Trói Buộc Đại Tiểu Thư - Ngâm Hồn

Chương 15: Thi đấu




Hòe từ phía sau vén những sợi tóc lòa xòa của cô ra sau tai. Mặc dù da gà óc ác của Sở Nhược đều đã dựng lên, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình thản ung dung.

Hòe thu hết mọi thứ vào đáy mắt, nhưng cũng lặng lẽ không lên tiếng, mà nở nụ cười nhẹ, “Đại tiểu thư, nên ra sân rồi.”

Sở Nhược hít sâu một hơi, thử thả lỏng trạng thái, ngẩng cao đầu bước ra sân.

Sở Nhược vừa bước lên vũ đài, tất nhiên sẽ là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, đối mắt với Bạch Xuân trong tư thế ngập tràn tự tin, còn có ánh mắt nghiêm nghị của Sở Nghiên, trong ánh mắt nóng rực ấy tựa như có viết nếu như mày dám thua, mày sẽ chết chắc. Nếu nói trong lòng không hoảng sợ thì đó hoàn toàn là nói dối.

Sau khi các tuyển thủ vào vị trí, trọng tài tuyên bố cuộc thi bắt đầu, bỗng nhiên, kiếm của Bạch Xuân hừng hực khí thế vung ra, dưới sự tránh né chậm chạp của Sở Nhược, chẳng mấy chốc, mũi kiếm của Bạch Xuân đã chạm vào quần áo bảo hộ của Sở Nhược với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, tiếng chuông ăn điểm chói tai cũng theo đó vang lên. Trong hiệp đầu tiên, chỉ trong vài gây Bạch Xuân đã giành trước được một điểm, vẻ mặt đắc ý không chút che giấu.

Cho dù thi đấu cái gì cũng đều là như thế, nếu như trong hiệp đầu tiên của trận thi đấu, dùng tốc độ thật nhanh giành được thắng lợi, rất có thể đánh bại được lòng hăng hái của đối thủ.

Nhìn thấy Bạch Xuân giành được một điểm đầu tiên, phía dưới rộ lên một trận hoan hô, Sở Nhược cũng âm thầm ăn mừng, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Nếu như trong hiệp thứ hai tiếp theo đây, cũng chính là trong 6 phút còn lại, nhanh chóng thất bại, cô sẽ có thể hoàn toàn nắm chắc phần thua rồi.

Bàn tính như ý của Sở Nhược tính toán rất hay, nhưng chuyện đời làm sao có thể được như ý mình đây?

Hiệp thứ hai vừa bắt đầu, Bạch Xuân trực tiếp tiến công, giả vờ phải giả cho tới, cô cũng không thể thua cuộc quá nhanh, cô nghiêng người tránh né, liên tiếp tránh khỏi mấy lần công kích của Bạch Xuân, bước chân của Sở Nhược không đứng vững, dưới chân trượt dài, ngã nhào xuống vũ đài, trần nhà màu trắng xuất hiện trước mắt, ngay lúc cô nghĩ rằng cơn đau đớn sắp ập đến thì một cơ thể ấm áp đã đỡ lấy cô, mùi hương quen thuộc ấy lập tức cho cô biết người đó là ai, gương mặt của Hòe xuất hiện trước mặt, gào thét xung quanh, dáng vẻ anh hùng cứu mỹ nhân, khiến các nữ sinh tại hiện trường âm thầm động lòng.

Tất cả mọi người lần lượt bàn tán, hơn cả trăm đôi mắt nhìn chằm chằm vào Sở Nhược, dưới ánh đèn chói mắt, tầm nhìn trở nên mơ hồ, đầu của cô cũng trở nên choáng váng, chuyện sau đó cô hoàn toàn không còn nhớ rõ.

Khi Sở Nhược vừa tỉnh lại, lại đang ở một nơi trắng xóa, ga giường màu trắng, vách tường màu trắng, còn có một người mặc áo blouse trắng.

“Bạn học Sở, em tỉnh rồi à?” Cô y tế mỉm cười nhìn cô chăm chú, gương mặt tròn trịa hiền hậu ấy khiến người ta an lòng.

Hóa ra cô đã được đưa đến phòng y tế! Nói vậy là cô thua cuộc thi rồi.

“5 nhân 5 bằng bao nhiêu?”

“Hả?” Sở Nhược không hiểu chuyện gì.

“Trả lời cô là được rồi.”

Sở Nhược ngoan ngoãn trả lời, “Dạ 25.”

Cô y tế liên tiếp hỏi mấy câu hỏi về toán học, Sở Nhược đều trả lời chính xác, cô y tế vừa ý gật gật đầu, rồi tiếp tục hỏi: “Em có cảm thấy đau đầu, choáng váng không?”

Sở Nhược lắc đầu, rồi sờ sau gáy, tuy rằng ngã từ trên vũ đài xuống, nhưng không đau chút nào, cũng không có bị sưng.

Cô y tế cầm lên một tờ giấy đặt trước mặt cô, “Tờ giấy trước mặt này viết những gì?”

