Trời Biết Đất Biết, Chỉ Mình Em Biết

Chương 10: 10: Họp Phụ Huynh





TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT
Tác giả: Tần Phương Hảo
Người dịch: Tặng cậu câu chuyện
_________________________________________________
Lộ Hủ ngồi trong xe khóc rất lâu, nước mắt tuôn ra như vừa mới được mở van vậy, không làm thế nào để ngừng lại được.
Nỗi khủng hoảng đối với cuộc sống mới, sự áp lực của lớp mười hai, còn có cả cảm giác thất bại do việc thích Khúc Tu Ninh mang lại.

Cô vốn cho rằng mình có thể điều chỉnh sắp xếp lại cảm xúc giống như việc phân loại sắp xếp sách vở vậy, chỉ là cô không ngờ đến, cô không cách nào đem tất cả mọi chuyện sắp xếp gọn gàng ngăn nắp được.
Mẹ cô vẫn chỉ nắm lấy tay cô, không nói thêm gì.
Nhưng cái gì cô cũng hiểu.
Sau đó, bữa cơm trong nhà hàng Nhật biến thành bữa tối ấm áp hiếm khi có được giữa Lộ Hủ và mẹ mình.
Cả buổi tối, mẹ cô đều không nhắc tới chuyện thi cử đáng ghét và bảng xếp hạng thành tích, cũng không ép buộc cô phải sửa lại thói quen nhỏ nào đó.

Vị nữ cường nhân này tạm thời cởi bỏ bộ giáp xuống, biến trở thành một người mẹ thấu hiểu tâm tư của con gái, con gái xin gì được nấy.
Buổi tối Lộ Hủ ngủ ở nhà mẹ, phòng của mẹ cũng gọn gàng và đơn giản như con người của bà ấy, các thiết bị trang trí lắp đặt nhìn thì đơn giản nhưng không hề rẻ, mọi đồ đạc trong nhà đều đáng giá rất nhiều tiền.
Trên bàn tivi được bày mấy khung ảnh giấy màu sắc sặc sỡ, trong khung đều là ảnh chụp chung của Lộ Hủ và mẹ, những khung ảnh đó còn là do chính tay Lộ Hủ tự làm trong tiết thủ công lúc còn học tiểu học, nhìn không được ăn nhập với đồ đạc trong nhà cho lắm, nhưng mẹ vẫn đặt chúng ở vị trí nổi bật bắt mắt nhất.
Thường ngày Lộ Hủ sẽ thỉnh thoảng đến đây ở, hai mẹ con mỗi người một phòng, không ai làm phiền ai, nhưng tối nay cô muốn ngủ cùng mẹ.
Mẹ cô cũng phá lệ không bận bịu công việc nữa, bà nằm trên giường ôm lấy cô, tay nhẹ nhàng vỗ về dỗ cô chìm vào giấc ngủ, giống hệt như lúc còn nhỏ.
"Mẹ, trên người mẹ có mùi."
Mẹ cô giơ tay lên, ngửi thử góc áo ngủ: "Mẹ vừa tắm rồi mà."
"Chính là mùi mà chỉ trên người một mình mẹ mới có, người khác đều không có, con vừa ngửi liền biết đó là mẹ.

Trên người mẹ, gối của mẹ, trong nhà, khắp mọi nơi đều là mùi đó." Nói xong, Lộ Hủ vùi đầu vào cánh tay mẹ.
Đó là loại mùi mà có thể làm cho cô có được cảm giác an toàn.
Chẳng đến mười mấy giây sau, hô hấp của cô dần đều, yên ổn chìm vào giấc ngủ, không phát hiện ra mẹ đã nước mắt ngập mặt rồi.
***

