Trên một cái bàn gỗ có trải một tấm vải ren được thêu hoa văn, trong cái đĩa hoa tinh tế được bày đầy ắp các món ăn hợp khẩu vị. Sở Nhược mặc đồ ngủ tơ tằm, nhàn nhã hưởng thụ bữa sáng, Hòe thì cung kính đứng ở bên cạnh.
“Đại tiểu thư còn cần thêm trà không?”
Sở Nhược vịn mép bàn, đứng dậy, “Không cần đâu! Nên đi học rồi.”
“Đại tiểu thư đây là đồng phục!” Hòe gập người, hay tay cầm bộ quần áo gấp gọn gàng đưa cho cô.
Sở Nhược nhận lấy, vẫy vẫy tay, “Anh ra ngoài đi! Tôi muốn thay quần áo.”
“Đại tiểu thư, có cần tôi giúp cô không?” Hòe ngẩng đầu lên, miệng treo một tia ý cười dịu dàng.
“Không cần!” Sở Nhược chỉ về hướng cửa, hy vọng Hòe thức thời nhanh chóng ra ngoài.
“Đại tiểu thư, xin cô hãy nhớ kỹ nơ bướm ở phía trước đừng thắt sai nữa nhé.”
“Câm miệng!” Sở dĩ khi đó mặc sai chỉ là vì cô còn chưa biết đồng phục mặc thế nào mà thôi.
“Đại tiểu thư, vậy tôi xin phép cáo lui trước nhé.” Hòe cung kính gập người, thuận tiện đóng cửa lại.
Đồng phục của trường học, bên trong là áo sơ mi màu trắng, cổ áo sơ mi có thiết kế đặc biệt, có độ cong xinh đẹp, phía trên túi áo thêu tên của trường học, bên ngoài phối thêm một cái áo khoác màu đen, nút áo màu vàng kim trên áo khoác lấp lánh phát quang, khí chất bức người. Nghe bộ đồng phục này là mời nhà thiết kế đến thiết kế, vì vậy giá cả của một bộ cũng cỡ vài vạn tệ.
Nhìn chăm chú bản thân mình trong gương, gương mặt vẫn có chút tiều tụy, Sở Nhược cổ vũ bản thân, điều chỉnh lại nơ áo lần nữa.
Sở Nhược ngập tràn tự tin đẩy cửa ra, Hòe lập tức tiến lên trước, chân dài sải bước, không đến hai bước đã chạy đến trước mặt cô, Hòe vẫn luôn duy trì một loại khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, nhưng lần này ngược lại cách cô rất gần, sắc đẹp chấn động lòng người rõ ràng bày ra trước mắt, gần đến mức cô có thể nhìn rõ lông mi của anh có bao nhiêu sợi.
Khoảng cách như thế này giống như có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, đôi mắt sâu láy của Hòe vẫn đang khoá chặt trên người cô, giống như bám riết cả người cô, như ngồi trên đống lửa.
“Anh…làm gì đó?” Sở Nhược lùi về sau một bước, tay lập tức bị túm lấy.
Ánh mắt kinh sợ nhìn về phía anh, gương mặt của Hòe không chút biểu cảm, tay của anh hướng gần về phía cô, đôi mắt như sắp chạm lên mặt cô, vào khoảnh khắc ấy hơi thở của cô như muốn ngừng lại.
“Đại tiểu thư, chỗ này có chỉ dư.” Anh cầm sợi chỉ dư lên, lộ ra nụ cười ấm áp.
“……”
“Lần sau tôi tự mình biết lấy.”
“Được thôi.”
Thân là đại tiểu thư của nhà họ Sở, cách đến trường tất nhiên cũng là một kiểu khoe khoang, xe đón xe đưa không chỉ được nhập khẩu từ Châu Âu, giá cả còn được tính bằng đơn vị ngàn vạn, con số chi phí sửa chữa cho một vết xước nhỏ cũng khiến người xem không khỏi đau lòng.
Chiếc xe vừa dừng lại, Hòe bước xuống xe giúp Sở Nhược mở cửa xe, các loại xe sang trọng tất nhiên là tiêu điểm chú ý của mọi người, Sở Nhược vừa xuống xe lập tức chú ý đến ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về hướng này, cô không khỏi thở dài một hơi. Cách thức khoa trương thế này cô thật sự không hề thích, nếu không phải người trong gia tộc luôn kiên trì dùng cách này để đến trường về nhà, cô vẫn thật sự muốn dùng cách bắt xe bus vừa đơn giản vừa khiêm tốn để giải quyết.
Trên đường đến trường, cũng rất thu hút sự chú ý của mọi người. Sở Nhược là đại tiểu thư gia tộc có tiếng, tuy rằng nhìn qua yếu đuối vô năng, nhưng vẫn sẽ có rất nhiều người lại gần bắt chuyện. Dù gì nhìn vị quản gia hầu hạ ở bên cạnh cũng có thể nhìn ra được sự coi trọng của gia tộc dành cho cô. Đối mặt với những người muốn đến móc nối quan hệ, cô luôn duy trì nụ cười tốt đẹp, giả vờ chẳng hiểu gì cả, cái gì cũng không trả lời, những người nọ tất nhiên sẽ cụt hứng mà rời đi.
Bỗng nhiên có một cặp trai xinh gái đẹp đi về phía bọn họ, dấy lên một trận xôn xao.
“Wow! Là Sở Dao tiểu thư kìa! Chàng trai bên cạnh cậu ấy là công tử của nhà họ Lâm đúng không nhỉ!
“Nhất định là cháu gái ruột của nhà họ Sở quay về rồi, nên Sở Dao mới vội vã móc nối quan hệ đấy nhỉ!” Một nhóm nữ sinh ở bên cạnh âm thầm bàn tán.