Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Chương 44




Tạ Quyết rời phủ ba ngày cuối cùng cũng trở về.

Hắn trở về bên trong phòng thay đổi áo ướt, liền nói với thê tử rằng có thể ở trong phủ nghỉ ngơi bốn ngày.

Ông Cảnh Vũ suy nghĩ, vừa vặn ba ngày sau thưởng tuyết yến.

Nàng liền cùng hắn nói tới chuyện thưởng tuyết yến.

Nói đến lời cuối cùng, nàng hỏi: " Phu quân có tính đi không? "

Tạ Quyết thay xong quần áo từ sau tấm bình phong đi ra, nghe nàng nói lời này, lông mày nhíu chặt.

Theo Tạ Quyết, thưởng tuyết ngắm hoa đơn giản đều là rảnh rỗi đến không có việc để làm, khoe khoang quần áo cùng trang sức hoặc là lôi kéo quan hệ.

Tạ Quyết ngày thường chỉ vì duy trì tình nghĩa, cho nên thỉnh thoảng sẽ đi, nhưng nếu không có chuyện quan trọng, hắn sẽ không đi.

Ánh mắt rơi vào trên người nàng.

Nàng hiện tại nâng cao bụng lớn, đi mấy bước đều tốn nhiều sức, còn muốn đi tiệc thưởng tuyết?

Nhìn biểu tình ít ỏi của Tạ Quyết, Ông Cảnh Vũ liền biết nàng bình thường giả bộ có chút quá, đến mức làm cho hắn nghĩ nàng mang thai hài tử không có cảm giác đi lại.

Hơi hối hận chút, nàng giải thích nói: " Thái y cũng đã nói hiện tại còn có thể đi ra ngoài, đợi đến giữa tháng phải ở trong phủ, thiếp lại cùng tổ mẫu nói qua, tổ mẫu cũng đồng ý "

Tạ Quyết ngồi xuống, gõ nhẹ mặt bàn, nhìn qua bụng nàng suy tư một lát, bình tĩnh nói: " Vẫn là không nên đi "

Ông Cảnh Vũ: ...

Trầm mặc một chút, nàng rót một cốc nước nóng đưa cho hắn, ôn nhu nói: " Thiếp đây cũng không phải là đi không được, ra cửa cẩn thận chút liền tốt. Dù sao cũng là Vinh An công chúa mở tuyết yến, thiếp đã đáp ứng, nếu lại không đi chỉ sợ không được tốt cho lắm "

Tạ Quyết tiếp nhận nước trà, nhưng lông mày vẫn như cũ cau lại.

Nàng còn nói: " Tổ mẫu nói phu quân cũng không có thời gian rảnh, liền để hai muội muội đi cùng thiếp, nói là có thể chiếu cố một hai "

Tạ Quyết nhớ tới hai đường muội kiêu căng, chân mày càng nhíu chặt hơn.

Các nàng không ngáng chân đã không tệ, còn đòi chiếu cố?

" Thiếp tự nhiên là không muốn, đi với chàng vẫn là tốt nhất, không thể so với hai đường muội không đáng tin cậy. Có phu quân ở bên cạnh chiếu cố, đừng nói là đi thưởng tuyết yến, đi ra ngoài thành thiếp cũng an tâm "

Lời này nói rất dễ nghe, nhưng Tạ Quyết trong lòng biết rõ, nàng chẳng qua chỉ là nói dễ nghe thôi.

Nàng có thể nói những lời trái với lương tâm, ngược lại là làm khó cho nàng, chắc hẳn nàng cũng rất muốn đi.

Tạ Quyết trầm ngâm chốc lát, ngước mắt nhìn nàng: " Thật muốn đi? "

Ông Cảnh Vũ cúi đầu xuống, nhẹ nói: " Tất nhiên là muốn đi, ở trong phủ lâu như vậy, đợi đến khó chịu "

Dứt lời, lại nói: " Phu quân nói qua nếu thiếp có lời gì đều có thể nói hết ra, cũng sẽ nghe vào tai, thiếp bây giờ tất nhiên là suy nghĩ cái gì liền nói cái đó, hi vọng lời chàng nói qua chớ có thu hồi lại "

Dù đã nghiêm túc suy nghĩ nhưng Tạ Quyết vẫn là không khỏi bị lời nàng chặn ứ họng.

