp phòng rồi đây!”

“Dạ”

Trong lúc cô Gloria dọn dẹp thì Tuyết Chi có bắt chuyện. Cả hai người vừa làm việc vừa nói chuyện với nhau, trông rất hoà hợp với nhau! Cô ấy cũng không nói cái gì quá xa vời, sợ rằng Minh Khang sẽ nghe thấy hết tất cả. Vì trong một lần dọn phòng, cô Gloria có vô tình thấy được chiếc camera giấu kín, nó chỉ nhỏ nhỏ thôi nhưng thuộc loại xịn đang giấu trong một góc tủ nhỏ, xung quanh đều là đồ và chậu hoa. Bởi thế mà Tuyết Chi không thể phát hiện ra được, cô Gloria thấy nên cố tình lơ đi.

“Thiếu phu nhân này..”

“Dạ?”

“Cô ở đây được bao nhiêu lâu rồi?” Cô Gloria bất chợt hỏi

“Dạ. Cháu ở đây cũng được nửa năm rồi ạ”

“Ồ. Vậy cũng khá lâu rồi chứ. Mà tôi thấy chủ yếu thiếu phu nhân đều ở trên phòng thôi, không có xuống dưới tầng lắm.”

“Dạ đúng rồi. Cháu có sự cho phép của Minh Khang thì mới được xuống thôi ạ” Tuyết Chi cười mỉm

“À. Vâng. Thôi thiếu phu nhân ngồi ở đây nhé. Tôi làm việc xong rồi.”

“Dạ. Cô đi xuống cẩn thận!”

“Cảm ơn thiếu phu nhân!”

Nói rồi cô Gloria đi xuống dưới tầng, để lại Tuyết Chi ở trên phòng. Kịp lúc Minh Khang bước vào..

“Anh.. anh về rồi”

Minh Khang cởi vest ra, quăng nó lên cái sofa, sau đó mệt mỏi mà đè lên Tuyết Chi.

“Tôi mệt quá, em sạc pin cho tôi đi”

Minh Khang vừa trải qua 1 cuộc họp cổ đông vô cùng căng thẳng. Cũng may là cứu vớt được tình hình của tập đoàn, không những thế còn tăng thêm % cho công ty nữa.. Có lẽ anh rất mệt!

Thấy anh như vậy, Tuyết Chi không biết mình phải làm thế nào. Cô đành giữ gáy anh, hôn lên đôi môi ấy. Được 3 giây, cô lại bỏ ra trong sự tiếc nuối của Minh Khang..

“Ít quá. Không tiếp nhận được phần trăm nào!”

“Em..em..” Minh Khang đòi hỏi quá!

“Thôi được rồi, để tôi tiếp nhận nào!”

Nói rồi anh cúi xuống hôn lấy môi cô, cuồng bạo mút lấy hai cánh môi Tuyết Chi khiến nó sưng đỏ lên. Chiếc lưỡi tham quan khắp khoảng miệng, hút hết năng lượng..

Anh nhả môi cô ra, cắn mạnh vào cổ khiến nó bật máu. Sau đó lại liếm hết chỗ máu đó của Tuyết Chi..

“Ưm.. đau quá”

“Đã tiếp nhận được năng lượng!”

Nói xong anh bật dậy, lấy quần áo rồi vào nhà tắm rửa. Một lúc sau, anh bước ra ngoài, trên người quấn mỗi chiếc khăn che phần bên dưới. Cơ bụng săn chắc lại xuất hiện..

“Anh.. anh mặc quần áo vào đi.” Cô ngại ngùng mà nhìn ra đằng khác

“Hửm?” Minh Khang nhướng mày

“... Anh”

Anh đi lại gần Tuyết Chi, cầm lấy tay cô để lên bụng mình. Mặt cô giờ đỏ lắm rồi, vậy mà anh còn chọc được. Anh di chuyển tay cô xung quanh cơ bụng của mình, sau đó còn đee xuống dưới chỗ quấn khăn..

“A..a..đừng”

Minh Khang vẫn giữ vị trí tay của Tuyết Chi ở đó, tay còn lại từ từ cởi chiếc khăn tắm ra..

“Aaaaaaa...không!”

“Ahahaha. Chọc em tý thôi mà mặt đỏ ửng lên rồi.” Minh Khang cười lớn

Cô ngượng ngùng, không biết giấu mặt vào đâu. Rụt lấy tay mình lại, sau đó úp mặt vào gối..

“Được rồi. Ở im đây, tý tôi mang cơm lên cho..”

“Dạ”

Minh Khang lại xuống phòng. Dạo này, tâm trạng của anh tốt hẳn lên, vì Tuyết Chi rất ngoan, nghe lời anh nữa. Nếu tình trạng này diễn ra lâu, thì có khả năng Minh Khang sẽ cho Tuyết Chi sự tự do, sau đó anh quyết định sẽ đi đăng ký kết hôn với cô nữa..

Tuyết Chi không làm gì, chỉ ngồi ở cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài. Bỗng cô thấy cô Gloria đi qua chỗ đó, nhìn thẳng lên chỗ Tuyết Chi đang ngồi, sau đó gật đầu mà nở nụ cười. Tuyết Chi cũng lễ phép mà gật đầu lại. Cô thấy cô Gloria cũng dễ thương thân thiện mà. Nhưng lại nghe quản gia John và một số những cô giúp việc khác đều nói rằng tính tình lạ, không hoà đồng.

Một lúc sau, Minh Khang bước lên với khay thức ăn trên tay. Mùi thơm của thức ăn nghi ngút bay khắp trong căn phòng, khiến cho chiếc bụng của cô sôi sùng sục lên..

*Ọc ọc*

“Có vẻ đói rồi sao?” Anh nhìn cô mà cười tươi

“V..vâng..”

“Được rồi, ra đây tôi đút cho ăn nào!”

Anh đi lại gần chỗ cô, lấy cái thìa, sau đó đút từng miếng cơm cho Tuyết Chi. Cái bụng đói bây giờ cũng được lắp đầy thức ăn khiến cô thoải mái vô cùng..

“Ngồi im đây, để tôi xuống cất đồ”

“Dạ”

Minh Khang sải chân bước ra cửa. Vừa mở được cái cửa thì cô Gloria bất thình lình xuất hiện sau cánh cửa. Cô nhìn thấy Minh Khang thì giật nảy mình, anh có hơi nhíu mày..

“Dạ. Thiếu gia!”

“Cô đứng đây làm gì?”

“Dạ.. tôi... tôi có để quên cái cọ ở trong phòng..”

“Dạ? Của cô đây cô ơi!” Tuyết Chi nghe thấy thì hướng mắt sang cái cọ đang nằm trên tủ đựng đồ, Tuyết Chi bèn nói lại để đưa cho cô Gloria.

“Vâng. Cảm ơn thiếu phu nhân, thiếu gia!” Cô Gloria cúi đầu

“Được rồi. Cô xuống đi!” Minh Khang ra lệnh

Minh Khang trước giờ rất cẩn thận, chọn những người giúp việc an toàn nhất để bảo vệ được căn nhà. Lúc đầu thấy cô Gloria có hơi là lạ, nhưng làm được một thời gian thì anh cũng an tâm hơn vì cô Gloria không có dấu hiệu bất thường gì cả. Khi thấy cô bất thình lình đứng trước cửa như vậy, anh có hơi nghi ngờ điều gì đó. Thì ra chỉ là hiểu lầm. Minh Khang gạt bỏ suy nghĩ của mình đi..