Rõ ràng là đôi mắt huyễn lệ diễm sắc như vậy, lại lạnh lẽo như muốn đóng băng ý thức của người khác, đáy lòng Tạ Lương Viện nổi lên một chút rùng mình, trực giác nguy hiểm khiến cho nàng lui ra phía sau một bước, thậm chí ngoan ngoãn mà đóng cửa lại, đáy lòng lại khó chịu mà âm thầm hừ hừ, thì ra là mỹ nhân được điêu khắc bằng băng, thật đúng là không có phong tình!
Thanh Hà lảo đảo tới gần Tạ Lương Viện, lắp bắp hỏi: "Lục tiểu thư, cái này.. Thế gian này thật sự có mỹ nam nhân như vậy sao? Có thề là.. là yêu quái biến thành đó."
Tạ Lương Viện liếc mắt nhìn nàng ta một cái: "Lau sạch nước miếng đi."
Thanh Hà ngượng ngùng cười: "Lục tiểu thư, chúng ta đi đâu vậy?"
Bước chân Tạ Lương Viện cứng lại, cọ cọ một chút, máu thoáng chốc tăng vọt, nàng đi ra ngoài làm cái gì chứ?
Xông vào cấm địa riêng của nàng, còn không biết xấu hổ mà đuổi nàng đi?
Nghĩ đến cái yếm màu đỏ kia, đôi mắt Tạ Lương Viện nguy hiểm mà nheo lại, thấp giọng: "Thanh Hà, mới vừa rồi chúng ta bị đuổi ra sao?"
Thanh Hà ngơ ngác liều mạng gật đầu như gà con mổ thóc.
Khóe mắt đuôi lông mày Tạ Lương Viện hiện lên một tầng tức giận, xoay người thật mạnh, đi vài bước trở về phía trước cửa, dùng sức đẩy, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến bên tấm bình phong, đưa tay nhanh chóng kéo yếm đỏ thẫm xuống, cuộn thành một đoàn, nhét vào trong ngăn kéo bên cạnh, xoay người, nâng cằm, cố gắng mà bày ra tư thế cao cao tại thượng, chỉ vào cửa: "Đây là khuê phòng của bổn tiểu thư, ngươi đi ra ngoài ――"
Mặc dù khí thế đủ đoan chính, nhưng chiều cao của nàng lại không tới cằm của nam tử áo đen, hơn nữa nàng trời sinh chưa lớn đủ, hơi thở yếu ớt, lời nói phát ra mềm mại giống như làm nũng.
Giằng co như vậy khiến cho Thanh Hà đứng ở cửa đột nhiên vì tiểu thư nhà mình mà đổ mồ hôi.
Khóe miệng Lan Thiên Tứ nhếch lên, ánh mắt như cũ đặt trên giá gỗ hoa lê ở góc tường là một dãy tượng ngọc điêu nữ: "Ngọc điêu này là đồ của ngươi?"
Tạ Lương Viện theo tầm mắt của hắn nhìn lên, thì ra là Song Duyên, khối ngọc điêu nhân này là một nam một nữ, xem kỹ thuật thì có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra là tay của hai người, bên trái nam tử điêu khắc cũng không tệ lắm, có bài bản hẳn hoi, bên phải thư thể liền không được, quả thực là không thạo mà vụng về, đúng là lãng phí một khối ngọc thượng hạng mà.
Nhưng Trịnh Trung Hi lại coi nó là trân bảo (1), không chỉ dùng nó để đặt tên tiệm đấu giá mà còn đem nó trưng bày ở nơi dễ thấy nhất trong tiệm, ghi rõ là vật không thể bán.
(1) trân bảo: Vật quý giá, báu vật
Nhưng hôm nay.. Tạ Lương Viện lông mày hơi nhíu lại, ai lại đem Song Duyên này để vào phòng nghỉ của nàng chứ?
Không thấy trả lời, nam tử áo đen hơi có vẻ không vui hừ nhẹ một tiếng: "Ân?"
"Đây là hàng không bán, nếu công tử thích ngọc trong tiệm, có thể đến lầu một quầy triển lãm tự do chọn lựa!" Tạ Lương Viện làm động tác cung kính, khuôn mặt nhỏ căng thẳng chú ý: "Nơi này là cấm địa riêng tư, thứ lỗi không thể nán lại được!"
Nam tử áo đen ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí tầm mắt chưa từng liếc nhìn nàng một cái, chỉ chú ý đến cặp chạm ngọc Song Duyên ở bên kia.
Đáy mắt Tạ Lương Viện xẹt qua một tia tức giận, dứt khoát đi đến trước tượng Song Duyên, cản trở tầm mắt của hắn: "Vị công tử này, ban ngày ban mặt xông vào khuê phòng của nữ nhi nhà người ta, thật không ra thể thống.."