Nàng cảm thấy hắn sẽ lật lọng không giữ lời?

Giây lát sau, Tạ Quyết nghĩ sâu tính kỹ, nói: " Đi cũng được, tuy nhiên chỉ được đi nửa canh giờ "

Nửa canh giờ, không dài, cũng không ngắn.

Ý cười trên mặt Ông Cảnh Vũ lập tức xán lạn.

Việc này hắn đã đáp ứng, vậy cũng nên nói chuyện khác.

" Phu quân, còn có một chuyện... ". Ý cười không ngớt cũng theo đó dần dần nhạt đi, mơ hồ lộ ra mấy phần khó xử.

...

Tạ Quyết yên lặng buông nửa chén nước nàng xuống, thần sắc nhàn nhạt: " Nói đi "

Hôm đó cùng nàng nói đừng chuyện gì cũng đều giấu, nàng nghe không có lọt tai, nhưng bây giờ xem ra không chỉ nghe lọt được chút ít, mà còn phát huy đến vô cùng triệt để.

Tạ Quyết hứa hẹn, đương nhiên sẽ không rút lại.

Ông Cảnh Vũ thấy hắn uống hết nước, lại châm thêm bảy phần, bất đắc dĩ nói: " Có lẽ là a huynh đem chuyện lúc trước nói cho a cha, bây giờ a cha đang giận, thiếp muốn phu quân có thể làm dáng một chút đi nhận lỗi, cũng để cho a cha giải sầu "

Rõ ràng hắn có thể đụng tay đến, nhưng vẫn là bưng nước đưa tới cho hắn.

Tạ Quyết liếc nhìn cốc, không nói gì tiếp nhận.

Nàng ngược lại là ân cần.

Chậm rãi uống nước táo đỏ, lại nâng lên ánh mắt nhìn về phía nàng, sắc mặt lãnh đạm: " Vốn là lỗi của ta, nhận lỗi là nên "

Ông Cảnh Vũ ngước mắt nhìn hắn.

Tạ Quyết sắc mặt mặc dù lãnh đạm, nhưng cặp mắt kia bình tĩnh giống như mặt hồ, không thấy qua nửa tia qua loa lấy lệ.

Tạ Quyết bắt gặp ánh mắt nàng nhìn mình rất chuyên chú, nàng có một chút thất thần, nhưng chỉ là một chút liền hoàn hồn.

Nàng hơi cúi đầu, tránh đi ánh mắt của hắn, cười nhạt một tiếng: " Phu quân có thể nghĩ như vậy, thiếp liền không còn lo lắng "

Tạ Quyết sau khi đáp ứng nàng, liền đi thỉnh an lão thái thái, trở về nghỉ ngơi nửa canh giờ cũng đến giờ ăn trưa.

Ngoài phòng tuyết trắng lất phất rơi, trong phòng lại rất ấm áp, nhưng chính là bầu không khí có chút lãnh.

Một bàn rượu ngon cùng thức ăn ngon, phu thê Ông Phụ, còn có nữ nhi tế tử, cuối cùng là nghĩa tử.

Trên bàn lặng thinh một lúc, Ông Cảnh Vũ ở dưới đáy bàn nhẹ nhàng đá Tạ Quyết một cái.

Tạ Quyết mặt mày hơi động, theo đó nhấc bịnh rượu đứng dậy, nghiêng thân hướng chén rượu Ông Phụ đổ đầy, về sau lại rót đầy cho mình.

Buông bình rượu xuống, bưng chén của mình lên, hướng Ông Phụ kính rượu.

" Tiểu tế tại lúc về Kim Đô đã từng nhận lời nhạc phụ, sẽ chiếu cố thật tốt A Vũ, nhưng lại nuốt lời, tiểu tế tại đây tự phạt ba chén tạ tội "

Dứt lời, một cốc uống cạn, tiếp đó lại rót một chén.

Ba chén uống xong, khuôn mặt Ông Phụ vẫn như cũ không có bất kỳ biểu tình gì.

