Trời Ban Cô Vợ Ngố

Chương 39: Để cậu nghe nhất tiếu giải thích




Anh bực bội vì tức giận, làm giống như là đồ vật của mình bị người ta dòm ngó.

Liên Thành không ngừng kêu khổ, nhắm mắt lại quay đầu đi, nghĩ thầm cô Mục cũng không phải trần truồng, cần gì phải tức giận như vậy cơ chứ?

Ông ta vừa đi đến cửa vừa nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, cô Mục, tôi đi trước đây, hai người có việc gì thì cứ gọi tôi.”

Vừa mới đi ra khỏi cửa, giọng nói lạnh lùng như băng của Phó Tư Vũ đã vang lên: “Chạy bộ ở khu vực gần đây, hai nghìn mét.”

Mấy chữ cuối cùng gần như là được nặn ra từ trong hàm răng của Phó Tư Vũ, có lực đạo dọa người.

Liên Thành đứng yên tại chỗ, trên đỉnh đầu có dấu chấm hỏi thật to.

Cái này... tình huống gì vậy?

Ông ta muốn thanh minh cho bản thân, nhưng mà cuối cùng cũng không nói cái gì hết, ông ta quá hiểu tính tình của cậu chủ, có nói thêm gì nữa thì cũng chỉ càng tô càng đen.

Liên Thành nén giận, cảm thấy hơi đồng cảm cho bản thân, gọi tới liền tới coi như xong đi, còn phải đứng trước nguy cơ bất cứ lúc nào cũng có thể bị đuổi đi.

Cuối cùng ông ta giống như quả cà bị lạnh rời khỏi căn phòng trọ, thậm chí còn tri kỷ đóng cửa cho Phó Tư Vũ.

Ở sau lưng, Mục Nhất Tiếu vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ trong chuyện lúc nãy.

Cô kinh ngạc, ánh mắt vô hồn lại vô thần nhìn chằm chằm ra phía trước.

Phó Tư Vũ thấy như vậy, lại đưa tay cầm lấy bàn tay của cô, lại nhỏ giọng gọi: “Nhất Tiếu?”

Không có câu trả lời.

Mái tóc của cô gái ướt sũng dán ở sau lưng, giọt nước long lanh rơi xuống trên nền đất.

“Nhất Tiếu?” Phó Tư Vũ nhìn gương mặt cô, lại thăm dò gọi một tiếng.

Nhất Tiếu?” Giọng nói của anh nghe có vẻ như run rẩy.

Chỉ có Phó Tư Vũ mới biết rằng trong lòng của anh sinh ra vài phần áy náy, nếu như không phải anh không cân nhắc chu toàn thì Liên Thành cũng sẽ không tùy tiện xông vào.

Một lát sau, Mục Nhất Tiếu mới xem như lấy lại tinh thần, cô nghẹn ngào gọi Phó Tư Vũ: “Chú..."

Tình huống như hồi lúc nãy, cô vô thức sợ hãi đến nỗi trái tim lạnh lẽo, cô còn tưởng rằng là có ăn trộm vào nhà.

Thật sự không ngờ đến là Phó Tư Vũ và Liên Thành.

“Không có sao đó chứ?” Nghe thấy âm thanh, sắc mặt của Phó Tư Vũ mới chuyển biến tốt hơn.

“Chú..." Mục Nhất Tiếu muốn nói rồi lại thôi, không biết nên nói cái gì cũng không biết nên nói như thế nào.

Phó Tư Vũ thấy vậy, anh giật lấy cái khăn từ trong tay của cô để che giấu đi vẻ lúng túng, lên tiếng nói: “Tóc còn đang ướt, để tôi lau cho em, nếu không thì sẽ bị cảm.”

Từ đầu đến cuối Mục Nhất Tiếu đều có chút ngơ ngác, cô không phản ứng lại, cũng không có biểu hiện gì tùy ý để Phó Tư Vũ nắm tay cô đi vào trong phòng ngủ.