Lời còn chưa dứt, nam tử áo đen đột nhiên ra tay, nhẹ nhàng bắt lấy sau cổ nàng một cái, thả nàng lên trên một cái tủ quần áo cao sáu thước (2), Tạ Lương Viện sợ hãi la lên một tiếng, theo bản năng duỗi tay muốn ôm cổ của nam tử, hắn lại rất nhanh lui về phía sau một bước, rồi sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, âm thanh mềm mỏng: "Tiểu cô nương, ngươi thật ồn ào!"
(2) 1 thước Trung Hoa = 10 tấc = 33 cm hoặc 0, 33 mét
Hai tròng mắt lưu ly nhợt nhạt cong lên, giống như đang cười, lại tản ra sương lãnh đạm mạc của một vị vương giả, phong thái chững chạc!
Lòng nàng dao động một lúc, tầm mắt tránh đi chỗ khác, lại vô tình chạm đến hoa văn trên cổ áo của nam tử, sợi chỉ thêu kia.. kỹ thuật thêu đều không phải là xuất phát từ dân gian!
Tim giật mình nảy lên, chẳng lẽ.. Trong lòng thoáng nổi lên một tia ý niệm mơ hồ.
Đang lúc suy nghĩ, nam tử áo đen đã bước chân rời đi, tầm mắt nàng lập tức dõi theo, cuối cùng lọt vào đáy mắt nàng chính là đôi giày thêu hoa văn màu vàng của nam tử.
Cúi đầu, một ý nghĩ mạo hiểm dần dần sáng tỏ, Tạ Lương Viện chậm rãi bật cười, thấp giọng tự nói: "Ông trời cũng giúp ta!"
Cả Tây Lăng đều biết, màu sắc lưu ly tượng trưng cho huyết mạch hoàng gia, chỉ với điểm này thì nàng vẫn chưa dám kết luận, nhưng mới vừa rồi vô tình nhìn đến kỹ thuật thêu ở cổ áo của hắn, nàng liền biết, nam tử trước mắt nhất định có xuất thân từ hoàng cung ngự phẩm.
Thủ công thượng đẳng, nàng cũng chưa từng nhìn nhầm.
Nam tử rất trẻ tuổi, dường như chưa đủ hai mươi, nếu suy đoán của nàng không sai thì hẳn chính là đương kim thánh thượng.. Lan Thiên Tứ!
Thanh Hà vẫn luôn ở trạng thái mất hồn rốt cuộc cũng bị dọa cho tỉnh lại, nàng ta đi vài bước đến dưới tủ quần áo, nhón chân duỗi tay muốn ôm tiểu thư nhà mình xuống dưới, không màng đến tủ cao, tay nàng ta đã vừa vặn chạm tới eo Tạ Lương Viện, nhưng cũng không làm gì được.
Tạ Lương Viện không chịu được mà chỉ tay đến cái ghế bành bên cạnh: "Lấy ghế dựa lại đây, ta tự mình leo xuống."
Xuống đất, Tạ Lương Viện đột nhiên nhớ tới chính sự còn chưa làm, lập tức lén lút lấy từ dưới giường ra một cái chìa khóa, thấp giọng phân phó Thanh Hà: "Ngươi ở lại đây chờ đi, một nén hương nữa ta sẽ trở lại."
Trịnh Trung Hi rất ít khi trông coi tiệm, trừ khi trong tiệm có phát sinh chuyện gì quan trọng.
Ngày thường, hắn nhất định ở hầm điêu khắc của nhà mình.
Từ tiệm đấu giá có một đường hầm bí mật thẳng tới trong hầm phủ của Trịnh Trung Hi, cái đường hầm này, chỉ có hai người là nàng và Trịnh Trung Hi biết.
Tạ Lương Viện từ một cầu thang khác đi xuống ra phía sau lầu một, nhìn thấy một đám người từ từ phòng đấu giá số một nối đuôi nhau đi ra, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra được nam tử trước mắt là người buôn bán đồ cổ nổi danh ở Tây Lăng, cũng là khách hàng lớn nhất của tiệm đấu giá.
Khó trách, hôm nay nàng vào tiệm sau, như vào chỗ không người, thì ra tất cả tiểu nhị đều đi hầu hạ vị khách quý này, kiếm chút tiền thưởng.
Rẽ vào sau hậu viện, Tạ Lương Viện dùng chìa khóa mở ra một căn nhà mái ngói bị bỏ hoang..
Khi Tạ Lương trở lại Tạ phủ, đã là gần đến giờ Thân, đợi Thanh Hà hầu hạ mặc váy hoa trăm tước xong, bắt đầu tiến vào trong uyển của Tạ lão phu nhân.