Liễu đại nương tử nhẹ nhàng đẩy ông, chính là Ông Cảnh Vũ cũng nhẹ giọng kêu một tiếng "cha".

Ông Phụ lúc này mới có phản ứng, bưng rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch.

Ông Phụ nhiễm phong hàn mới khỏi, uống một cốc liền thôi.

Tạ Quyết ngồi xuống.

Ông Phụ sắc mặt nặng nề, sau một lúc lâu mới hít một hơi khí, nhìn về phía tế tử.

Ông nói: " Làm phụ làm mẫu, sao có thể nhìn nhi nữ chịu qua ủy khuất mà bỏ mặc? Ta chỉ có một mình A Vũ, ta không thể nhìn để nàng chịu qua một chút ủy khuất, cho nên mới nghĩ đến chiêu tế ở rể "

Nói đến đây lại thở dài, nói tiếp: " Lúc trước cũng là lỗi của ta, không nên lấy ân cứu mạng đến bức ngươi cưới A Vũ, nhưng ngươi đã không muốn hòa li, hiện tại hài tử cũng đã có, ta cái khác không hi vọng, chỉ hi vọng ngươi có thể chiếu cố thật tốt nàng, không để nàng lại bị người bên ngoài bắt nạt "

Tạ Quyết nghe vậy, lần nữa đem chén rượu của mình đổ đầy, hướng phía nhạc phụ giơ lên, sắc mặt túc nghiêm: " Về sau sẽ không để cho A Vũ bị người khác bắt nạt, nhất định sẽ để nàng sống một đời không lo nghĩ "

Dứt lời, lại uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Ông Cảnh Vũ ngước mắt nhìn Tạ Quyết, tâm tư ngưng trọng.

Hắn không chỉ có thay đổi, thay đổi còn rất lớn.

Ông Phụ nghe vậy, vẻ lo lắng nặng nề hơi nguội ngoai.

" Hi vọng ngươi nói được thì làm được, chớ có nuốt lời "

" Vâng "

Bầu không khí vẫn nghiêm túc như cũ, Ông Cảnh Vũ liền thu lại tâm tư, ở một bên cười nhẹ nhàng mà nói: " Trời lạnh, đồ ăn để lạnh liền ăn không ngon, mau ăn thôi "

Nói xong lại kẹp thịt viên bỏ vào chén phụ thân: " Cha nếm thử miếng thịt viên này "

Nói xong cũng đứng lên gắp thức ăn cho a nương, Tạ Quyết đứng lên đỡ nàng, Liễu đại nương tử nói: " Được rồi, con ngồi liền đi "

Nhưng Ông Cảnh Vũ vẫn gắp đồ ăn cho a nương.

Ông Phụ mắt thấy động ta s phu thê bọn họ liền thu hồi ánh mắt, cầm lên đôi đũa trúc tinh mĩ nhấm nháp thịt viên nữ nhi gắp cho ông.

Ông Cảnh Vũ sau khi ngồi xuống, thấy phụ mẫu đã bắt đầu dùng bữa, cũng âm thầm thở phào một hơi.

Nàng kỳ thật cũng không muốn a cha a nương vì nàng mà quá mức lo lắng.

Hôm nay lúc ăn trưa xong, buổi tối lại đị viện lão thái thái dùng cơm.

Ông Phụ từ thê tử biết được đã xả giận cho nữ nhi, lại nghe thê tử khuyên dù sao cũng là tổ mẫu A Vũ, là trưởng bối nàng, hiện tại lão thái thái mất mặt vì bọn hpj, khó tránh khỏi sẽ khiến lão thái thái ghi hận.

Nghe khuyên nhủ, cho nên thái độ không còn lạnh nhạt nữa, nhưng cũng không phải quá thân thiện, chỉ tính là có lễ.

Mặc dù không có quá phận, nhưng Ông Phụ đến cùng cũng làm quan nhiều năm, tự nhiên không phải người chất phác.

Cơm cũng ăn xong, người hai nhà ngồi ở trong sảnh, ông uống một hớp nước trà, mới nhìn hướng tế tử, khẽ thở dài một tiếng.

