Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Chương 92






93.
Ông Cảnh Vũ gióng trống khua chiêng mang Anh Nương về phủ, còn để người thu dọn viện tử cách Trử Ngọc Uyển xa nhất.

Nàng còn phá lệ quan tâm giải thích với Anh Nương: " Dù sao ngươi bây giờ là quả phụ mang theo hài tử, không nên để người bên ngoài truyền ra lời khó nghe, cho nên ta để cho người thu dọn một viện tử yên tĩnh, ngươi ở đó là được "

Anh Nương mơ hồ hiểu được.

Ông thị --hình như sợ nàng ta tiếp cận hầu gia.

Nhưng thái độ này, lại khiến Anh Nương không hiểu.

Quá mức nhiệt tình.

Mới vào phủ, Ông thị cười nhẹ nhàng hỏi nàng ta: " Anh Nương muội muội, còn thiếu cái gì, hoặc là cần gì thì cứ nói "

Anh Nương bày ra tư thái hào phóng, đáp: " Phu nhân đối xử với nhi mẫu chúng ta rất tốt, cũng không cần thứ khác, đa tạ phu nhân "

Ông Cảnh Vũ thân thiết nói: " Có cần cái gì thì tuyệt đối không cần khách khí với ta "

Dứt lời, lại hiếu kỳ mà liếc nhìn hài tử ngồi lẳng lặng trên bàn nghịch cốc: " Đúng rồi, ta có thể mạo muội hỏi một chút phụ thân hài tử đâu không? "

Anh Nương rơi vào trầm mặc.

Ông Cảnh Vũ thấy nàng ta không nói lời nào, thử hỏi: " Là không tiện nói sao? "

Anh Nương lắc đầu, ung dung nói: " Nói ra sợ phu nhân chê cười, bởi vì phụ thân đưa ra yêu cầu vô lý với lão hầu gia, cho nên không còn mặt mũi ở lại Kim Đô, liền rời đi gả cho người ta, ai ngờ gả không phải người. . . Thực tế là không vượt qua nổi, mới một đường ăn xin trở về Kim Đô, cũng may hầu gia niệm tình cũ, mới bằng lòng tiếp tế nhi mẫu chúng ta "

Nói đến đây, nàng ta không tiếp tục nói nữa, mà nhìn về phía nhi tử, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.

Cùng một thần sắc, cùng một lý do thoái thác, Ông Cảnh Vũ đã nghe tận hai lần.

Chỉ là hai lần, tâm tình không giống nhau thôi.


Lần thứ nhất nghe như thế, lại nhìn dáng vẻ đứa bé kia hình như bốn năm tuổi, nhưng lại không khác gì năm sáu tuổi, lại là Tạ Quyết phái người mang về, hỏi thì Tạ Quyết cũng nói không cụ thể, lúc bắt đầu quả thật có chút hoài nghi.

Nhưng bây giờ nghĩ đến, chẳng qua là Anh Nương muốn lừa nàng, mới nói những lời mập mờ không rõ như vậy.

Ông Cảnh Vũ thuận theo ánh mắt của nàng ta nhìn về phía hài tử, nói khẽ: " Trên đường ngươi cùng hài tử đều chịu không ít khổ, như vậy đi, ta mời đại phu đến điều trị thân thể cho các ngươi "

Anh Nương chớp mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng lập tức nói: " Không cần làm phiền phu nhân, chúng ta có thể ở lại trong phủ đã là rất tốt rồi, không dám cầu thứ khác "

Ông Cảnh Vũ đi lên trước, sờ đầu tiểu nam hài, trong lòng Anh Nương bỗng nhiên nhảy một cái, muốn tiến lên kéo tay của nàng ra, nhưng cố gắng nhịn xuống.

Mạc Lân ngẩng đầu nhìn nàng một chút, Ông Cảnh Vũ cười ôn nhu với hắn một tiếng, hắn cúi đầu xuống tiếp tục chơi với cái cốc.

Dựa theo ánh sáng, Ông Cảnh Vũ nhìn thấy tay Anh Nương đang nắm chặt áo, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên.

Dù không bẩn thỉu đến nỗi lấy hài tử ra uy hiếp, nhưng người lương tâm cắn rứt lại không nghĩ như vậy.