Sở Nhược do dự một hồi, rồi mới đọc ra những chữ viết trên đó, “Hướng dẫn chăm sóc an toàn…”

“Xem ra đầu óc không có bị thương. Sau khi về nhà, nếu như sợ có khả năng chấn động não, đồng thời phát hiện có những triệu chứng nêu trên, hãy nhanh chóng đến bệnh viện.” Cô y tế đưa cho cô một tờ giấy, Sở Nhược ngơ ngác nhận lấy.

“Đợi quản gia của em đến tìm em, em có thể quay về ngay.” Cô y tế nói xong thì tiếp tục bận việc của cô ấy, để Sở Nhược ngồi ở ngác một bên.

Cửa phòng y tế bị thô bạo mở ra, cửa đập lên vách tường vang “rầm” một tiếng, dọa cho cô y tế run rẩy một hồi.

Bạch Xuân vênh váo sải bước, không cảm thấy có lỗi vì hành động thô lỗ của cô ta, ngược lại bừng bừng khí thế đi về phía Sở Nhược, một dáng vẻ muốn hỏi tội Sở Nhược.

Cô y tế nhìn về phía Bạch Xuân với ánh mắt quở trách, “Cửa đừng mở mạnh sức như thế, sẽ hỏng đấy.”

Bạch Xuân kéo cái ghế trước giường bệnh của Sở Nhược ra, không chút khách khí mà ngồi xuống, vừa ngồi xuống lập tức phồng má, nhìn chằm chằm.

“Làm sao thế?” Tuy rằng Sở Nhược không muốn mở miệng hỏi, nhưng nếu như cô không khỏi có thể Bạch Xuân sẽ ngồi đây rất lâu.

Trong đôi mắt to tròn phân rõ trắng đen của Bạch Xuân, mang theo vẻ tức giận nồng đậm, “Quá đê tiện.”

“Cái gì cơ?” Lời này nói chẳng đầu chẳng đuôi, bảo người ta làm sao hiểu được.

“Rõ ràng bị dọa đến ngất đi, còn phái người khác lên sân, cái này chính là gian lận! Cậu còn lợi dụng quyền thế của nhà họ Sở khiến trường học thừa nhận hành vi này.” Bạch Xuân không ngừng phàn nàn, phẫn hận không công bằng.

Đối mặt với lời chỉ trích của Bạch Xuân, Sở Nhược kinh ngạc, “Cậu đang nói gì thế? Tôi đâu có phái người khác thay tôi lên sân đâu.”

“Đừng giả vờ nữa, Sở Nhược! Rõ ràng là cậu cố ý ngất xỉu, làm cho Hòe thay cậu lên sân đúng không! Quả nhiên chủ nhân không có năng lực, phải để người dưới trướng gánh chịu hết mọi thứ! Hành vi này thật đúng là đê tiện bỉ ổi.” Ngữ khí chua lét của Bạch Xuân hệt như vừa ăn chanh xong.

“Tại sao Hoè lại thay tôi ra sân? Theo như tôi biết, ngất xỉu không phải là thua rồi sao? Hòe cũng thuộc quyền sở hữu của cậu rồi.” Trong ký ức của Sở Nhược, quy tắc không có chuyện thay nhau ra sân.

Hai mắt Bạch Xuân híp lại, ngập tràn khinh bỉ. “Sở Nhược, tôi thật sự nhìn không ra cậu còn là một diễn viên chuyên nghiệp đấy! Bây giờ cậu còn muốn giả vờ mình là người vô tội sao? Thật đúng là giả tạo!”

Cho dù Bạch Xuân nói thế nào, Sở Nhược vẫn kiên nhẫn truy hỏi, “Sau khi tôi ngất xỉu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Còn giả vờ không biết chuyện gì sao? Được, vậy để tôi nói cho cậu biết. Sau khi cậu ngất xỉu, Hòe phái người đưa cậu đến phòng y tế. Thay cậu nhảy lên sân, nói muốn thay cậu quyết đấu, còn không chút lưu tình mà đánh bại tôi, dùng ngữ khí sỉ nhục nói rằng chủ nhân cả đời này sẽ chỉ có mỗi mình cô. Hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi của tôi, chưa bao giờ có người dám đối xử với tôi như vậy.” Bạch Xuân cắn chặt môi, hai tay túm lấy vạt váy, thân thể tức đến mức run rẩy.

Sở Nhược khó hiểu, “Tại sao lại không từ chối việc Hòe giúp tôi ra sân? Chỉ cần cậu nói không, phần thắng không phải sẽ thuộc về cậu rồi sao?”

“Không phải cậu đã bảo Hòe nói rằng, anh ta không muốn có một người chủ nhân yếu kém hơn anh ta sao, dáng vẻ anh ta vừa nói xong dưới đài vang rộ lên tiếng hoan hô cổ vũ, bảo người ta từ chối kiểu gì được.” Ánh mắt của Bạch Xuân giống như sắp nhào đến xé nát cô vậy, móng tay sắc bén màu hồng nhạt ma sát vào nhau, chuẩn bị cào nát mặt cô, khiến Sở Nhược rùng mình một cái.