Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Chương 87






88.
Tạ Quyết từ khi thú nhận với Ông Cảnh Vũ, cuộc sống của bọn họ ngược lại không có gì thay đổi.

Chỉ là Ông Cảnh Vũ ngẫu nhiên nhìn Tạ Quyết sẽ hoảng hốt, sẽ không kiềm chế được nhớ tới lần cuối cùng nhìn thấy hắn. 

Ngày bi thảm ấy, nàng sao có thể quên được?

Cũng có thể là bởi vì vừa mới biết được hắn cũng trở về, cho nên tạm thời ký ức mới có thể phá lệ rõ ràng như vậy, có lẽ chờ thêm một chút thời gian nữa liền sẽ chậm rãi thích ứng, quên lãng đi.

Bởi vì ký ức lúc đưa tiễn hắn quá mức mãnh liệt, không muốn nhớ lại, cho nên nàng không có cẩn thận hỏi qua làm sao hắn chết, làm cách nào trở về từ Ung Châu, làm thế nào biết tay Mục vương được trị khỏi nhờ Bàng đại phu.

Nàng muốn đợi mình triệt để thích ứng, hỏi lại cũng không muộn.

Lại nói đến Mục vương, lo lắng vì mình dẫn đến phu thê chất nhi bất hoà, cố ý chờ Tạ Quyết hưu mộc mời hắn đến trà lâu.

Sau khi uống xuống một tách trà, Mục vương mặt lộ vẻ áy náy: “ Ông nương tử phản ứng như thế nào? Có ầm ĩ với ngươi không? ”

Tạ Quyết nhấp một ngụm nước trà, sau đó buông cốc xuống, khẽ lắc đầu: “ Nàng ấy rộng lượng, không cùng ta so đo ”

Đây là điều mà Tạ Quyết không ngờ được sau khi khôi phục ký ức.

Nghe hắn nói như vậy, Mục vương nhíu mày nghe ra được ý tứ.

Hắn hỏi: “ Ngươi tình tình liêm chính, lại làm điều gì có lỗi với cháu dâu? Thí dụ như, tại bên ngoài cùng nữ nhân... ”

Tạ Quyết sắc mặt nghiêm nghị: “ Ta sẽ không ”

Nhưng nghiêm túc lập tức thu lại, bị trầm tư thay thế, còn nói: “ Nhưng ta hổ thẹn với nàng ấy ”


Mục vương trầm ngâm một chút, nói: “ Dù sao cũng là chuyện phu thê các ngươi, bản vương sẽ không hỏi các ngươi mâu thuẫn chuyện gì, chỉ là nếu cần bản vương hỗ trợ, cứ việc nói ”

Tạ Quyết nghe vậy, lộ ra ý cười nhạt.

Đời trước, hắn tận mắt thấy hầu phủ lụi bại, dậu đổ bìm leo. Nhưng cũng có người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà Mục vương chính là một trong số những người đó.

Đối với quả phụ của Kiêu Kỵ binh, cũng đều đưa tay trợ giúp.

Tại yến tiệc, không người nào qua lại cùng A Vũ, thời điểm dùng tiệc, Mục vương sẽ để Mục vương phi cùng A Vũ qua lại.

Cho nên, hắn không có khả năng biết rõ tay Mục vương có thể khôi phục như ban đầu, lại bỏ mặc không quan tâm.

Sáu phần cùng chín phần, khác biệt vẫn là quá lớn.

Chín phần so với lúc ban đầu không khác là bao, nhưng sáu phần mà nói, cũng coi như nửa tàn phế.

Bây giờ nhân họa đắc phúc*, sau khi cùng A Vũ nói rõ ràng, hắn cũng có thể ngủ được một giấc ngon. 

(*Nhân họa đắc phúc 因祸得福: Gặp dữ hóa lành, trong cái rủi có cái may).

Từ khi trở về từ Ung Châu, Tạ Quyết ngủ không được yên giấc.