Nàng nâng ánh mắt nhìn Anh Nương, nói: " Không suy nghĩ cho bản thân, vậy cũng phải suy nghĩ cho hài tử. Cứ quyết định vậy đi, ta một lát nữa liền kêu hạ nhân đi mời đại phu tới xem qua cho các ngươi "

" Đúng rồi, ta còn để người chuẩn bị một chút lễ vật, hi vọng ngươi thích "

Nói xong hướng bên ngoài cửa: " Đem đồ vào đi "

Anh Nương sửng sốt một chút, liền nhìn thấy tỳ nữ nối đuôi nhau bưng khay vào, trên khay đều là quần áo mới của hài tử và nữ tử, đồ trang sức, các loại đồ ăn vặt.

Kiểu dánh tinh mỹ lại óng ánh long lanh, quần áo mềm mại làm từ tơ lụa thượng phẩm, đồ trang sức cũng rất tinh xảo.

Ông Cảnh Vũ sốt ruột nói với nàng ta: " Ngươi cứ coi như đang ở nhà, chớ ngại "

Ông thị ôn nhu cẩn thận khiến trong lòng Anh Nương bỡ ngỡ.

Hỏi han ân cần, lại tặng đồ, tìm đại phu, rất kỳ quái, chẳng lẽ mang thứ gì tới để đối phó nàng ta?


Dù sao thì sẽ không có bất kỳ thê tử nào có thể khoan nhượng cho một người suýt chút nữa trở thành thiếp thất của trượng phu, lại còn nhiệt tình tiếp đãi.

Chuyện khác thường tất có quái, Anh Nương âm thầm cảnh giác.

Cuối cùng, Ông Cảnh Vũ nhìn mấy tỳ nữ trong phòng, nói: " Ta đem mấy người này tới hầu hạ ngươi, có việc gì thì phân phó các nàng "

Anh nương đang muốn cự tuyệt, Ông Cảnh Vũ liền nhanh hơn một bước tiến tay nàng ta, tình ý sâu xa: " Chuyện của ngươi ta đã nghe hầu gia nói, lúc trước ta cũng bất ngờ, cho nên Anh Nương muội muội ngươi chớ có khách khí với ta, dù sao phụ thân ngươi cùng a phụ cũng vào sinh ra tử, phụ thân ngươi không có ở đây, hầu phủ vốn dĩ phải chăm sóc ngươi thật tốt "

Nghe được lời này, Anh Nương càng không hiểu nổi Ông thị.

Ông Cảnh Vũ không có ở lại bao lâu liền rời đi, Anh Nương sờ lên quần áo tơ lụa, trong mắt nhiều hơn mấy phần nghi ngờ cùng kiêng kỵ.

Từ lúc nghe được tin tức, Ông thị có qua lại nhiều với quyền quý Kim Đô. Có qua lại với người có thủ đoạn, tất nhiên cũng không thể nào là kẻ ngu dốt, cũng có thể nói là người có nhiều đầu óc, hiện tại đến tột cùng muốn làm gì?

Ông Cảnh Vũ ra khỏi viện tử, thu lại ý cười, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng, nàng phân phó Minh Nguyệt: " Để hạ nhân nhìn chằm chằm nàng ta, nàng ta tiếp xúc với ai cũng đều phải nói cho ta "

Minh Nguyệt gật đầu lên tiếng: " Vâng "

" Còn nữa, sau khi đại phu đến, nói với đại phu rằng nàng ta bôn ba một đường, tinh thần có chút không được tốt, dặn đại phu chớ có k1ch thích nàng ta "

Minh Nguyệt sững sờ, không rõ ràng cho lắm: " Nô tỳ cần phải chú ý thứ gì? "

Minh Nguyệt cũng biết chuyện của Anh Nương trước kia, lúc đầu cũng cảm thấy không có gì, nhưng vừa gặp mặt, khiến nàng ta cảm thấy người này không phải kẻ lương thiện.

Anh Nương tính tình thanh lãnh, thanh lãnh đến mức giống như không đem người khác để vào mắt.

Rõ ràng là ăn nhờ ở đậu, nhưng nàng ta lại ưa sĩ diện, ngay cả lời cảm tạ cũng khiến cho người khác cảm thấy không có một chút thành ý nào, ngược lại giống như là chỉ tùy tiện nói, khiến người khác cảm thấy không được thoải mái.