Hơn tám giờ tối ngày hôm sau, mẹ lái xe đưa Lộ Hủ về nhà.
Trên đường đi, Lộ Hủ nhận được điện thoại của cô Phạm, hỏi cô ngày mai có thời gian không, buổi họp phụ huynh cần người đến giúp phát bài thi.
"Chủ nhiệm lớp các con à? Vẫn là cô gái đó hả?"
Lộ Hủ đáp "vâng" một tiếng, kể với mẹ chuyện cô Phạm mang thai, nói rằng có vị phụ huynh muốn đổi giáo viên đã chủ nhiệm lớp cô hai năm là cô Phạm, Lộ Hủ còn tỏ ý tức giận với mấy vị phụ huynh không thấu tình đạt lý kia.
"Sao con không nói sớm?" Ngữ khí của mẹ cô đột nhiên nghiêm túc trở lại.
Lộ Hủ rụt cổ lại, hôm qua chẳng phải vẫn còn tình mẹ con thắm thiết lắm sao, ai mà ngờ được giờ mẹ cô lại thế này.
Mẹ cô lấy điện thoại ra định gọi đi, trước đây bà từng giúp vị lãnh đạo nào đó trong nhà trường một vụ án về tranh chấp tài sản thừa kế, ngày lễ ngày tết đều sẽ hỏi thăm nhau, mối quan hệ cũng cứ duy trì như vậy.
Lộ Hủ vội vàng giữ tay mẹ mình lại: "Mẹ! Chuyện này nhà trường chắc chắn sẽ suy xét mà, mẹ đừng hỏi nữa."
"Con là con gái của mẹ, sao mẹ có thể không hỏi han được? Lớp mười hai quan trọng, môn vật lí cũng quan trọng, giáo viên chủ nhiệm này chắc chắn phải đổi.

Dẫn dắt lớp tốt nghiệp vất vả biết bao, huống hồ gì cô ấy còn đang mang thai, đối với các con hay đối với cô ấy đều không phải là chuyện tốt.

Mấy đứa trẻ các con chính là thích coi trọng tình cảm! Nhưng tình cảm dù có sâu nặng đến đâu, cũng không thể cộng điểm cho kỳ thi đại học được đúng không?"
"Nhưng cô Phạm đã chủ nhiệm lớp chúng con hai năm, chúng con đã quen rồi, bây giờ đột nhiên thay giáo viên khác, đối với bọn con đó mới là chuyện không tốt."
Mẹ cô tức giận, lời nói vừa chính xác vừa đau lòng: "Đừng có ở đó mà đa sầu đa cảm nữa, cô giáo mang bầu chứ có phải là bị mất việc đâu, đợi sinh em bé xong lại quay về trường chủ nhiệm, dẫn dắt học sinh từ lớp mười lên, còn các con, đại học mà thi không tốt thì ảnh hưởng lớn biết bao? Hơn thế nữa, chủ nhiệm hai năm nhưng thành tích môn vật lí của con đã tăng chút nào chưa?"
Lộ Hủ không có lời nào để phản bác.
Mẹ cô lại trở về như cũ, quay lại làm một người cứng đầu cứng cổ, một người phụ nữ mạnh mẽ miệng không khoan nhượng.
Lộ Hủ dùng ngữ khí mềm mỏng hơn, kéo cánh tay của mẹ: "Mẹ, ngày mai bố con đi họp phụ huynh, đến lúc đó các phụ huynh khác đều có mặt, có chuyện gì thì cũng sẽ phản ánh lại với nhà trường, mẹ đi công tác chăm sóc tốt cho bản thân, được không?"
Nữ cường nhân chịu mềm không chịu cứng, bà nghĩ một chút, rồi cuối cùng vẫn đồng ý với con gái.

Nhưng trước khi đi, bà vẫn nhấn mạnh với Lộ Hủ rằng sẽ gọi điện cho bố cô để thương lượng chuyện này.
Lộ Hủ xuống xe khoác cặp sách xong, cúi nửa người xuống: "Bố con đang ở trên tầng, mẹ không lên à?"
"Mẹ chỉ phụ trách việc đưa con về an toàn, còn mẹ với bố con thì không nhất thiết phải gặp mặt làm gì." Nói xong, bà kéo cửa kính xe lên, vẫy tay bai bai với Lộ Hủ, rồi trực tiếp lái xe rời đi.
***
Sáng ngày hôm sau, buổi họp phụ huynh đầu tiên của lớp mười hai diễn ra, trang trọng nghiêm túc.
Hôm đó cũng vừa hay là ngày học sinh mới lớp mười đến báo cáo nhập học, thanh thế to lớn.