Mấy ngày đầu, lúc ở bên cạnh nàng gần như cả đêm đều không ngủ.

Một là bởi vì nàng gặp nạn, hắn nếu chậm một chút, không biết có thể cứu được nàng hay không.

Hai là bởi vì sau khi khôi phục ký ức sinh ra đủ loại áy náy với nàng, cũng áy náy khi giấu diếm nàng.


Uống vài chén trà, Tạ Quyết đột nhiên hỏi: “ Biểu thúc có biết cách dỗ cô nương nhà người khác cao hứng không? ”

Mục vương nghe vậy, trừng mắt nhìn, hỏi: “ Ngươi muốn tìm niềm vui cho thê tử? ”

Tạ Quyết gật đầu.

Đến cùng nguyên nhân là do hắn, khiến đôi phu thê này cãi nhau, Mục vương trong lòng thấy hổ thẹn, đối với chuyện của cháu họ tự nhiên để ý.

Hắn nói: “ Bản vương mặc dù chưa thành thân, nhưng đến cùng cũng hiểu nữ nhân hơn ngươi ”

Tầng hai của trà lâu rất thanh tịnh, nhưng đến cùng vẫn là trà lâu, vẫn sẽ có tạp âm.

Mục vương tránh việc Tạ Quyết nghe không được rõ, cho nên đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh Tạ Quyết, thủ thỉ bên tai hắn, nhìn không khác gì đang giấu diếm chuyện mờ ám.

Tạ Quyết càng nghe, lông mày càng nhăn lại, đợi Mục vương lùi ra, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Mục vương.

Mục vương đập vào bờ vai của hắn: “ Ngươi còn không tin, bản vương đến cùng là lớn lên ở hậu cung, ngươi phải tin tưởng biểu thúc, chuẩn không sai được ”

Tạ Quyết lắc đầu: “ Lúc trước, Lạc tiểu quận vương với biểu thúc nói cũng gần giống nhau, cũng là để ta đưa tới những đồ nữ tử yêu thích, nhưng hiệu quả quá mức nhỏ ”

Mục vương buồn bực: “ Không đúng, không có khả năng vô dụng, nếu là vô dụng, đó chính là lễ ngươi đưa không đúng, hoặc là lời ngươi nói không đúng... ”

Dừng một chút, Mục vương nhíu mày nhìn về phía Tạ Quyết: “ Ngươi nói xem lúc đó ngươi đưa vật gì, lại nói gì ”

Kỳ thật, Tạ Quyết không muốn nhắc lại những chuyện ngu ngốc bản thân đã làm trước khi khôi phục ký ức.

Chính bản thân hắn nhớ lại cũng cảm thấy có một vài chỗ không đúng.


Tạ Quyết nhìn đi chỗ khác, ho hai tiếng, mới mở miệng: “ Ta trực tiếp nói với nàng ấy là ta đang dỗ nàng ấy ”

Mục vương: ...

Sau một lúc lâu, hắn lắc đầu nói: “ Biết ngươi thẳng thắn, lại không biết ngươi thẳng thắn đến mức này, Ông nương tử lúc gả cho ngươi, khẳng định không biết ngươi là dạng người này, liền bị bộ dạng tốt của ngươi lừa gạt ”

Điểm này, Tạ Quyết cũng không thể nào phủ nhận.

A Vũ ở trước bài vị hắn nói hối hận, nói nàng không nên tham luyến vẻ bề ngoài của hắn, nếu được lựa chọn một lần nữa, nàng tình nguyện gả cho một người bình thường, cũng không lấy hắn.

Khi đó, Tạ Quyết đứng bên cạnh nàng, tâm tình phức tạp.

Kỳ thật phức tạp nhất là khi nghe người khác khuyên nàng nuôi một tên nam sủng.

Hắn vốn không cố ý nghe lén, chỉ là trùng hợp nghe thấy.