Cuối cùng cô bị đặt ngồi xuống bên cạnh mép giường.

Mặc dù là Phó Tư Vũ ngồi trên xe lăn nhưng mà anh vẫn cao hơn không ít so với Mục Nhất Tiếu đang ngồi ở trên giường.

Cho nên lúc anh lau tóc cũng thuận tiện hơn một chút.

Mái tóc của cô gái rất mềm mại, anh lau lại cẩn thận và dịu dàng.

Hai người ai cũng không nói chuyện với ai, nhưng mà hô hấp đều đang mập mờ quấn vào nhau.

Một lát sau, cuối cùng Mục Nhất Tiếu cũng đã hoàn hồn, cô do dự mở miệng nói: “Chú, tôi có thể đưa ra yêu cầu được không?”

Cô nhìn thẳng vào mắt của Phó Tư Vũ, nhưng mà trong lòng lại rất thấp thỏm.

“Ừ.” Bàn tay đang lau tóc của Phó Tư Vũ rõ ràng hơi dừng lại, nhưng mà anh vẫn đồng ý.

“Chú, tôi không ghét chú quản gia, nhưng mà cuối cùng tôi vẫn là một cô gái, có thể đừng để ông ấy ra vào nhà của tôi được không vậy?” Mục Nhất Tiếu cúi thấp đầu mở miệng nói rõ ràng.

Cô thích yên tĩnh, không muốn bị người khác quấy rầy.

Phó Tư Vũ chuyển đến đây ở Mục Nhất Tiếu còn cảm thấy hiểu được, dù sao thì bọn họ có hôn ước với nhau.

Nhưng nếu như Liên Thành cứ không có kiêng kị mà ra vào nhà của cô, vậy thì cô thật sự cảm thấy xấu hổ...

Nghe thấy yêu cầu của cô, gương mặt căng cứng của Phó Tư Vũ đột nhiên được giãn ra, động tác đang lau tóc của anh cũng dịu dàng hơn mấy phần.

Sau đó anh mới chậm rãi trả lời một chữ: “Được.”

Nhìn thấy Phó Tư Vũ đã đồng ý, lo lắng trong lòng của Mục Nhất Tiếu đã được quét sạch, cô nhớ đến buổi sáng này trước khi đi Phó Tư Vũ có nói là tối nay trở về có việc nói với cô, cho nên cô mở miệng hỏi: “Chú, hồi sáng này chú nói là buổi tối có chuyện muốn nói với tôi.”

Phó Tư Vũ thu hồi cái khăn, thản nhiên nói: “Tôi muốn gặp mặt ba mẹ em.”

Vẻ ngoài điềm tĩnh của anh lại ẩn chứa một trái tim thấp thỏm bất an.

Chuyện gặp ba mẹ, lúc đầu Phó Tư Vũ định chờ đến lúc Mục Nhất Tiếu tốt nghiệp rồi thì lại nói, nhưng mà vẫn nghĩ đến thái độ của ba Mục và sự quấy rối của Trần Thiên Long, anh liền không kịp chờ đợi mà muốn kết thúc tất cả chuyện này cho thật sớm.

Im lặng trong ngắn ngủi, Mục Nhất Tiếu mới nói: “Chú, chờ thêm một lát đi.”

Vừa nghĩ đến chuyện ba Mục vẫn còn thiếu Trần Thiên Long ba trăm triệu tiền sính lễ, Mục Nhất Tiếu chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô không muốn để Phó Tư Vũ biết mình có một người ba mê vật chất như vậy, cho nên tạm thời từ chối.

Phó Tư Vũ không muốn làm khó, giọng điệu mang theo vẻ mất mát: “Ừm.”

...

Tám giờ tối.

Mục Nhất Tiếu đề nghị trở về biệt thự ăn cơm do thím Lương làm, Phó Tư Vũ không từ chối, cười gật đầu.

