Sau khi ăn tối xong Tề Thiên Hạo trò chuyện với Cậu cô một lúc sau đó cô tiễn anh ra ngoài
- Học trưởng, anh nghỉ ở khách sạn gần đây nhỉ, đi đường chú ý an toàn nha, giờ cũng muộn rồi
Tề Thiên Hạo nhìn Minh Nguyệt ấm áp mỉm cười gật đầu
- Anh biết rồi, hôm nay rất vui, cảm ơn em
Minh Nguyệt cười nhìn anh
- Cảm ơn gì chứ, mới dẫn anh đi chơi một lát, mời anh một bữa cơm thôi mà hì
Tề Thiên Hạo ôn nhu nhìn Minh Nguyệt cười
- Chỉ vậy anh đã rất vui rồi!
Minh Nguyệt bị nhìn như vậy cảm thấy có chút không tự nhiên liền né tránh ánh mắt anh lên tiếng
- Ha ha, vậy tốt rồi, anh về cẩn thận nha, em...vào nhà trước, bye bye
Tề Thiên Hạo cũng không biểu hiện gì, mỉm cười
- Vậy em vào nhà đi, mai gặp lại!
- Umk, bye bye học trưởng!
Minh Nguyệt vẫy vẫy tay với anh
Hai người không biết Minh Viễn chứng kiến một màn này từ đầu tới cuối, thấy Minh Nguyệt chuẩn bị đóng cửa anh lập tức nhanh chóng đi tới chặn lấy tay cô
Minh Nguyệt đột nhiên bị nắm chặt tay lập tức nhìn lên, thấy gương mặt trước mắt Minh Nguyệt kinh ngạc mở to mắt
( Tại sao anh lại ở đây? Anh không phải đang hạnh phúc bên Trần An Lan sao!? Mà tại sao anh lại biết mình về nhà rồi, lại còn biết địa chỉ? Chẳng lẽ?? Y Y?)
Minh Viễn thấy cô kinh ngạc như vậy, cho là cô chột dạ vì bị anh bắt gặp màn vừa nãy, nghĩ như vậy Minh Viễn không vui nắm chặt tay Minh Nguyệt kéo cô tới ôm chặt lấy cô lên tiếng
- Minh Nguyệt, em giỏi lắm rồi!! Để lại lời chia tay rồi chạy về nhà để gặp mặt tình nhân mới!!?
Minh Nguyệt bị ôm lấy còn chưa kịp định hình thì nghe anh nói vậy, cô lập tức đẩy anh ra tức giận lên tiếng
- Anh có người mới còn cấm em yêu đương sao!?
Minh Viễn bị đẩy ra vốn muốn tức giận với cô nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị cô chặn họng, còn tức giận ngược lại với mình
Nghe Minh Nguyệt nói anh lập tức nhớ tới chuyện của mình cùng Trần An Lan, lúc này một chút tức giận cũng không dám có, tự trách nhìn Minh Nguyệt nhẹ lên tiếng như sợ lại chọc giận cô
- Anh không có người mới, Trần An Lan và anh thật sự kết thúc rồi! Minh Nguyệt! Xin lỗi, giờ mới nói cho em! Vốn muốn hẹn em ra nói rõ mọi chuyện nhưng không ngờ tới mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy!
- Nhưng anh với cô ta thật sự không liên quan tới nhau nữa! Minh Nguyệt, em tin anh được không!?
Nói rồi Minh Viễn đi tới nhẹ nắm lấy tay Minh Nguyệt
Minh Nguyệt nghe anh nói xong hoài nghi dò xét xem những gì anh nói là thật hay giả
Nhìn thấy sự chân thành trong mắt anh trong lòng Minh Nguyệt cũng có chút động
( Anh và Trần An Lan thực sự kết thúc rồi!? Lần này, anh....chọn cô!! Vậy tại sao còn chơi trò im lặng với cô!? Tại sao anh lại không giải thích rõ ngay từ đầu? Hại cô đau lòng như vậy, còn chủ động chia tay!?)