Thanh âm thở dài không nhỏ, rất khó khiến người ta không để ý.

Lão thái thái khách khí hỏi: " Thân gia thế nhưng là cảm thấy đồ ăn đêm nay không hợp khẩu vị? "

Ông Phụ lắc đầu: " Chỉ là nghĩ đến chuyện trên đời này thật đúng là trùng hợp, năm ngoái lúc cứu tế tử, chỉ coi là cứu được người bình thường, ai ngờ lại là Vĩnh Ninh Hầu được người ta tôn sùng "

Không có ai cùng lão thái thái nhắc chi tiết chuyện cứu tôn nhi, bây giờ nghe nói như thế, lão thái thái mắt nhìn tôn nhi, đối với việc hơn một năm trước tôn nhi sống chết không rõ vẫn trong lòng có chỗ khiếp sợ như cũ.

Ông Phụ nói: " Bởi vì Vân huyện cách Ung Châu gần, thường xuyên có cường đạo làm loạn, cho nên lúc từ trong nước cứu được tế tử, vết thương trên người chằng chịt "

Dứt lời, nhìn về phía Tạ Quyết, dùng ngữ khí bình thường nhất nói ra: " Khi đó tế tử đang thoi thóp, người ta đều nói không cứu sống nổi, nhưng dù sao vẫn còn một hơi thở, ta lại không thể nào nhẫn tâm bỏ mặc, cho nên để người đem hắn mang về Vân huyện, để cho người ta dốc lòng chăm sóc, ròng rã hôn mê mười ngày, tế tử mới tỉnh lại "

Tạ Quyết hướng phía Ông Phụ gật đầu: " Nhận được nhạc phụ cứu giúp "

Lão thái thái nghe được tôn nhi gặp cực khổ, giật mình trong lòng, lại nghe Ông Phụ nói tiếp.

" Đó cũng là tạo hóa của chính ngươi ". Vừa nói vừa nhìn về phía lão thái thái: " Tế tử quả thực là ý chí kinh người, mấy chỗ vết thương trí mạng, lại chịu đựng, chỉ là bởi vì sốt cao không ngừng, cho nên sau khi tỉnh lại liền mất trí nhớ, nghỉ ngơi hơn một tháng, khó khăn lắm mới có thể xuống giường "

Ông Phụ đem lời nói này ra, lại bưng lên nước trà uống một hớp.

Hắn vốn không muốn lôi việc này ra nói, càng nghĩ nếu không nói ra, lão thái thái liền cho rằng Ông gia chiếm tiện nghi Tạ phủ bà.

Đã như vậy, liền đem việc này nói trắng ra.

Chỉ có nói trắng ra, mới có thể để lão thái thái biết được tôn nhi bà không phải lúc kéo từ dưới nước lên vẫn còn sống được, mà lúc đó đang thoi thóp.

Chỉ có nói rõ ràng, có lẽ lão thái thái mới có thể đối với ân tình này thật tâm cảm tạ.

Mỗi lần nhớ tới việc này, liền sẽ đối tốt với A Vũ của ông.

Tạ Quyết suy nghĩ một chút, ước chừng hiểu dụng ý nhạc phụ, cũng phối hợp cực kì.

Hắn theo đó đáp lại: " Nhạc phụ khi đó không biết thân phận tôn nhi, nhưng cũng hao tốn rất nhiều tiền tài đến trị liệu cho tôn nhi, nếu đổi lại người nhà bình thường, đối mặt với chi phí này, chỉ sợ cũng chỉ có thể tùy ý để tôn nhi tự sinh tự diệt, nhạc phụ cứu mạng nhỏ này của tôn nhi, chỉ sợ khó mà hoàn lại "

Lão thái thái thạtr lâu mới từ việc tôn nhi gặp khổ nạn mà lấy lại tinh thần, mắt nhìn tôn nhi suýt chút nữa không còn, lão thái thái trầm mặc.

Thật lâu, mới từ vị bên trên đứng lên.

Lão thái thái đứng lên, người bên ngoài tự nhiên cũng cùng nhau đứng lên.