Hồ Cam Tuyền (3) ở hoa viên Tạ phủ là dẫn nước từ sông nước ngọt Tây Lăng, Nghiễm Hoa uyển được xây hình cung dọc theo hồ Cam Tuyền, mấy chục cây hình trụ vây quanh trong uyển đều được lấy từ núi rừng sâu thẳm Tây Nam, là vào năm đó lúc Ninh gia cường thịnh nhất, hao tổn mấy vạn lượng bạc trắng vận chuyển đến Tây Lăng đế đô, tương truyền, vào ngày vén màn công khai Nghiễm Hoa uyển, Thánh Thượng đích thân tới, còn đề chữ.
(3) Cam Tuyền: Suối nước ngọt
Đáng tiếc về sau, khi Ninh gia bán gia sản, tấm bảng kia bị tháo xuống, hiện giờ rơi vào tay Tạ gia, chỉ có thể mời người nào có thể diện một chút đề bảng mới.
Tạ phủ từng mở tiệc hai lần tại đây, một lần là vào hai năm trước lúc Tạ phủ còn mới, mở tiệc chiêu đãi các thương nhân Tây Lăng đế đô, lần thứ hai đó là vào yến tiệc đêm giao thừa năm trước.
Giờ Thân một khắc, Tạ Lương Viện liền theo lão phu nhân cùng nhau chờ ở cửa lớn Tạ phủ để nghênh đón Dương phu nhân đến, trừ bỏ gia quyến nội ngoại của Tạ phủ, thì Tạ đại lão gia Tạ Tấn Hà cùng tam lão gia Tạ Tấn Nguyên cũng đứng ở trên thảm đỏ cung kính chờ đợi.
Tiểu nữ nhi của Thái thị - Tạ Lương Mẫn hôm nay mặc một bộ váy áo hồng nhạt, làm tôn thêm làn da trắng nõn của nàng ta hiện lên thập phần thanh xuân bức người, trên đầu cài một kim bộ diêu (4), phía sau tai lại cài kim trâm khảm ngọc, trên cổ đeo khóa kỳ lân bằng vàng có khảm ngọc.
(4) Kim bộ diêu: Là một loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ nhân thời cổ đại, mỗi khi bước đi thì chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo nên dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.
Nhà mẹ đẻ Thái thị là mở tiệm vàng, đại nữ nhi sớm đã xuất giá, hai nhi tử hiện giờ đi theo Tạ Khanh Thư học làm buôn bán, lần này Tạ Khanh Thư đi phương nam, cũng mang theo bọn họ bên người.
Hôm nay đem nữ nhi trang điểm thành bộ dáng của một tiểu kim nhân, chẳng lẽ là nghe nói Chung phu nhân muốn tới Tạ gia thu nhận ngọc nữ, vui mừng đem nữ nhi trang điểm đến như thế, muốn che giấu cái bệnh bướng này của nàng ta?
Tạ Lương Viện chỉ liếc mắt dời từ khuôn mặt hứng phấn của Tạ Lương Mẫn như có như không sang đặt ở trên người Chu Ngọc Tô, nhìn nàng ta sắc mặt hồng thuận, mặt mày sáng sủa, thỉnh thoảng bên cạnh Chung phu nhân nói nhỏ vài câu, xem ra, thân thể này dưỡng đến không tồi.
Cũng khó trách, sáng nay Thanh Hà đi thăm dò, Tạ Khanh Thư qua mấy ngày nữa sẽ hồi phủ.
Nhắc tới Hạ Lăng Nguyệt, hôm nay nơi để nàng ta đứng cũng không có, không thể làm gì khác hơn là ở trong tẩm phòng một mình đau buồn.
Tạ lão phu nhân lo lắng Tạ Lương Viện đứng lâu sẽ mệt, phân phó hai người Thanh Hà cùng Lục Oanh trái phải nâng đỡ, Lục Oanh sức lớn, người lại thô tráng, giống như nửa ôm nàng, Tạ Lương Viện nghiêng ngã mà đứng dán vào người Lục Oanh, luôn luôn là hưởng thụ mọi người hỏi han ân cần, thậm chí người ít nói như Tạ đại lão gia, cũng chính là cha chồng kiếp trước của nàng - Tạ Tấn Hà còn lại đây hỏi han vài câu, phân phó gia đinh ở nơi nào có gió lùa để hai tấm bình phong chắn một chút, để phòng ngừa nàng bị nhiễm lạnh.
Trong lòng Tạ Lương Viện càng thêm khó hiểu, dựa vào nàng chỉ là một đích nữ của nhị phòng Tạ gia, phụ thân bị bệnh mất sớm, ở trong cửa đại trạch này là không xứng để nhiều người chú ý đến như vậy.
Giờ Thân canh ba, cỗ kiệu của Chung Á Phù đến, cỗ kiệu lớn do tám người khiêng, nhìn y phục của kiệu phu, phô trương không kém nhất phẩm cáo mệnh.