Ông Cảnh Vũ suy nghĩ một chút, sau đó nói: " Thường xuyên mời đại phu tới xem bệnh cho nàng ta ". Nói xong giơ tay lên vẫy vẫy.

Minh Nguyệt đi tới, Ông Cảnh Vũ liền hạ giọng: " Phồn Tinh suy nghĩ nhiều, liền nói với nàng ấy rằng Anh Nương gặp phải người xấu, mang theo nhi tử sống nương tựa lẫn nhau, tinh thần không được tốt, cho nên ta mới lựa một viện tử an tĩnh cho nàng ta dưỡng bệnh "

Minh Nguyệt sửng sốt một chút, theo đó mà nói: " Nhưng mà Phồn Tinh không giữ được mồm miệng, nói cho nàng. . . ". Nói đến đây, hình như kịp thời phản ứng ý tứ của chủ tử, liền đáp: " Nô tỳ đã biết phải làm gì rồi "

Ông Cảnh Vũ cười nhẹ.

Anh Nương bây giờ muốn ở lại hầu phủ, chỉ sợ về sau muốn giữ nàng ta lại, nàng ta cũng không dám ở.

*

Mới đem người đón về ngày đầu tiên, hầu phủ liền truyền ra đủ loại lời nói, nói là chủ mẫu mang Anh Nương lúc trước suýt chút nữa trở thành quý thiếp của hầu gia về, còn có một nam hài không rõ bao nhiêu tuổi.

Chủ mẫu vì sao lại đem nhi mẫu này về?

Phụ thân nam hài đâu?

Lão thái thái cũng không hiểu hành vi của tôn tức, tại lúc thỉnh an hỏi nàng: " Ngươi sao đem Anh Nương về phủ? "

Ông Cảnh Vũ chậm rãi nói: " Cháu nghe phu quân nhắc qua, phụ thân Anh Nương cùng a phụ lớn lên từ nhỏ, giống như Thạch giáo uý với phu quân vậy. Lục giáo úy trước khi qua đời phó thác hầu phủ chăm sóc nữ nhi, muốn phu quân nạp nàng ta làm quý thiếp, nhưng phu quân là người chính trực, không muốn chưa lập thê đã nạp thiếp, không muốn để thê tử tủi thân, cho nên liền đưa ra chủ ý muốn nhận Anh Nương làm nghĩa muội, cho nàng ta một đời bình an "

" Cho nên? ". Việc này lão thái thái tự nhiên biết đến, bà muốn biết chính là tại sao lại muốn đem người về.

Ông Cảnh Vũ khẽ thở dài một tiếng, lộ ra vẻ tiếc hận: " Anh Nương nói nàng ta gả không đúng người, sau khi trượng phu chết, liền mang theo nhi tử một đường ăn xin từ Quế Châu đến Kim Đô. Nhi mẫu bọn hắn cũng không dễ dàng gì, nếu hầu phủ bỏ mặc không quan tâm, chỉ sợ sẽ bị người ta đâm cột sống "

" Coi như muốn xen vào, cũng không cần phải đem người vào trong phủ, an trí cho nàng ta một chỗ ở không phải tốt hơn sao ". Thôi thị bỗng nhiên nói.

Lão thái thái cũng buồn bực: " Đúng nha, làm gì cần phải đem người vào phủ? "

Lão thái thái kiến thức rộng, nhìn qua không biết bao nhiêu người.

Trước kia Anh Nương cũng gặp bà vài lần, nhưng lần thứ nhất gặp mặt, lão thái thái liền không thích cô nương này, tâm tư quá nặng.