Trong lòng dù đã không còn khúc mắc nhưng vẫn rất giận anh, cô tỏ ra bình thản như không có chuyện gì, rút tay mình nhìn anh lên tiếng
- Tin hay không tin quan trọng nữa sao? Chị ấy yêu anh như vậy, anh không sợ chị ấy nghe thấy anh nói sẽ đau lòng sao?
Minh Viễn thấy cô bình thản không để tâm,lại còn hỏi như vậy, biết cô rất giận, lập tức nhanh chóng lên tiếng
- Hiện tại chỉ sợ em đau lòng!!
Minh Nguyệt trong lòng khẽ động, vẫn nhàn nhạt lên tiếng
- Không cần sợ, dù sao, bây giờ..chúng ta đang chia tay!
Minh Viễn nhìn dáng vẻ thản nhiên không để ý mình của cô trong lòng khẽ nhói, sợ cô thật sự không cần mình nữa lập tức lên tiếng
- Ai nói vậy, anh còn chưa chấp nhận chia tay, em nói một câu rồi bỏ đi như vậy!? Có phải em khiến anh yêu em rồi không muốn chịu trách nhiệm không? Minh Nguyệt, em học hư rồi!
Minh Nguyệt nghe thấy anh nói yêu mình, có chút bất ngờ nhìn anh
Đây là lần đầu anh chủ động nói yêu cô, không ngờ lần đầu nghe thấy lại trong tình huống này
Minh Nguyệt khẽ cười, nhưng cô không muốn dễ dàng tha thứ cho anh như thế, nhàn nhạt nói
- Đúng, em tự nhiên không muốn chịu trách nhiệm nữa!
Minh Viễn nghe xong lập tức cúi xuống hôn cô sau đó lên tiếng
- Em không chạy được đâu! Minh Nguyệt, em đã mất nhiều thời gian vì anh như vậy, em thật sự... không cần anh nữa sao?
Minh Nguyệt bị hôn bất ngờ, nghe anh hỏi như vậy cô im lặng trầm mặc đứng đó
Minh Viễn nhẹ nắm lấy tay cô
- Minh Nguyệt, anh thật sự biết sai rồi, anh không nên để em một mình khi Trần An Lan trở lại
- Anh không nên để em phải đối mặt một mình, là anh khốn nạn, em đánh anh cũng được, mắng anh cũng được!
- Nhưng xin em, đừng không để ý anh có được không? Đừng để anh phải một mình được không?
Minh Viễn nói xong nhẹ ôm lấy cô, giọng mang theo khẩn cầu
- Minh Nguyệt, anh nhớ dáng vẻ của em trước kia.. nhớ quãng thời gian của anh và em, cho anh thêm một cơ hội được yêu em thêm lần nữa...có được không?
Nước mắt Minh Nguyệt rơi xuống, lau nước mắt cố bình tĩnh nhẹ đẩy anh ra
- Anh không muốn phải một mình, vậy em thì sao? Anh có biết em đã phải trải qua cảm giác gì không?
Không để Minh Viễn lên tiếng, Minh Nguyệt lạnh lùng nói tiếp
- Muộn rồi, em vào nhà trước, anh cũng nên tìm chỗ nghỉ đi, lát nữa sẽ không tìm được đâu.
Nói xong Minh Nguyệt liền muốn quay đi, Minh Viễn vội níu lấy tay cô
Minh Nguyệt nhìn xuống nhẹ rút tay mình ra sau đó quay đi vào nhà đóng cửa để lại Minh Viễn đứng đó
Minh Viễn siết chặt tay, trong lòng như đang vỡ vụn, nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt kia
( Minh Nguyệt, dù cho có phải làm gì đi chăng nữa anh cũng sẽ không để mất em đâu!!
Anh sẽ không bỏ cuộc đâu Minh Nguyệt!!
Anh nhất định sẽ khiến em nhìn anh thêm lần nữa!!
Nhất định níu giữ được quãng thời gian của anh và em