Lộ Hủ cùng bố đi đến trường, đi tới phòng học mới phát hiện, rất nhiều người trong lớp cũng bị gọi đến.
Hàn Thạc không biết từ đâu thò người ra: "Chào chú ạ, cháu là bạn cùng bàn của Lộ Hủ, tên Hàn Thạc."
Lộ Hiểu Minh cười lớn: "Chú nhớ ra cháu, chính là cậu bé mập đó, hai đứa là bạn cùng bàn từ lớp mười."
Hàn Thạc làm một tư thế như bị bắn trúng, Lộ Hủ nhanh chóng đẩy bố ra chỗ ngồi.
Hàn Thạc cúi đầu xuống, nói với cô: "Bạn học Lộ Hủ, chúc mừng cậu tiến vào top mười trong bảng xếp hạng thành tích cả lớp tại kỳ thi lần này, chỉ có học sinh nằm trong top mười mới có vinh hạnh được đến buổi họp phụ huynh để làm khổ sai thôi."
"Wow, lần này cậu cũng lọt vào top mười rồi à?"
"Lần này đề thi dễ, mình nhặt được món hời, vừa hay kẹt ở top mười." Hàn Thạc dang tay nhún vai, "Nhưng mà mình là lớp trưởng, dù cho thế nào thì cũng phải đến."
Còn rất nhiều việc cần phải làm, phải phát bài thi của từng môn một, còn phải phát cả bài tập về nhà của kỳ nghỉ này.

Bọn họ được nghỉ tổng cộng bảy ngày, giáo viên nào cũng chuẩn bị ít nhất là hai tờ đề, quả nhiên lên lớp mười hai là không còn đường sống.
"Giúp mình phát bảng xếp hạng trước đã, mình còn phải đến văn phòng lấy bài thi." Hàn Thạc đưa cho Lộ Hủ một chồng giấy, "Lần này cậu làm bài tốt lắm."
Bảng xếp hạng thành tích của lớp được phát cho mỗi người một tờ, nhưng bảng xếp hạng thành tích của khối chỉ có một tờ trong tay Hàn Thạc.

Lộ Hủ nhanh chóng quét mắt nhìn một cái, nhìn thấy cái tên ở vị trí đầu tiên là Khúc Tu Ninh, cô liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lộ Hủ cúi đầu nhìn bảng xếp hạng, lần này cô đứng thứ 100 trong cả khối, xếp thứ năm trong lớp.
Đây là số điểm tốt mà cô không ngờ tới.
Ba môn toán văn Anh của cô vốn thuộc vào trình độ top một top hai của cả khối, thành tích môn toán và môn Anh lần này đều thi được hơn 140 điểm, lại cộng thêm điểm môn tổ hợp khoa học tự nhiên không cảm trở, nên tổng điểm lập tức có bước nhảy vọt lớn.
Lúc phát bảng xếp hạng, có mấy vị phụ huynh kéo cô lại hỏi điểm, mỗi lần sau khi cô trả lời xong, đều nhận được ánh mắt ngưỡng mộ.
Những điều này đều được Lộ Hiểu Minh nhìn thấy, ông đã làm quen với mấy người phụ huynh ngồi xung quanh đó rồi, hỏi thăm thành tích của những đứa con nhà khác, mấy hàng xung quanh chỉ có điểm của Lộ Hủ là cao nhất, tâm trạng ông cực kỳ vui vẻ.
Buổi họp phụ huynh chính thức bắt đầu, cô Phạm ôm theo một quyển sổ ghi chép rất dày bước vào phòng học.
Phụ huynh ngồi trong lớp bắt đầu xì xào to nhỏ.
Có lẽ hơi căng thẳng, trước khi lên tiếng, Phạm Mân Đình sắp xếp lại mặt bàn giáo viên một chút, nhưng trên mặt bàn tổng cộng chỉ có hai món đồ, đó là quyển sổ của cô và một chiếc thước ba góc lớn.
Cô đổi vị trí của chiếc thước ba góc và quyển sổ ghi chép cho nhau mấy lần, sau đó mới hắng giọng, nở một nụ cười mỉm: "Chào buổi sáng các bậc phụ huynh, Tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp năm Phạm Mân Đình.

Đây là buổi họp phụ huynh đầu tiên sau khi lớp năm bước vào lớp mười hai, cũng là buổi họp phụ huynh lần cuối cùng của tôi với lớp năm.


Do một vài sự điều chỉnh công tác trong nội bộ trường học, kể từ học kỳ tới bắt đầu tôi sẽ không đảm nhiệm chức giáo viên chủ nhiệm của lớp năm nữa, môn vật lí cũng sẽ do giáo viên khác tiếp nhận."
"Xin các bậc phụ huynh đừng quá lo lắng, giáo viên mới mà nhà trường sắp xếp cho lớp năm là cô giáo Chu Tình, sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc mọi người có thể tìm được tên của cô ấy trong cột khen thưởng giáo viên dạy giỏi ở phòng học tầng dưới.