Gọi xe báo điểm đến, Mục Nhất Tiếu phối hợp bắt đầu chơi điện thoại.

Trong thông báo tin nhắn, hơn mười phút trước anh Lăng gửi đến một tin nhắn.

Nội dung là: “Nhất Tiếu, Tiểu Mỹ rất thích cô.”

Mục Nhất Tiếu trả lời lại: “Tôi rất vinh hạnh khi có thể làm cho con bé thích mình.”

Cất điện thoại đi, Mục Nhất Tiếu ghé mắt nhìn thoáng qua Phó Tư Vũ.

Anh đang đánh giá mình, nụ cười trên gương mặt anh tuấn lan tràn, không hiểu sao trông có vẻ rất đẹp.

“Chú, tôi... Trên mặt tôi có cái gì hả?” Mục Nhất Tiếu đỏ mặt ấp a ấp úng hỏi một câu.

Phó Tư Vũ lắc đầu, ánh mắt nheo lại rồi sau đó mới nói: “Em rất xinh đẹp.”

Anh nói lại sự thật, vẻ đẹp của Mục Nhất Tiếu thuộc về loại trong trẻo sạch sẽ, rất dễ chịu, không thể giả vờ.

Không có ai nói tiếp nữa, bầu không khí quái dị vẫn luôn kéo dài cho đến khi trở lại biệt thự.

Vừa bước vào cửa, thím Lương liền vui vẻ chào đón: “Cậu chủ, cô Mục, hai người về rồi.”

Bên hông thím Lương quấn một cái tạp dề, bà ta không mập không ốm, dáng người vừa đủ, làn da cũng rất trắng, nhìn cũng không giống như là người đã hơn bốn mươi tuổi.

Bà ta đi đến nắm lấy tay của Mục Nhất Tiếu: “Cô Mục, tôi làm rất nhiều món ăn ngon, tối nay cô ăn nhiều một chút nha.”

Đối với cô gái này, không hiểu sao thím Lương cảm thấy rất thích.

“Vâng.” Mục Nhất Tiếu vừa đáp lời, thấy thím Lương đi vào trong phòng bếp thì cô cũng bước theo sau, nâng tay lên nói với thím Lương: “Để tôi giúp thím.”

Phó Tư Vũ đứng ở cửa phòng khách nhìn hai người thân mật như thế, cũng có một loại cảm giác mình bị bỏ rơi.

Anh đẩy xe lăn đến bên cạnh bàn ăn, bóng lưng cao ngạo không hiểu sao làm người ta đau lòng.

Đồ ăn được bưng lên trên bàn, không nhìn thấy Liên Thành, Mục Nhất Tiếu chuẩn bị dùng ba đôi đũa cùng nhau dùng cơm với thím Lương.

Phó Tư Vũ gấp một cái móng heo vào trong bát của Mục Nhất Tiếu: “Ăn nhiều một chút.”

Hai mắt của Mục Nhất Tiếu cong thành hình trăng khuyết, dùng sức gật đầu, sau đó bắt đầu tích cực ăn.

Trong màn đêm, ở cửa đại sảnh đột nhiên có một bóng dáng xông vào trong.

Giang Kiều Vỹ nhìn cảnh tượng ấm áp bên bàn ăn, sắc mặt của anh ta chìm xuống, hỏi Phó Tư Vũ: “Anh tìm em?”

Âm thanh quen thuộc làm thân thể của Mục Nhất Tiếu cứng lại, nhưng mà cô vẫn giữ im lặng tự ăn đồ của mình như cũ.

Phó Tư Vũ đặt con tôm đã được lột xong vào trong bát của Mục Nhất Tiếu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Giang Kiều Vỹ một chút: “Tôi tìm cậu tới đây là muốn cậu nghe Nhất Tiếu giải thích chuyện ảnh chụp.”