Hắn khi đó đã chết, dù không muốn nhìn thấy, cũng không phản đối việc nàng muốn tái giá, nhưng lại không đồng ý để nàng đi nuôi nam sủng.

Nàng tái giá làm thê tử người khác, hắn cũng hi vọng nàng hạnh phúc.

Nhưng nếu nuôi nam sủng, chỉ sợ về sau muốn tái giá, sẽ trở thành cái thóp cho người ta nắm.

Lúc này Mục vương cùng hắn nói: “ Ngươi theo lời ta nói làm thử lại lần nữa, nếu vô dụng lại tìm ta ”

Tạ Quyết suy nghĩ, vẫn tiếp nhận đề nghị của Mục vương, đứng lên chắp tay: “ Vậy ta trở về trước ”

Mục vương phất tay: “ Đi đi, cùng cháu dâu làm hòa, sau đó nói với bản vương một tiếng để bản vương an tâm ”

Tạ Quyết gật đầu, sau đó quay người ra khỏi nhã gian.

*


Tết ngày càng gần, Ông Cảnh Vũ bắt đầu thưởng bạc cho hạ nhân, còn chuẩn bị kỹ càng lễ vật chúc Tết, những đồ ăn khi khách nhân đến, cùng trái cây để đáp lễ.

Những ngày sau đó, liền đến trang tử kiểm kê sổ sách.

Từ sau khi quản gia, nàng lấy một khoản bạc ở phủ để mở một cửa hàng, có sáu bảy năm kinh nghiệm, tất nhiên biết cách làm như nào để kiếm được bạc.

Nàng cũng bỏ vào một khoản bạc của Tạ Quyết vào cửa hàng, hơn nửa năm nay cho dù kiếm được không nhiều lắm, nhưng lợi nhuận còn phía trước, nàng cũng không nóng nảy.

Bận rộn ngược lại không có thời gian nhớ đến Tạ Quyết.

Một ngày bận rộn, sau khi ngâm nước nóng, cả thể xác lẫn tinh thần đều thư giãn.

Sớm đã lau khô tóc từ phòng tắm đi ra, trong phòng nhìn không thấy thân ảnh Tạ Quyết, nàng thấy hơi buồn bực.

Từ hôm thú nhận đến nay đã bốn năm ngày rồi, những ngày gần đây Tạ Quyết mỗi ngày đều đúng giờ trở về, sáng sớm ngày hôm sau đều rời đi.

Có thể ở trong phủ, hắn tuyệt sẽ không đi ra ngoài. Hôm nay hắn hưu mộc, Mục vương mời hắn, nhưng cũng đã hai canh giờ, sao còn chưa thấy về?

Ông Cảnh Vũ trong lúc buồn bực, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nàng nói một tiếng, cửa phòng đẩy ra, có tỳ nữ bưng nhiều loại hộp gấm từ bên ngoài đến, mùi thơm nhàn nhạt bay đầy phòng.

Động tác lau tóc theo đó mà dừng lại, tại lúc hai tỳ nữ đem những hộp gấm tinh xảo đi vào, Tạ Quyết cũng theo đó mà vào phòng.

Ông Cảnh Vũ nhìn hộp gấm trên mặt bàn, lại nhìn Tạ Quyết, bỗng nhiên liền nhớ hắn sợ nàng biết được chuyện hắn nằm mơ cũng biết được chuyện nàng quay trở lại, cho nên hắn mang về rất nhiều lễ vật, ngay cả lời hắn nói lúc đó nàng vẫn còn nhớ rõ. 

—— Hắn nói: Ta dỗ nàng.

Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn hiện tại như này, vẫn là nghĩ muốn dỗ nàng.

Tỳ nữ lui ra.

Ông Cảnh Vũ nhìn về phía mặt bàn đặt hơn hai mươi hộp tinh xảo, lại ngước mắt nhìn Tạ Quyết, cười cười: “ Làm sao, lại nghĩ dỗ ta? ”