Kinh nghiệm của cô Chu Tình rất phong phú, đã từng dẫn dắt rất nhiều lớp tốt nghiệp, khoảng thời gian này tôi vẫn luôn bàn giao công việc cho cô ấy, để đảm bảo tiến độ dạy học, cũng để đảm bảo cho cô Chu Tình hiểu rõ tình hình của từng em học sinh.

Lát nữa các giáo viên bộ môn sẽ lần lượt tới đây, tôi cũng sẽ giao lưu với từng vị phụ huynh một, đem tình hình chi tiết của các em học sinh ở trường nói rõ với mọi người."
Bên dưới một bộ phận phụ huynh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Viền mắt cô Phạm hơi ửng đỏ, bản thân cô mới hơn hai mươi tuổi, mà đã phải gọi bọn cô là "các con".
Những học sinh đến giúp việc đều nhoài người lên cửa sổ nhìn vào trong, mọi người ai cũng có chút đau lòng cho cô Phạm.
Lộ Hủ quay đầu lại hỏi Hàn Thạc: "Có phải cậu sớm đã biết rồi không?"
Hàn Thạc lắc đầu, cậu ta nói: "Nhìn tình hình này xem ra nhà trường đã có quyết định từ lâu rồi, có thể cô Phạm không có cách nào trực tiếp chào tạm biệt với chúng ta, lại muốn tự mình ăn nói với các vị phụ huynh, vậy nên mới chọn hôm nay để nói."
Bên cạnh có một bạn học không nhịn được mà hô lên một câu "Cảm ơn cô, cô Phạm", Hàn Thạc và Lộ Hủ cũng hét theo một câu.

Tất cả phụ huynh đều nhìn về phía bọn họ, bạn học dẫn đầu kia rất nhanh đã bị mẹ mình quát dừng lại.
Không ai nhìn thấy cô Phạm đang len lén lau đi giọt nước mắt.
Có người nhỏ giọng nói: "Cô Phạm thật đáng thương."
Có người bất đắc dĩ cảm thán: "Thế giới này thật tàn nhẫn."
E rằng người lớn sẽ không hiểu được, các con mình không phải vì giận hờn cứng đầu nên muốn giữ cô Phạm ở lại, mà là vì không muốn tình cảm thật lòng dần dần mất đi trong quá trình trưởng thành.
Đứng ở ngoài lớp học một lúc, Lộ Hủ thực sự không nhẫn tâm nghe tiếp được nữa, cô kéo Hàn Thạc chạy xuống dưới lầu hít thở.
Hàn Thạc rất miễn cưỡng, đứng dựa vào cửa sổ của lớp học còn có thể hứng được chút gió của điều hòa trong phòng học thổi ra ngoài, xuống dưới tầng căn bản không phải hít thở không khí, mà là phòng xông hơi.
***
Trong phòng học của lớp mười, tiếng người ồn ào.
Học sinh mới đang bận rộn nhận đồng phục quân sự, nhìn thấy hai người các cô đang mặc đồng phục, một đám đông đột nhiên hướng ánh mắt chú ý tới họ, những ánh mắt đó quá chân thành tha thiết, dọa cho Lộ Hủ và Hàn Thạc nhanh chóng bỏ chạy.
Hàn Thạc vừa quay đầu chào hỏi học sinh mới, vừa nói: "Thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ như chưa bao giờ được chiêm ngưỡng thế giới của đám học sinh mới đó."
Dưới sân bóng rổ có bóng cây, hai người mua mỗi người một que kem ốc quế, ngồi trên bậc xi măng dưới bóng cây ăn.
Trên sân vận động cách đó không xa, đội điền kinh của trường đang tập luyện.
Lộ Hủ thuận miệng nói một câu: "Đang trong thời gian nghỉ mà đội điền kinh vẫn phải luyện tập à?"
Không ngờ lại nhận được cái liếc mắt của Hàn Thạc.

Cô không hiểu sao Hàn Thạc lại nhìn mình như thế, cô tiếp tục liếm que kem của mình.