Ông Cảnh Vũ do dự một lúc, vẫn là mở miệng: " Cháu cảm thấy tinh thần Anh Nương hình như không đúng lắm, cũng cảm thấy nàng ta đáng thương, liền mang về phủ chăm sóc "

"Việc này ngươi làm quá mức hồ đồ, hiện tại mới vào được nửa ngày, trong phủ liền truyền đến những lời lẽ khó nghe, nói cái gì mà. . . "


Lão thái thái nói không nên lời, liền nhìn về phía Hà bà tử: " Ngươi tới nói "

Hà bà tử nói: " Lời tệ nhất là nói nhi tử Anh Nương là của hầu gia, cho nên mới đem người vào phủ chăm sóc "

Lão thái thái tức giận: " Tôn nhi ta là người như thế nào, ta có thể không biết? Hắn chính trực cực kì, tuyệt đối không có khả năng trước khi thành thân làm ra loại chuyện như huỷ hoại danh tiết của cô nương khác "

Ông Cảnh Vũ an ủi: " Tổ mẫu chớ lo lắng, phu quân không làm chính là không làm, là trong sạch. Lại nói hiện tại không đón về, sợ rằng lại truyền ra lời không dễ nghe, không bằng liền để phu quân nhận Anh Nương làm nghĩa muội, người trong nhà bày mấy bàn nhận người thân, như vậy người bên ngoài cũng sẽ nói hầu phủ chúng ta phúc hậu, đối đãi tốt với nhi nữ của tướng sĩ trung nghĩa "

Thôi thị nghe vậy, cau mày nói: " Chẳng qua chỉ là nữ nhi của một giáo uý đã chết, thân phận như vậy mà nhận làm nghĩa muội, uy nghiêm hầu phủ để đâu "

Ông Cảnh Vũ nhìn Thôi thị, ôn nhu nói: " Trước kia a phụ đáp ứng Lục giáo úy, để phu quân nạp Anh Nương thành quý thiếp, nhị thẩm vì sao không nói gì? Lại nói phụ thân ta quan giai cùng cấp với giáo úy, ý nhị thẩm không phải đang nói cháu làm hại uy nghiêm hầu phủ? "

Khóe mắt Thôi thị giật giật, sắc mặt hơi thay đổi, nói: " Cháu dâu biết rõ nhị thẩm không có ý này, vì sao lại muốn xuyên tạc ý của nhị thẩm? "

Nói xong lén nhìn lão thái thái ngồi bên cạnh một chút, chỉ bắt gặp sắc mặt lão thái thái có chút khó coi.

Ông thị sinh ra đích trưởng tôn, nàng mới là hồng nhân trong mắt lão thái thái.

Thôi thị biết được mình nói sai, liền lúng ta lúng túng nói: " Ta chẳng qua là thuận miệng nói nhiều mấy câu, thật không có ý kia, chỉ cần Quyết ca nhi cùng cháu dâu không có ý kiến, ta tự nhiên cũng không có ý kiến "

Lão thái thái nhìn nhị nhi tức, sắc mặt không được tốt lắm: " Ta có mấy lời muốn hỏi A Vũ, ngươi đi về trước đi "

Thôi thị có chút nhịn không được, nhưng vẫn đứng lên hạ thấp người một chút liền thối lui ra khỏi sảnh.

Lão thái thái nhìn Hà bà tử.

Hà bà tử hiểu ý, sau đó để mấy tỳ nữ khác cũng ra ngoài.

Trong sảnh chỉ hai người tổ tôn tức, lão thái thái mới mở miệng nói: " Ta nhất thời không hiểu, ngươi cùng Quyết ca nhi đều là người ổn trọng suy nghĩ kỹ rồi mới làm, không có khả năng chỉ bởi vì Anh Nương là nhi nữ của trung thần nghĩa sĩ trẻ liền đem nàng ta dẫn vào hầu phủ. Ngươi thành thật nói với ta, ngươi cùng Quyết ca nhi đang bàn tính điều gì? "

Lão thái thái nghi hoặc cũng là trong dự kiến của Ông Cảnh Vũ, nàng cười yếu ớt một tiếng: " Tổ mẫu đã cảm thấy phu quân là người ổn trọng nghĩ trước làm sau, vậy phải tin phu quân "

Lão thái thái thoáng chút đăm chiêu liếc nhìn tôn tức, suy nghĩ một lát, bà mới nói: " Ta không để tâm, thế ngươi thì sao, Anh Nương suýt chút nữa trở thành quý thiếp của Quyết ca nhi, ngươi không để ý chút nào? "

Ông Cảnh Vũ giống như thật sự không thèm để ý, ôn nhu đáp: " Phu quân sáu bảy năm trước đã cự tuyệt nàng ta, hiện tại càng không có khả năng tiếp nhận nàng ta, tôn tức vì sao lại phải phí tâm bởi một người mà phu quân không thèm để ý? "