Trói Buộc Đại Tiểu Thư - Ngâm Hồn

Chương 22




Chuông reo vào tiết, Sở Nhược phiền não vặn ngón tay, run chân, giống như một người cai nghiện, toát mồ hôi hột, đôi mắt đỏ bừng.

Trận trêu đùa đêm hôm đó đã sớm khiến cô phát cuồng, khoảnh khắc khi Hòe thu tay về, có mấy lần Sở Nhược muốn bảo anh tiếp tục, cô cố gắng áp chế ham muốn của mình, cố gắng không để cô đắm chìm vào cạm bẫy, không muốn để anh nhìn ra sự say mê của cô đối với chuyện tình dục.

Cô rất sợ, cô sợ mình không thể khắc chế bản thân, sợ cô sẽ khóc lóc cầu xin Hòe chơi đùa cô.

Bạn học nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt lấy làm lạ, “Cậu bị sao thế?”

“Sao là sao?”

Bạn học chỉ vào mặt bàn bừa bộn, Sở Nhược nhìn mà dại ra.

Trên bàn một đống hỗn độn, toàn bộ đều là mảnh giấy bị cô xé tan.

Chỗ này toàn bộ đều là do cô làm sao?

Bạn học lo lắng hỏi cô: “Sở Nhược, có phải dạo này cậu áp lực rất lớn không?”

“Tớ…..” Cô không biết nên thừa nhận hay là phủ nhận, trạng thái không nói nên lời, thật là kinh khủng.

“Gần đây đại tiểu thư bị áp lực quá lớn, đều trách tôi không làm tròn trách nhiệm.”

“Làm sao có chuyện đó? Nếu anh nói anh không tận trách, vậy thì không có ai tận trách.”

Hòe và bạn học nữ kia nói vài lời khách sáo, chỉ có điều những lời đó Sở Nhược đều không nghe lọt vào tai.

“Sở Nhược! Sở Nhược!”

Bị gọi tận vài tiếng Sở Nhược mới ngơ ngác ngẩng đầu, “Sao thế?”

Bạn học đặt cánh tay lên bả vai của cô, “Sở Nhược, tớ biết cậu rất chú trọng thành tích, nhưng cũng đừng vì thành tích mà dồn nén quá nhiều áp lực.”

Sở Nhược lườm Hòe một cái, hóa ra anh giải thích thành cô bị áp lực quá lớn!

“Không, thật ra là…..” Sở Nhược thật sự không nhịn nổi cục tức này, cùng lắm là cá chết lưới rách.

Trong hoa huy*t truyền đến trận rung động kịch liệt, khiến phía dưới của cô vừa tê vừa dại, khoái cảm mãnh liệt lan tràn khắp nơi, cảm giác như bị giật điện khiến người ta điên cuồng, đôi tay Sở Nhược  bám lấy cạnh bàn.

“A…” Sở Nhược vừa nói một chữ thì lập tức bịt chặt miệng, nếu không làm như thế tiếng rên rỉ sẽ thốt ra mất.

Bạn học nữ cúi đầu quan tâm hỏi: “Sở Nhược, thân thể của cậu vẫn ổn chứ?”

Sở Nhược sợ bị phát hiện, bèn gật đầu như giã tỏi.

“Không khỏe thì phải nói ra, tớ có thể đưa cậu đến phòng y tế.”

Sở Nhược ra dấu ok, rồi mỉm cười với cô ấy.

“Không cần lo lắng, tôi sẽ chú ý đến đại tiểu thư.”

Người vừa đi, Sở Nhược lập tức hậm hực lườm Hòe.

“Sao thế?” Môi đỏ của Hòe cong lên, nở nụ cười hoàn mỹ.

Tắt ngay, Sở Nhược dùng khẩu hình miệng nói.

“Cái gì cơ? Tôi không nghe rõ.” Hòe cố ý nghiêng người về phía trước, dáng vẻ giả vờ không nghe thấy.

“Tắt cái gì cơ?”

Vấn đề này lôi kéo ý thức của Sơ Nhược quay về một đêm trước.

Hòe nói có một món đồ tốt muốn chia sẻ với Sở Nhược, trực giác của cô cảm thấy đây không phải là thứ gì tốt lành.

Đó là một món đồ be bé màu hồng nhạt, có hình bầu dục, nhìn vào rất giống một cây son dưỡng có tạo hình đáng yêu.

Sở Nhược cầm nó trên tay, “Son dưỡng à?”

“Để anh dạy em cách sử dụng.” Gần đây mỗi khi Hòe muốn giở trò xấu sẽ tự xưng anh, gọi Sở Nhược là em.

Không đợi Sở Nhược nghĩ thêm, Hòe đã nhanh chóng cởi áo lót của cô xuống, kết nối nguồn điện, dán cái thứ có vỏ nhựa lạnh băng ấy lên bầu vú của cô, quả cầu nhỏ màu hồng bắt đầu rung động.

đầu v* bắt đầu tê dại, dần dần trở nên co rút, giống như đóa hoa e thẹn

Sở Nhược hít sâu một hơi, “Đây là cái gì vậy?”

Hòe không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại dùng đầu lưỡi cuốn lấy bầu vú của cô, chậc chậc liếm mút.

Âm thanh dâm mỹ lọt vào tai cô khiến nó nóng bừng.

“Đại tiểu thư, em có biết không? Công dụng của món đồ này ấy.”

“Tôi không muốn biết.” Anh không nói cô cũng đã đại khái đoán ra rồi.

Hòe vẫn là có lòng tốt giải đáp cho cô biết, “Đây là vật dụng dành cho phụ nữ tự an ủi, tên gọi là trứng rung, em có biết bình thường phụ nữ sẽ đặt nó vào đâu không?”

Ngoại trừ vùng ngực, còn có chỗ khác nữa sao?

“Đáp án là ở đây!” Món đồ màu hồng nhạt ấy bị anh nhét vào trong hoa huy*t, vật lạ đột ngột ghé thăm, khiến Sở Nhược kẹp chặt hai chân, muốn ép nó ra ngoài, nhưng ngón tay của Hòe lại đẩy thứ đó vào sâu bên trong.