Lão thái thái sớm đã biết mình lúc trước đối xử với tôn tức đúng là làm hơi quá, chỉ là thân là hầu phủ lão phu nhân, bà từ đầu đến cuối hạ không được cái đầu mà thôi.

Hôm nay gặp qua hung hiểm suýt chút bỏ mạng, lập tức liền nhìn thông thấu.

Bà hướng phía Ông Phụ nói: " Lúc trước có nhiều chỗ gây khó xử A Vũ, xác thực lão thân quá mức nhỏ mọn, tại đây lão thân vì chuyện lúc trước hướng thân gia tạ lỗi "

Nói, liền muốn hướng phía Ông Phụ khẽ khom người.

Những người khác đều kinh ngạc.

Lão thái thái là nhất phẩm cáo mệnh, Ông Phụ tất nhiên là chịu không nổi, vội vàng tiến lên mấy bước đỡ lão thái thái.

Ông Phụ nói: " Lão phu nhân là trưởng bối A Vũ, coi như cũng là nửa trưởng bối của ta, thi lễ này vạn vạn không được "

Lão thái thái bị đỡ dậy, Ông Phụ lui về phía sau mấy bước.

Lão thái thái yếu ớt buông xuống tiếng thở dài, đảo mắt nhìn đám người một vòng trong sảnh, ánh mắt cuối cùng rơi trên người tôn tức.

" Chờ ngươi sinh hạ hài tử, ra tháng sau, chưởng gia hầu phủ liền giao phó đến trên tay ngươi "

Bên kia nhị phòng Thôi Văn Cẩm dù không cam lòng, nhưng cũng không dám lại tiếp tục phát tác.

Hài tử của nàng, về sau cũng còn cần dựa vào hầu phủ, cho nên không thể đắc tội tôn tức cùng chất nhi.

Ông Cảnh Vũ có chút gật đầu: " Được tổ mẫu coi trọng, tôn tức tất nhiên sẽ không phụ sự kỳ vọng "

Lão thái thái gật đầu, cũng cảm thấy thở dài một hơi.

Thôi thôi, chẳng qua là xuất thân thôi, chỉ cần có khí khái cùng bản lĩnh của một vị chủ mẫu, thì về sau tự nhiên cũng có thể quản lý thật tốt hầu phủ.

Lại nói, đến cả Thẩm thượng nghi cũng tán thưởng, còn có thể có bắt lỗi gì?

Lại nói chuyện phiếm một chốc lát sau, mọi người cũng liền từ viện tử lão thái thái rời đi.

Ông Cảnh Vũ cùng Tạ Quyết đưa a cha a nương về tây sương phòng, hắn đỡ nàng chậm rãi bước đi dưới hiên.

Châm chước mấy giây, Ông Cảnh Vũ mở miệng: " Chớ nên trách a cha nhắc lại chuyện xưa, a cha chẳng qua là muốn tổ mẫu về sau đối tốt với thiếp hơn chút mà thôi "

Lời cha nói trên sảnh, nàng ước chừng cũng suy nghĩ ra được dụng ý.

Tạ Quyết cũng hiểu được dụng ý nhạc phụ.

Hắn hướng phía hành lang u tối, thanh âm trầm thấp nói: " Nhạc phụ nói là sự thật, nếu không phải nhạc phụ, ta sợ... ". Trầm mặc một hơi, mơ hồ nói: " Bỏ mạng ở trong nước "

Dứt lời, hắn tiếp theo nói: " Cho nên, Ông gia chưa hề thiếu hầu phủ cái gì, chỉ có hầu phủ cùng ta thiếu ân tình Ông gia các nàng "

Ông Cảnh Vũ hiểu, hắn vì trả ân mà ngay cả hôn sự của mình cũng đều buông tha.

Ông Cảnh Vũ đột nhiên cảm giác được, cửa hôn sự này dù sao cũng bởi vì Ông gia đề xuất dùng cách này trả ân, hắn tự nhiên sẽ không chịu hòa li.

Còn nữa, hôn sự này bởi vì Ông gia mà đến, lúc đề nghị hoà li ý chí của nàng cũng không đủ kiên định, cho nên cửa hôn sự này ai cũng không thể trách được ai.