"Trâu Mình Kỳ cũng đang huấn luyện kìa, không nhìn thấy à? Người mà mặc chiếc áo cộc tay màu trắng ý."
Lộ Hủ nheo mắt nhìn một lúc lâu, cũng không phân biệt được ai với ai: "Không nhìn rõ, cậu ấy huấn luyện thì liên quan gì đến mình."
"Sao lại không liên quan gì đến cậu, Trâu Minh Kỳ thích cậu, cậu có biết không đấy?"
Que kem trong tay bị giật mình rơi mất một nửa.
Cô nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc, phun ra hai chữ: "Gì cơ?"
"Không thì sao, cậu tưởng rằng mấy hôm trước là do mình muốn đi ăn đồ nướng à? Còn nữa, cậu tưởng rằng cậu ấy thực sự hào phóng đến nỗi cho một đống người chúng ta để nhờ đồ vào nhà cậu ấy? Còn chẳng phải là muốn để cậu tới sao."
Cô cố gắng nhớ lại xem bản thân mình có bỏ sót chuyện gì không, ngữ khí hoảng loạn: "Cậu nói nhảm đúng không? Sao mình không nhìn ra."
Tất nhiên rồi, khi xảy ra những chuyện này, sự chú ý của cô đều dồn hết lên người Khúc Tu Ninh.
Hàn Thạc rõ ràng không tin: "Sao có thể như thế được, cậu ấy thể hiện rõ ràng như thế cơ mà, người sáng suốt đều nhìn ra được."
Lộ Hủ bày ra vẻ mặt "cậu không tin mình thì mình cũng chịu": "Hai chúng mình còn chưa nói chuyện với nhau bao giờ."
Hàn Thạc: "Hôm đó đi ăn đồ nướng chẳng phải nói chuyện vui vẻ lắm sao?"
Lộ Hủ nôn nóng: "Đó chẳng phải là mọi người cùng nhau nói chuyện sao!"
Cô ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy bóng người mặc chiếc áo cộc tay màu trắng kia đang làm động tác giãn cơ.
Hàn Thạc nói rõ với cô xong, cô nhìn bóng người kia, nhìn kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên.
"Vậy cậu thích cậu ấy không?"
"Không thích."
"Trước đây cậu ấy là hotboy của khối đấy! Cậu biết có bao nhiêu cô gái theo đuổi cậu ấy không?"
Trọng điểm trong câu này của Hàn Thạc là "bao nhiêu cô gái", nhưng Lộ Hủ chỉ chú ý tới "trước đây là hotboy của khối".
"Trước đây? Bây giờ đổi thành người khác rồi à?"
Hàn Thạc bĩu môi nói, bây giờ chẳng phải Khúc Tu Ninh chuyển tới rồi sao, có một số nữ sinh tự mình quyết định, đá Trâu Minh Kỳ xuống khỏi chiếc ghế nóng hotboy của khối rồi.
"Hotboy của khối thì sao, không thích là không thích." Cô phủ nhận rất dứt khoát, chỉ lo Hàn Thạc nhiều chuyện nói ra ngoài, đến lúc đấy không biết rằng lại bị đồn thành cái dạng gì.
Hàn Thạc không chết tâm, đẩy đẩy vai cô, nói muốn trao đổi bí mật.
"Hai chúng ta mỗi người tiết lộ một bí mật, cậu nói xong, mình cũng nói một cái của mình.

Mình hỏi trước: Rốt cuộc cậu có thích Trâu Minh Kỳ không?" Cậu ta giơ bốn ngón tay thề với cô: "Cậu cứ thừa nhận đi, mình đảm bảo không nói cho người khác biết, trời biết đất biết mình biết cậu biết."
Ai thèm trao đổi bí mật với cậu.
Lộ Hủ nhàm chán khua tay, tỏ ý không có hứng thú với đề nghị của Hàn Thạc: "Cậu thì có bí mật gì hay ho chứ, cậu thích Trương Vãn Ức, cái này mà còn là bí mật à?"
Câu phản kích này không có lực mạnh lắm, chỉ là nói ra sự thật mà mọi người đều biết, nhưng vậy mà lại bất ngờ khiến cho Hàn Thạc khuất phục, cậu ta không còn hỏi Lộ Hủ đến cùng nữa, hai người yêu thầm ngồi cùng nhau, ai cũng có tâm sự riêng của mình.
Lộ Hủ nghĩ trong lòng, bí mật này của cô, trời biết đất biết, chỉ mình cô biết..