Thứ đó, chạm vào ngón tay, lạnh lạnh mát mát.
Còn chưa kịp phản ứng lại thì nghe thấy giọng nói từ tính của Phó Tư Vũ vang lên bên tai: “Đây là chứng minh thư của tôi.”
Chứng minh thư?
Mục Nhất Tiếu cúi đầu, quả nhiên, đã nhìn thấy chứng minh thư nằm trong lòng bàn tay.
Phó Tư Vũ lại nói: “Tôi tên Phó Tư Vũ, hôm nay 28 tuổi, chưa kết hôn chưa có con.”
Anh dựa vào lưng ghế, chỉ nhìn cô như thế, màu mắt sẫm, cả người rơi vào trạng thái biếng nhác.
Động tác nhỏ bé, lại mê người vô cùng.
Ngón tay cầm chứng minh thư của Mục Nhất Tiếu, trở nên nóng bỏng.
Cô rốt cuộc đang làm gì?
Lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử sao?
Nói tới cuối cùng, cô không ký tên, cũng là sợ hãi.
Sợ mình bị lừa.
Nhưng bây giờ thì thấy, ngược lại cô có hơi nhõng nhẽo rồi.
Liên Thành đứng ở một bên, có hơi run run rẩy sửng sốt trước một màn trước mắt.
Đường đường tổng giám đốc tập đoàn Vân Dật, cậu chủ của nhà họ Phó, lại tự giới thiệu bản thân với một cô nhóc?
Đây là hành động gì thế?
Nghĩ đến đây, Liên Thành còn đặc biệt quan sát biểu cảm của Phó Tư Vũ.
Anh không những không tức giận, hình như còn... đang vui.
“Chú, tôi có thể đưa thêm vài yêu cầu không?” Vài phen do dự, cô vẫn mở miệng.
Yêu cầu?
Liên Thành suýt nữa hét thành tiếng.
Có thể gả cho Phó Tư Vũ, là phúc phận của bao nhiêu cô gái cầu mà không được.
Cô rốt cuộc may mắn cỡ nào mới có thể được cậu chủ nhìn trúng chứ?
Nhưng bây giờ, cô vậy mà còn dám đưa ra yêu cầu!
Thật sự... quá đáng quá rồi!
Liên Thành đang muốn mở miệng, nói ra thân phận của cậu chủ, lại không ngờ, Phó Tư Vũ trực tiếp cắt ngang ông ta: “Ừm.”
Một từ, khiến ông ta lập tức câm nín.
Thấy thế, Mục Nhất Tiếu mới trịnh trọng mở miệng nói: “Thứ nhất, tôi còn bé, còn đang đi học, không thể có em bé.”
“Thứ hai, tôi không ghét chú, nhưng cũng không tính là yêu, cho nên tôi hy vọng, chú có thể cho tôi một chút thời gian, từ từ tiếp nhận chú.”
“Thứ ba...”
Mục Nhất Tiếu còn đang nói với chính mình, hoàn toàn không để ý tới sự thay đổi của bầu không khí.
Lạnh lẽo, băng sương... bao bọc trong sự áp bức cường thế, sẵn sàng bộc phát.
Giống một sợi dây, rất căng rất mảnh, chỉ đợi nó đứt ra.
Mục Nhất Tiếu vuốt cái chứng minh thư, lẩm bẩm một lúc, mới xua xua tay, liếc nhìn Phó Tư Vũ nói: “Bỏ đi, không có điều thứ ba.”
Lời vừa dứt, cô mới cảm thấy xung quanh dâng lên một cơn ớn lạnh.
Sau khi nhận ra không ổn lắm, cô mới cẩn thận lùi lại sau vài bước, duy trì một đoạn khoảng cách với Phó Tư Vũ.
“Chú, tôi... có phải là có hơi quá đáng rồi không?” Mục Nhất Tiếu dò hỏi.
Trên xe lăn, ánh mắt tối tắm của Phó Tư Vũ giống một tấm lưới, quăng về phía cô.
“Bị... bị làm sao thế?” Mục Nhất Tiếu ngây ra tại chỗ, dưới chân giống như mọc rễ.
“Điều thứ ba là gì?” Trọng điểm của người đàn ông ở đây, cái khác hình như... không phải quan trọng.
Điều thứ ba?
Mục Nhất Tiếu vốn dĩ muốn nói ẩn hôn.
Nhưng nghĩ lại, vẫn là thôi vậy.
Lúc này, bị hỏi, cô ngược lại có hơi ngại nói ra.
Ánh mắt của Phó Tư Vũ, giống như mảnh kính vỡ, có thể đâm xuyên qua người khác.
Chống đỡ ánh mắt bức người, Mục Nhất Tiếu cầm tờ giấy thỏa thuận kết hôn lại: “Chú, tôi... tôi ký tên ngay đây.”
Cô cố tình vòng qua bàn ăn, đứng ở nơi cách Phó Tư Vũ xa nhất.
Từ đầu tới cuối, ánh mắt của Phó Tư Vũ đều dừng trên người cô.
Từ sự âm trầm bức người trở nên dịu dàng lưu luyến...
Nghe cô đưa ra yêu cầu, Phó Tư Vũ thật ra khá vui.
Cô gái có giới hạn nguyên tắc, rất hợp khẩu vị của anh.
Vừa ký tên xong, còn chưa đứng dậy, ở cửa đã truyền tới giọng nói quen thuộc: “Anh...”
Giọng nói này!
Là... Giang Kiều Vỹ.
- ---------------------------